Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 272: Rơi vào cục diện đáng ngờ ở Ninh Viễn thành

Nghe Diệp Phi Bằng kể xong, ai nấy đều tấm tắc.
Mọi người đều nhìn đôi cánh màu nâu sẫm sau lưng y với ánh mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Trong lúc đó, ở một nơi xa ngàn dặm, Lý Phàm ngồi trong Thiên Huyền kính, thu hết những cảnh tượng này vào mắt, không khỏi lộ ra vẻ bất ngờ.
“Máu của côn bằng?”
“Chỉ một giọt máu thôi mà lại có thể truyền thừa trong huyết mạch, dù đã qua hàng ngàn năm nhưng vẫn có thể khiến cơ thể thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy.”
Lý Phàm đã đạt được chút thành tựu từ “Tạo Hóa Hồng Lô Công” nên hắn hiểu rất rõ đây là loại sức mạnh khủng khiếp thế nào.
“Rốt cuộc thì ở thời kỳ đỉnh cao, côn bằng mạnh mẽ đến mức nào?”
“Càng đứng nói đến việc vẫn còn rất nhiều yêu thú mạnh như côn bằng, thậm chí còn hung hãn hơn.”
“Nhưng hiện nay, ngay cả một con cũng không thấy đâu.”
“Cũng không biết hồi đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...”
Lý Phàm không khỏi cảm thán.
“Không biết dùng máu của yêu thú cường hóa cơ thể thì sẽ thế nào. Liệu có gì khác gì với việc điều động sức mạnh đến từ mật tàng trong cơ thể của “Tạo Hóa Hồng Lô Công” không nhỉ?”
“Lấy đá núi khác về mài dao ta, có lẽ sẽ có cơ hội để rút ra được chút kinh nghiệm gì đó.”
Nhớ đến tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc của Diệp Phi Bằng mới vừa rồi, Lý Phàm lại không khỏi suy nghĩ:
“Hiện giờ, xem ra tiểu mập mạp này dường như cũng không tính từ bỏ ý đồ tranh đoạt thiên địa chi phách. Chỉ là không biết giữa y và Trương Chí Lương, rốt cuộc ai sẽ là người thành công cuối cùng. Mặc dù trước mắt, tu vi của Trương Chí Lương vượt xa Diệp Phi Bằng, nhưng trong thâm tâm, mình lại lờ mờ cảm thấy tiểu mập mạp này có cơ hội lớn hơn một chút, cũng không biết tại sao lại như vậy...”
“Chờ xem đến khi y kết đan, liệu rằng còn có tạo hoá gì nữa đây.”
Ánh mắt của hắn không ngừng lập loè ánh sáng.
Sau một hồi, Lý Phàm dần bình ổn suy nghĩ lại.
Hắn lại nghịch khối vuông màu trắng phát sáng trong tay mình.
Vật này chính là Trận Miện mà trước đó Trương Chí Lương tặng cho hắn.
Trong nửa năm liên tục mày mò, Lý Phàm đã hoàn toàn nắm được hai mươi trận pháp ban đầu.
Hơn nữa, sau hàng chục lần thất bại, hắn đã thành công chế tạo ra một “Trận Miện loại nhỏ” trên cơ sở của hai mươi trận pháp này.
Hắn đã lãng phí rất nhiều tài liệu quý giá nhưng uy lực cũng hoàn toàn không thể nào so với Trận Miện có cả trăm trận pháp chồng lên nhau của Trương Chí Lương được.
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt.
Điều này có nghĩa là trình độ trận pháp của Lý Phàm đã chính thức có bước tiến mới.
Đạt được thành quả này cũng không hề dễ dàng gì nên Lý Phàm đương nhiên là cảm thấy rất vui mừng.
Trong khoảng thời gian tới đây, hắn sẽ dành thêm chút thời gian và tinh lực cho việc nghiên cứu trận pháp.
Biển học vô biên.
Khi tâm thần thanh tỉnh, chìm đắm vào nghiên cứu, thời gian luôn trôi đi rất nhanh.
Không hay không biết, đã đến năm thứ 25 sau Lưu Điểm.
Một ngày nọ, trái tim của Lý Phàm bỗng nhói lên.
Sau khi cảm ứng, hắn biết được hạn chế tiến vào Vẫn Tiên cảnh đã kết thúc, hắn đã có thể vào đó thăm dò một lần nữa.
“Không biết lần này tiến vào, mình sẽ xuất hiện ở nơi nào nhỉ?”
Lý Phàm cũng cảm thấy nội tâm hơi kích động, hồi hộp và mong chờ, nên tạm dừng tất cả mọi việc,.
Hắn nín thở ngưng thần, tiến hành nghi thức.
“Phúc sanh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Sau khi nghi thức hoàn thành, ý thức mơ mơ hồ hồ, Lý Phàm lại một lần nữa tiến vào trong Vẫn Tiên cảnh.
“Sư đệ? Sư đệ?”
Giọng nói quen thuộc lại vang lên.
Lý Phàm giật mình, ngơ ngác nhìn Chương Thiên Mạch.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tại sao mình vẫn ở đây?”
“Rõ ràng mình đã đánh bại y, giải quyết chấp niệm của y, thậm chí còn lấy được bí thuật rồi mà.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu?”
Trong lòng Lý Phàm nhất thời có vô số nghi vấn.
Khu vực thời không xung quanh Ninh Viễn thành này chắc hẳn không khác mấy với “Vĩnh Hằng Di Niệm” của Thiên Dương.
Lý Phàm bị mắc kẹt ở đây, nếu không hóa giải chấp niệm duy trì thời không này tồn tại thì sẽ không thể rời khỏi đây.
Nhưng hiện giờ...
Lý Phàm cố gắng kìm nén sự thất vọng trong lòng, lập tức thay đổi suy nghĩ, bình tĩnh phân tích.
Khả năng đầu tiên, chắc hẳn nhận thức của Lý Phàm về khu vực thời không này đã hoàn toàn sai lầm.
Cũng vì không rõ nguyên nhân này mà hắn cứ mãi bị mắc kẹt ở đây.
Dù dùng phương pháp nào để thử nghiệm, cuối cùng vẫn không thể rời đi.
Khả năng thứ hai là nhận thức của Lý Phàm không hề sai, mà là do hắn còn chưa thể giải quyết được chấp niệm của Chương Thiên Mạch.
Thành đôi thành cặp ở bên Xích Hà mãi không chia lìa cũng tốt, hay thất bại một lần cũng được, đây đều không phải là mong muốn thực sự của y.
Cho nên, khả năng thứ ba là...
Nghĩ đến đây, Lý Phàm nheo mắt liếc nhìn xung quanh.
Thứ duy trì thời không này, căn bản không phải là chấp niệm của Chương sư huynh.
Chương Thiên Mạch, chẳng qua chỉ là một vai phụ xuất sắc mà thôi.
Còn vai chính thật sự.
Lại là một người khác!
Suy đoán nào mới là đúng đây?
Hiện Lý Phàm cũng không rõ.
May mà hắn có đủ thời gian để loại trừ từng suy đoán sai lầm.
Đến lúc đó, hắn có thể có được đáp án chính xác nhất rồi.
Lý Phàm đập tan tâm trạng lo lắng trong lòng hiện giờ, rồi dần lấy lại bình tĩnh.
Lúc này, Chương Thiên Mạch nhìn thấy sắc mặt của Lý Phàm không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng hỏi thành tiếng: “Sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“Chẳng lẽ đệ mơ thấy ác mộng giữa ban ngày hả?”
Lý Phàm cười nhẹ: “Sư huynh liệu sự như thần, quả thật đệ đã gặp phải ác mộng nên mới mất bình tĩnh như vậy.”
Lúc này, Chương Thiên Mạch không khỏi tò mò: “Ồ? Mơ thấy gì vậy?”
“Đệ mơ thấy sư huynh bị yêu ma dị thú vây công như thủy triều, sư huynh thân cô thế cô, cuối cùng kiệt sức chết trận.” Lý Phàm lắc đầu, thở dài một hơi: “Đúng là xui xẻo mà, cũng không biết tại sao đang yên đang lành lại mơ thấy điều này.”
Sắc mặt của Chương Thiên Mạch lập tức thay đổi, hơi cau mày lại.
“Đệ và ta đều là tu sĩ, tâm thần phải thanh tịnh, từ lâu đã không còn vì rơi vào ác mộng mà suy nghĩ lung tung giống như người phàm nữa.”
“Hiện giờ, ác mộng lại đột ngột xuất hiện, liệu có phải là đệ thầm cảm ứng được gì đó nên tâm thần tự cảnh báo không?”
Chương Thiên Mạch sờ cằm, tựa như nghĩ đến điều gì đó, nói.
Lý Phàm cũng cảm thấy cạn lời.
Không ngờ mình chỉ nói bừa mấy câu mà Chương Thiên Mạch cũng có thể liên tưởng được nhiều như vậy.
Nhưng y cũng chó ngáp phải ruồi, quả thật đoán đúng rồi, ở Ninh Viễn thành có tồn tại “nguy hiểm” nho nhỏ.
Lý Phàm lập tức tiếp lời y, nói: “Chẳng lẽ là chuyến đi hái “thọ quả” lần này sẽ có nhiều khó khăn trắc trở, sẽ không thuận lợi như chúng ta tưởng?”
Chương Thiên Mạch sửng sốt nhưng cũng không lập tức phản bác.
Y nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói: “Sư đệ, lo lắng của đệ cũng không phải là không có lý.”
“Ta từng nghe được đối thoại giữa sư phụ và sư thúc, bọn họ nhắc đến dạo gần đây tu tiên giới hình như không được yên bình lắm.”
“Để đảm bảo an toàn, chi bằng đệ và ta lẻn vào Ninh Viễn thành trước rồi âm thầm điều tra một phen.”
“Xem xem trong thành có gì quái lạ không.”
Lý Phàm ra vẻ sao cũng được, gật đầu đồng ý.
Hai người lập tức dùng “Tử Tiêu Phi Vân” thay đi bộ, thu liễm khí tức và ẩn giấu thân mình, âm thầm bay về phía Ninh Viễn thành.
“Sư huynh, không biết nguyện vọng lớn nhất trong đời huynh là gì?”
Trên đường phi hành, Lý Phàm bỗng mở miệng hỏi.
“Hử? Tại sao sư đệ lại hỏi vậy?” Chương Thiên Mạch cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hì hì, đệ nói ra sư huynh đừng trách đệ. Vừa nãy ở trong mộng, đệ nhìn thấy sư huynh chết thảm, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào đệ, như thể có tâm nguyện vẫn chưa được hoàn thành.”
“Ánh mắt đó quá mức chân thực, dù hiện giờ tỉnh lại rồi, đệ vẫn mãi không quên được. Tâm trạng cũng khó lòng bình phục, nên mới hỏi vậy.”
Lý Phàm từ tốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận