Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 199: Uy hiếp Hà Chính Hạo

Chịu ảnh hưởng của Vô Tướng Sát Cơ, bầy cá quanh người Chu Thanh Ngang trong thoáng chốc đã trở nên điên cuồng.
Chúng ngó lơ uy áp trên người y, bắt đầu tới tấp tranh nhau gặm nát thi thể.
Không có thần hồn tự chủ phòng hộ, một lát sau, mảng nước biển xung quanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đến cả xương cốt của Chu Thanh Ngang cũng không còn.
Chỉ có một trái tim như một viên đá đang phát ra hào quang bảy màu, trên bề mặt có bảy cái lỗ lõm xuống.
Sau khi chủ nhấn chết, viên “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” đã mất đi sự kỳ diệu, biến thành một viên đá bình thường không chút thu hút, dần chìm nghỉm xuống đáy biển.
Lúc này, Lý Phàm mới quay lại, không thèm quan tâm những thứ khác, chỉ hấp thu viên “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” để nạp năng lượng cho “Hoàn Chân”.
Một lúc sau, Lý Phàm đi một đường, không kinh động bất kỳ ai, lặng yên về tới Vạn Tiên Đảo.
Chu Thanh Ngang mất tích vẫn chưa khiến ai chú ý.
Một tu sĩ Trúc Cơ ra ngoài hơn mười ngày mà không liên lạc được là điều rất bình thường.
Lý Phàm không vội đi báo cáo lại thân phận gián điệp của Chu Thanh Ngang mà tranh thủ tìm hiểu “Thất Khiếu Linh Lung Tâm” trước.
“Khôn khéo linh hoạt, tâm sâu như biển, mê hoặc lòng người, không phân thật giả.”
Ba ngày sau, Lý Phàm thở phào một hơi, sắc thái kỳ lạ toát ra từ trong ánh mắt.
“Tuy đây là kỳ vật nhân chi trung phẩm nhưng tác dụng của nó đối với việc tu hành cũng không lớn. Ngược lại, rất thích hợp để dùng làm kỳ vật Trúc Cơ cho gián điệp.”
Trong đan điền, “Hoàn Chân” toả ra hào quang ôn hoà, chậm rãi biến thành hình dáng của “Thất Khiếu Linh Lung Tâm”.
Lý Phàm cảm giác nội tâm của bản thân như được phủ thêm một lớp “áo khoác”, khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của mình.
“Vật này thật kỳ diệu!”
Lý Phàm thầm khen trong lòng.
Tiếp theo, Lý Phàm lại sử dụng bí pháp “Mạo Tùy Tâm Biến”.
Đây không phải một môn công pháp tu hành mà là một bí pháp dịch dung được tổ chức của Chu Thanh Ngang sáng tạo riêng cho Thất Khiếu Linh Lung Tâm.
Chỉ cần tưởng tượng ra hình dáng một người trong đầu, kích hoạt cùng lúc Thất Khiếu Linh Lung Tâm và bí pháp thì sẽ có thể biến thành một bộ dạng khác chỉ trong nháy mắt.
Hình thể và vóc dáng không khác gì bản gốc.
Đây là thay đổi thực sự, sẽ không bị các loại pháp thuật “phá vọng” nhìn thấu.
Điều đáng tiếc duy nhất là chỉ có thể biến hóa dung mạo, còn khí tức thì không thể thay đổi.
Vậy nên, mỗi lần đổi dạng ra ngoài, Chu Thanh Ngang đều vô cùng cẩn thận.
Y chuyên tìm những nơi hẻo lánh không người để thu liễm và che giấu hơi thở.
Chẳng qua người đã bị Vô Tướng Sát Cơ của Lý Phàm theo dõi, có cẩn thận đến mấy cũng vô dụng.
Lý Phàm vừa diễn tập “Mạo Tùy Tâm Biến” trong đầu, vừa suy tư.
“Trước đây, mình có thể dùng “Hoàn Chân” biến hoá thành kỳ vật Trúc Cơ để giả mạo người khác.”
“Hiện giờ có Thất Khiếu Linh Lung Tâm và bí pháp dịch dung, mình có thể giả mạo người khác càng giống thật hơn.”
“Hơn nữa, mình còn có “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” phân biệt khí cơ và ”Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết” hiểu thấu số mệnh.”
“Nếu kết hợp khả năng vận dụng khí cơ, mệnh số vào “Mạo Tùy Tâm Biến”, e rằng chẳng ai có thể phân biệt thật giả.”
“Nếu có thể thành công…”
Lý Phàm càng suy nghĩ càng kích động, một loạt ý tưởng hiện lên trong đầu.
“Kiếp này, phân thân cũng có thể đi kiếm mười vạn điểm cống hiến từ Vân Thuỷ Thiên Cung, không lo không có việc gì làm.”
Vì để thử nghiệm xem hiệu quả của Thất Khiếu Linh Lung Tâm ra sao, Lý Phàm thông qua truyền tống trận để tới Lưu Ly đảo.
Không thấy bóng dáng của Hà Chính Hạo đâu, không biết đã đi đâu rồi.
Lý Phàm tạm thời không để ý đến y, biến thành hình dạng khác, đến trước mặt Triệu quản sự nói ba xàm bá láp một chặp.
Dị năng phân rõ thật giả của Triệu quản sự vậy mà mất tác dụng, bị Lý Phàm dễ dàng trêu chọc.
Bỏ lại Triệu quản sự với vẻ mặt khiếp sợ đang đứng đơ tại chỗ, Lý Phàm tìm chỗ không người biến trở về bộ dạng của bản thân lần nữa.
Sau đó, hắn gửi tin cho Hà Chính Hạo: “Bây giờ đạo hữu đang ở đâu?”
Không lâu sau, giọng nói mệt mỏi của Hà Chính Hạo truyền đến: “Đang làm nhiệm vụ, xây dựng trận pháp phòng ngự cho hòn đảo nhỏ của một vị đạo hữu. Không biết Lý đạo hữu tìm ta có chuyện gì?”
Lý Phàm cười khẩy: “Giờ này mà còn làm nhiệm vụ gì nữa, Hà Chính Hạo, ngươi có biết ngươi sắp bị tai bay vạ gió đến nơi rồi không?”
Hà Chính Hạo hoang mang: “Sao đạo hữu lại nói vậy?”
“Việc này cần gặp mặt nói chuyện, ngươi mau quay về Lưu Ly đảo, chuyện này rất khẩn cấp, muốn sẽ sinh biến.” Lý Phàm nghiêm giọng.
“Được… đạo hữu chờ ta.” Có lẽ do biểu hiện trong sự kiện Linh Vụ thảo nên hiện nay Hà Chính Hạo rất tin phục Lý Phàm. Lúc này, y không hề nghi ngờ lời hắn nói chút nào nên có vẻ hoảng loạn, trực tiếp ngắt kết nối.
Qua non nửa ngày, Hà Chính Hạo cuối cùng cũng rề rề đi tới.
Sắc mặt tiều tụy, thần thái mệt mỏi như đã lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Trong ánh mắt còn có vẻ kinh sợ, chẳng qua bị y dằn lại mà thôi.
“Đạo hữu…” Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm, đang tính nói chuyện.
Lý Phàm khoát tay, trực tiếp chặn lời y.
Hắn đánh mắt ra hiệu cho Hà Chính Hạo khởi động Sơn Xuyên Tinh Đấu Đại Trận.
Hành động của Lý Phàm lại càng khiến y thêm bất an.
“Hà đạo hữu, Trấn thủ Thái An đảo Chu Thanh Ngang, ngươi có quen không?” Lý Phàm hỏi.
Hà Chính Hạo ngẩn người, thật thà trả lời: “Chu đạo hữu à, ta có quen. Quan hệ giữa ta và y cũng không tệ, y còn thường xuyên tìm ta thỉnh giáo tri thức trận đạo. Đạo hữu hỏi điều này làm gì?”
“Hừ. May là ngươi không lừa ta.” Lý Phàm lạnh lùng nói: “Nếu lúc nãy ngươi có nửa câu gian dối, ta đã lập tức quay đầu bỏ đi rồi.”
Hà Chính Hạo càng thêm hoảng hốt.
Lý Phàm thấy không khí đã khá ổn, lập tức không úp úp mở mở nữa mà móc Lưu Ảnh thạch ra.
Phát lại đoạn đối thoại giữa Chu Thanh Ngang và mặt người trên phiến đá.

“Lần này tên Hà Chính Hạo kia cũng tổn thất thảm trọng, ta xin mười vạn điểm cống hiến cũng là muốn nhân cơ hội này bồi đắp quan hệ với y.”
“Người này tinh thông trận pháp, lại từng tham dự bố trí đại trận hộ đảo. Hơn nữa, y lại ngờ nghệch, có y trợ giúp, ta tất sẽ có thể sớm ngày nắm giữ hoàn toàn trận pháp.”

Mới đầu, vì Chu Thanh Ngang không dùng diện mạo thật nên Hà Chính Hạo còn chưa hiểu đầu đuôi.
Nhưng khi cuộc đối thoại dần tiếp tục, Hà Chính Hạo bỗng chốc nhận ra được chuyện gì đang diễn ra.
Khi nghe đến tên mình xuất hiện trong đoạn đối thoại, vẻ mặt của y đã trở nên trắng bệch.
Mồ hôi như hạt đậu không ngừng nhỏ xuống từ trên trán, Hà Chính Hạo không kiềm được mà run rẩy cả người.
Thu Lưu Ảnh thạch lại, Lý Phàm nhìn Hà Chính Hạo bằng sắc mặt lạnh lùng: ““Hà đạo hữu, rốt cuộc ngươi đã tiết lộ bao nhiêu tin tức về đại trận hộ đảo?”
“Không bao nhiêu… không có! Thật sự không có!” Hà Chính Hạo run run rẩy rẩy phân minh cho bản thân.
“Còn không thành thật khai báo! Chẳng lẽ muốn ta nộp Lưu Ảnh thạch này lên, để Diễn Võ đường tới thẩm vấn ngươi ư?!” Lý Phàm tức giận mắng.
Mới đầu, Hà Chính Hạo bị doạ cho run rẩy, nhưng sau khi nghe được ý tứ từ câu nói của Lý Phàm, ánh mắt của y toát lên một tia hy vọng.
Y bắt lấy cánh tay của Lý Phàm, liên tục cầu xin: “Đạo hữu cứu ta! Đạo hữu cứu ta với!”
Lý Phàm hất tay của y ra: “Nếu thật sự muốn ta cứu ngươi thì lập tức nói thật cho ta những việc có liên quan tới Chu Thanh Ngang!”
Hà Chính Hạo mang vẻ mặt như đưa đám, một năm một mười kể lại hết.
Nghe xong đầu đuôi, Lý Phàm cũng tức thì cảm thấy cạn lời.
Hóa ra, trong số liệu về kết cấu tầng bên ngoài của trận pháp mà Chu Thanh Ngang nộp lên đúng thật là có phần lớn “công lao” của Hà Chính Hạo.
“Gã lâu lâu lại xum xoe với ta, thổi phồng trình độ trận đạo của ta, sau đó thỉnh giáo nội dung trận pháp.”
“Ta được thổi phồng, có chút lâng lâng, nên…”
“Ai ngờ được, đều là trấn thủ của Tùng Hải Vân, thế mà tên Chu Thanh Ngang này lại là gián điệp!”
“Sao ta lại bị gã dùng hoa ngôn xảo ngữ che mờ tâm trí vầy nè trời!”
Hà Chính Hạo làm như sắp khóc đến nơi.
“Mặc kệ ngươi có biết hay không, cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngươi đã tiết lộ cơ mật của Vạn Tiên Minh.” Lý Phàm nhấn mạnh từng chữ.
“Hà đạo hữu, ngươi chắc hẳn biết rõ hậu quả chứ nhỉ?”
Hà Chính Hạo run lập cập: “Cách chức, nghiêm tra. Phế bỏ cấp bậc quyền hạn, nói không chừng còn hủy bỏ tu vi…”
Y càng nghĩ càng sợ, chỉ cảm thấy cuộc sống sau này tối tăm không chút ánh sáng.
Hơn nữa, tích góp suốt đời đã không còn, những ngày qua, y vẫn luôn điên cuồng nhận nhiệm vụ, mong có thể tích góp lại điểm cống hiến lần nữa.
Việc này đã khiến thể xác và tinh thần của y rã rời.
Nay lại phải chịu sự đả kích này, Hà Chính Hạo cuối cùng nhịn không được, sụp xuống gào khóc:
“Sao ta lại thảm như vậy! Vốn ban đầu còn chưa kiếm lại được, giờ còn dính phải việc này!”
“Giờ ta biết phải sống thế nào đây!”
Lý Phàm không dao động.
Hà Chính Hạo khóc một hồi, thấy Lý Phàm chẳng tỏ vẻ gì, cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Hà Chính Hạo lau nước mắt, vừa nức nở vừa cầu xin: “Đạo hữu, ngươi nhất định phải cứu ta!”
“Nhất định không thể nộp Lưu Ảnh thạch này lên! Bằng không tiền đồ của ta sẽ bị hủy hết!”
Lý Phàm hỏi ngược lại: “Bắt được gián điệp, đây là một công lao to lớn. Chắc đạo hữu không thể nào không biết đâu nhỉ.”
Hà Chính Hạo ngập ngừng: “Ta có thể bồi thường cho đạo hữu.”
Lý Phàm cười ha ha: “Đạo hữu, người hiện tại nghèo mạt rệp, còn có gì để bồi thường cho ta. Ta không thiếu điểm cống hiến, có lẽ đạo hữu không biết, chứ trong sự kiện Linh Vụ thảo vừa rồi, ta kiếm được sau mươi vạn điểm cống hiến lận đó!”
Nghe vậy, Hà Chính Hạo tức mở to mắt, nhìn Lý Phàm với vẻ mặt khó tin.
“Sao vậy, không tin ư?” Lý Phàm nghiêng đầu hỏi.
“Tin, tin.” Hà Chính Hạo vội vàng gật đầu.
Y càng tỏ ra hối hận lẫn hâm mộ thêm: ”Ôi, ta thật hối hận vì không nghe theo lời khuyên của đạo hữu!”
Một lát sau, Hà Chính Hạo suy nghĩ rồi nói: “Ta có nửa cuốn “Bách Mạch Trận Đồ Tường Giải”, là tâm huyết suốt đời của ta…”
Y còn chưa nói xong đã bị Lý Phàm cắt ngang:
“Trận pháp ư? Không có hứng thú. Chức vụ người tu sửa trận pháp kia chỉ là ván cầu để nhập chức mà thôi.”
Hà Chính Hạo ậm ừ do dự nửa ngày, gian nan nói: “Ta còn có một đứa con gái, tu vi Trúc cơ, có thể giới thiệu cho đạo hữu làm quen…”
Lý Phàm lập tức thay đổi sắc mặt, hiên ngang lẫm liệt từ chối: “Ngươi coi ta là loại người nào?! Việc này chớ có nhắc lại!”
Hà Chính Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại trưng ra vẻ mặt đau khổ suy tư.
Lúc này, y cũng đã nhìn ra Lý Phàm đúng là có ý bỏ qua cho mình.
Nhưng có vẻ hắn muốn điều gì đó từ y.
Nhưng trừ mấy thứ này ra, hiện giờ quả thật y có thể coi như là hai bàn tay trắng rồi.
Suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra đáp án.
Hà Chính Hạo cười gượng: “Đạo hữu ngươi đừng trêu chọc ta, ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng đi.”
Lý Phàm mỉm cười vỗ vai Hà Chính Hạo:
“Ta muốn ngươi.”
Hà Chính Hạo nghe vậy thì sửng sốt, sau đó trở nên tái nhợt mặt mày, nhảy dựng lên theo bản năng, cảnh giác nhìn Lý Phàm.
“Ha ha, đạo hữu ngươi nghĩ gì vậy?”
“Ý của ta là từ nay về sau, ngươi phải như thiên lôi của ta, chỉ đâu đánh đấy.”
Lý Phàm đứng trước mặt Hà Chính Hạo, chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận