Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 714: Thiên Lương Liên Thông sứ

Hứa Bạch không lập tức cự tuyệt.
Mà sau khi trầm ngâm một phen, mặt lộ vẻ khó xử.
“Sao thế, tiểu hữu có nỗi niềm khó nói gì à?” Nam Cung Sĩ Vinh hỏi.
“Không giấu gì Nam Cung tiền bối, thực ra ta không phải là người trong Tiên Minh. Mà là tu sĩ ngủ say thượng cổ...” Ngay sau đó, Hứa Bạch “một năm một mười” kể lại chuyện mình dùng hoa Thiên Linh đổi thân phận Vạn Tiên Minh.
Nam Cung Sĩ Vinh cười ha ha: “Tiểu hữu không cần lo lắng, ta đã sớm tra mấy chuyện này rõ ràng rành mạch. Kể cả ngọc bài cận pháp cấp bậc Hợp Đạo cũng là rơi xuống trên tay ngươi nhỉ?”
Hứa Bạch lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Nam Cung Sĩ Vinh lại xua tay, ý bảo hắn đừng căng thẳng.
“Tuy có chút không phù hợp với quá trình, nhưng bất kể nói thế nào, thân phận Tiên Minh của ngươi hiện giờ đã nhận được Thiên Huyền Kính tán thành. Vậy thì không thành vấn đề!”
“Ngay cả tu sĩ Ngũ Lão hội đều có thể thay đổi triệt để, quy thuận vào Tiên Minh. Huống chi là tu sĩ thượng cổ như các ngươi chứ?”
“Hơn nữa trong chuyện của Vương Thu Phá đã không hề nghi ngờ xác nhận lòng trung thành của ngươi đối với Tiên Minh! Nếu không phải tiểu hữu ngươi nhạy bén, thật sự không biết hắn còn muốn xếp vào bao nhiêu cây đinh vào nội bộ Tiên Minh chúng ta!”
Nam Cung Sĩ Vinh lạnh lùng hừ, sau đó vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Hứa Bạch.
“Hứa tiểu hữu, bên ta đang thiếu nhân thủ, sao không đến giúp ta một tay?”
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, mặc kệ là ai cũng đừng hòng công kích quá khứ của ngươi!”
Lời đều nói đến mức này, nếu Hứa Bạch lại không đáp ứng thì sợ là không thể ra khỏi căn phòng này.
Sau đó sau khi Hứa Bạch giả vờ suy tư một hồi, tràn đầy cảm kích nói với Nam Cung Sĩ Vinh: “Vậy thì đa tạ tiền bối cất nhắc!”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Hứa Bạch, Nam Cung Sĩ Vinh lại cười to mấy tiếng.
Dưới sự cho phép của hắn, quá trình nhập chức trong thể chế của Hứa Bạch đặc biệt thông thuận.
Thậm chí ngay cả khảo nghiệm của Bạch Ngọc Vấn Tâm đài cũng chỉ là làm cho có.
Chỉ hỏi mấy vấn đề vô thưởng vô phạt rồi vội vàng trực tiếp thông qua.
Chức vụ Hứa Bạch đảm nhiệm là ‘Liên Thông sứ châu Thiên Lương’.
Trực tiếp nắm giữ phụ trách một châu, quyền chức nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Đều dựa vào một lời của Thiên Lương thành chủ quyết định.
Nếu như nói chức ‘Bí Tự sứ’ Lý Phàm từng đảm nhiệm trước đó là giúp thành chủ xử lý chính vụ một châu.
Liên Thông sứ này phụ trách công việc kết nối châu Thiên Lương và châu khác là tổng bộ Tiên Minh.
Người cầm quyền châu vực khó tránh sẽ vì tư lợi sắp xếp chức vụ cho hậu bối.
Chẳng qua để che giấu tai mắt người khác, không đến mức làm quá mức lộ liễu. Thường thường sẽ không trực tiếp sắp xếp trong châu vực của mình mà là phái đến trong châu tương đối quen thuộc khác nhậm chức.
Chờ qua mười mấy hai mươi năm, sau khi tích lũy đủ tư lịch nhất định lại gọi hắn về.
Như vậy mới có thể phục chúng.
Cho dù tổng bộ Tiên Minh điều tra xuống cũng là hoàn toàn phù hợp điều lệ quá trình, muốn bắt lỗi cũng bó tay.
Trong sự vụ Liên Thông sứ phụ trách, chuyện này chiếm cứ phần lớn tuyệt đối.
Lý Phàm vừa nhậm chức, việc đối mặt trước tiên cũng là việc này.
Suy cho cùng hiện giờ người trong thiên hạ đều biết châu Thiên Lương có hàng loạt chỗ trống chức vị quan trọng.
Nam Cung Sĩ Vinh ngươi một mình ăn thịt, ít nhất cũng phải chừa tí canh cho người khác uống chứ?
Thế lực muốn đến kiếm một chén canh thực sự quá nhiều, làm sao cân bằng các bên khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng.
Thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Làm tốt là việc nằm trong phận sự. Nếu xảy ra sai sót, Nam Cung Sĩ Vinh vừa lúc đẩy Hứa Bạch ra làm dê thế tội, bình ổn cơn giận của mọi người.
Thật đúng là một tính toán hay ho.
Đối mặt vô số bái thiếp dồn dập gửi tới trong lúc nhất thời, Hứa Bạch lại đều làm như không thấy.
Xin nghỉ, ẩn giấu khí tức của bản thân, trực tiếp quay về trong Trường Sinh cốc.
Nam Cung Sĩ Vinh gửi tin hỏi thăm, Hứa Bạch chỉ khẽ mỉm cười trả lời: “Tạm thời gạt bọn họ sang một bên. Có vấn đề gì thì thành chủ cứ đổ hết lên người ta là được!”
Sau khi suy tư trong chốc lát Nam Cung Sĩ Vinh nói câu “diệu”, tiếp đó không còn tin tức.
Hứa Bạch thuận lợi trở về lấy ra ‘Chân Thực Dụ Quả’ đi tới trong Dược Vương Chân Đỉnh.
Căn phòng Khương Ngọc San ngủ say ở ngay bên cạnh Liễu Tam.
Hứa Bạch rất thuận lợi đi vào trong.
Không có quá nhiều ý niệm sửa chữa, chỉ thay dáng vẻ Liễu Nhất Hàng trong ký ức của nàng thành dáng vẻ Lý Phàm.
Và sau khi trồng vào ám chỉ vô cùng tín nhiệm với “Liễu Nhất Hàng” theo thường lệ.
Bèn gọi Liễu Tam vào, đánh thức nàng ở trước mặt hắn.
Lông mi Khương Ngọc San hơi run lên, vẻ mặt Liễu Tam hết sức kích động.
Hứa Bạch lại lặng lẽ cách xa một chút.
Đúng như dự đoán, sau khi Khương Ngọc San tỉnh lại, trong ánh mắt trước tiên là có phần mê mang.
Song rất nhanh đã biến sắc, bắn ra một luồng tử quang màu đen về phía Liễu Tam.
Hắc quang như kiếm, tràn ngập sát khí.
Nhưng Hứa Bạch lại mơ hồ cảm nhận được khí tức không khác mấy Trường Sinh Thanh Lực từ bên trong đó. Quả thật hơi kỳ lạ.
“Ngọc San, là ta!” Liễu Tam cuống quýt chặn lại tử quang màu đen, vội vàng hô lên.
Khương Ngọc San thoáng sững sờ, sau đó nhắm chặt hai mắt, che giấu sát ý trong lòng.
Một lúc lâu sau mới lần nữa mở mắt ra.
“Chuyện gì thế này? Chúng ta đến Tiêu Dao giới rồi?”
Âm thanh không uyển chuyển dễ nghe như nữ tu bình thường mà là khàn giọng, chói tai như kim loại ma sát lẫn nhau.
Liễu Tam lại không mảy may để ý, giải thích cho Khương Ngọc San đầu đuôi mọi chuyện.
“Lại đã về Huyền Hoàng giới?”
“Mấy ngàn năm đã qua?”
Cho dù nữ tu sĩ này đã từng ở trong Vô Định ngục tàn khốc rất lâu.
Lúc này bỗng dưng nghe nói tin tức không hợp lẽ thường này cũng trở nên có phần mờ mịt.
“Ta muốn ra ngoài xem!”
Hiển nhiên nàng không tín nhiệm trăm phần trăm với Liễu Tam.
Dưới ra hiệu ánh mắt của Liễu Tam, Hứa Bạch thả nàng ra ngoài Dược Vương đỉnh.
Sau đó Liễu Tam mang theo nàng dạo một vòng trong Huyền Hoàng giới bây giờ.
Không lâu sau, nàng có chút thất hồn lạc phách trở lại lần nữa.
“Vừa rồi ngươi vô thức động thủ với ta cũng là vì đại kiếp ‘pháp không thể đồng tu’.” Liễu Tam chủ động tìm ra nguyên nhân cho Khương Ngọc San.
Khương Ngọc San khẽ cau mày nói: “Vì phòng ta giết ngươi, ta vẫn nên đổi về công pháp ban đầu của ta thôi.”
Liễu Tam liên tục xua tay: “Không cần, không cần. Bây giờ trong tông cần gấp Trường Sinh đan, Ngọc San ngươi đúng lúc lấy Trường Sinh Thanh Lực giúp ta cùng nhau luyện chế với.”
Ai ngờ Khương Ngọc San lại quả quyết cự tuyệt: “Trường Sinh Thanh Lực ta tu luyện chỉ sợ là có hơi khác với Dược Vương tông các ngươi. Đan dược luyện chế ra, sau khi uống e rằng sẽ có sát niệm bộc phát.”
“Ngươi vẫn nên tìm người khác đi!”
Liễu Tam nghe vậy nhất thời mặt mày cứng đờ.
“Hiện tại ngoài ta ra cũng chỉ có ngươi còn giữ lại Tể Thế Trường Sinh Kinh.”
“Sát kiếp pháp không thể đồng tu thực sự khủng bố, sợ là vượt qua ba người thì khó mà tự kiềm chế.”
Liễu Tam lắp bắp giải thích.
Trong mắt Khương Ngọc San lóe qua một tia hàn quang, lời của Liễu Tam nhất thời ngừng lại.
“Khương trưởng lão yên tâm luyện chế đan dược là được, dù là có một vài tác dụng phụ, tu sĩ Vạn Tiên Minh hiện giờ có lẽ đều sẽ không để ý.”
Thời khắc mấu chốt vẫn là Hứa Bạch giải vây giúp Liễu Tam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận