Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1249: Khe nứt giấu ám lực

Nghe Nhất Tuyệt ngâm tụng, Thạch Bản ngầm hiểu.
Hoá Đạo Thạch bên trong thức hải thoáng chốc phân ra thành thân hình thu nhỏ của Thạch Bản.
Hình ảnh ghi chép của Sáng Thế Thạch Bản như hoa như tuyết giáng xuống, bị phân luồng tiến vào những phần khác nhau bên trong cơ thể.
Hiệu quả cứ như vậy có ngay tức thì, làm cho Thạch Bản trong chốc lát cảm nhận được cảm giác thư thái đã từ rất lâu không được trải nghiệm.
“Đây chẳng qua chỉ là bước đệm, mà muốn giải quyết triệt để mối lo ngại của ta cần phải tiến hành lưu giữ.”
Thạch Bản hơi hiểu được.
Theo tâm niệm của hắn chuyển động, hơn ngàn cơ thể con không ngừng khuếch tán ra, trực tiếp hòa tan vào Hoá Đạo Thạch.
Tinh thể vốn dĩ màu xanh thẳm, tôi liệu bên trong pháp môn Thạch Bản, trực tiếp thu nhỏ lại.
Thông qua ánh mắt Hoá Đạo Thạch Bản, có thể nhìn thấy hàng tỷ phiến đá khác nhau, sắp xếp ngang dọc xen kẽ. Giống như những tấm gương đối diện nhau, không có điểm cuối.
“Đã ép lực tính toán của viên Hoá Đạo Thạch này đến cực hạn rồi. Quả nhiên không hổ là kỳ vật thiên ngoại, chỉ là một thượng phẩm trong số đó đã có thể tiếp nhận tin tức của Sáng Thế Thạch Bản mà không gánh vác chút nào…” Thạch Bản không khỏi thầm tán thưởng.
“Đồng thời những số liệu ghi chép này vẫn bị ta khống chế. Sau khi phân tích và nghiên cứu vô số cơ thể con của Hoá Đạo Thạch, có thể tìm nhanh hơn so với trước kia.”
Mối họa tiềm ẩn đã giải trừ, hắn không trực tiếp đứng dậy.
Mà thỏa thích hưởng thụ sự yên bình đã qua vài vạn năm không có được.
Sẽ không còn những hình ảnh và tạp mỗi lúc mỗi nơi tràn ngập trong thức hải, một vùng trống rỗng tối tăm, khiến Thạch Bản suýt chút nữa sinh ra cảm giác muốn rơi lệ.
Sau một hồi lâu, Thạch Bản mới đứng dậy.
Hắn trịnh trọng hành lễ với Thánh Hoàng trước mặt: “Đa tạ đạo hữu, ân tình giúp ta sống lại lần nữa!”
“Cùng lắm chỉ tiện tay mà thôi!” Tuy Thánh Hoàng nói như thế, nhưng cũng thản nhiên đón nhận.
Rời khỏi trung tâm trận pháp, Thánh Hoàng phất tay, khoảng trống trên đỉnh đầu bị khí tức huyền bí che lấp.
Trở lại bên trong Thánh Hoàng toạ, Lý Bình cũng nói thẳng: “Tuy ta giúp đạo hữu giải quyết mối ưu lo tin tức hỗn tạp của phiến đá, nhưng ta không dùng chuyện này để mặc cả, yêu cầu đạo hữu làm bất cứ chuyện gì.”
“Tình nguyện hay không, đều dựa vào quyết định của đạo hữu.”
Thạch Bản nghe ra được những gì vị Thánh Hoàng trước mặt này nói chính là chân tâm thực ý, không khỏi hết sức cảm động.
Hắn nói thẳng: “Ta và Huyền Hoàng giới vốn là cùng hưng cùng suy. Quá khứ bị đau đớn vô tận tra tấn, cho nên không quá hứng thú với thế tục. Nhưng giờ đây đã thoát khỏi nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa.”
Đối với lời cam đoan của Thạch Bản, Lý Bình cũng chỉ khẽ gật đầu.
Mà không đề cập đến kế hoạch bảo đảm ‘Huyền Hoàng chính thống’ trước đó nữa.
Hắn lại hỏi tới chuyện khác.
“Hai vị thấy ‘Đại Pháp Sư Thiên Đô’ thế nào?”
“Nếu ta và Truyền Pháp tranh chấp, hắn có ra tay không?”
Vấn đề này vừa được đưa ra, biểu cảm của Thạch Bản và Nhất Tuyệt đều có hơi kỳ lạ.
Thạch Bản thấy Nhất Tuyệt không có ý định lên tiếng, nên chủ động đáp lại: “Theo ta được biết, những năm gần đây Đại Pháp Sư đều ở trên không châu Đạo Nguyên khôi phục nguyên khí. Chuyện ngoại giới…”
“Chỉ sợ rất khó thu hút được sự chú ý của hắn.”
Thạch Bản thoáng nhìn qua Nhất Tuyệt đạo hữu: “Năm đó lúc Tiên Đạo thập tông bị đại kiếp dồn đến bước đường cùng, đã từng không chỉ một lần xin sự giúp đỡ của Đại Pháp Sư. Nhưng thậm chí không thể vào được cửa.”
“Sau khi rời khỏi Thiên Đô, quả thực không có cơ hội trở về nữa.”
Ngữ điệu Thạch Bản có chút cảm thán.
“Phẩm hạnh của Huyền Thiên Vương này có thể nói là xuất sắc. Thập tông các người vì tư dục của bản thân mà cùng với kẻ ngoại nhân Đại Pháp Sư hủy diệt Huyền Thiên giáo. Có thể nói là nối giáo cho giặc.” Thánh Hoàng nhàn nhạt bình luận.
Thạch Bản cười khổ, không ngụy biện gì.
Vẻ mặt của Nhất Tuyệt đạo nhân lại như thường: “Thánh Hoàng minh giám, sự tình năm đó quả thực là lỗi của người Thập tông. Nhưng tất cả đều như gió thoảng mây bay, phiêu tán theo gió. Kẻ đầu têu năm đó cũng đã sớm không còn nữa rồi. Còn Huyền Thiên Vương…”
“Hắn và Đại Pháp Sư ắt phải có một trận chiến. Cứ coi như không có Thập tông bọn ta, thì cũng như thế. Mà theo lời kể của những người đích thân trải qua năm đó kể lại, Huyền Thiên Vương mất tích cũng có hơi kỳ quặc. Không phải tất cả đều do Đại Pháp Sư làm.”
“Huyền Thiên Vương mất tích không thấy tăm hơi, Huyền Thiên giáo cũng chỉ là năm bè bảy mối. Thập tông kế thừa nắm quyền cũng là thuận lý thành chương. Trong thời kỳ của mình, Huyền Thiên giáo áp bức tu sĩ thiên hạ quá đáng. Sau khi Thập tông cầm quyền, áp dụng nhiều kế sách khôi phục nguyên khí, các tông môn lớn nhỏ cũng nghênh đón khoảng thời gian yên ổn hiếm có này.”
Nhất Tuyệt chậm rãi nói, cũng không phải là giải vây cho Thập tông, chỉ đơn giản là trình bày lại sự thật.
Thạch Bản cũng phối hợp tung ra hình ảnh năm đó trong đỉnh Thánh Hoàng.
Nhìn thấy từng khung cảnh nhanh chóng loé lên, Lý Bình khẽ gật đầu.
Sau một lúc im lặng, Lý Bình nói: “Đại Pháp Sư ẩn mình khỏi thế giới này, tuy khả năng nhúng tay rất thấp nhưng cũng không thể không phòng.”
Thạch Bản và Nhất Tuyệt hơi sửng sốt, không ngờ Lý Bình vẫn không thay đổi dự định.
“Có điều ta tự có cách, các ngươi không cần lo lắng.”
“Hai vị hiểu bao nhiêu về Vạn Tiên Minh bây giờ?” Lý Bình lại mở ra một vấn đề khác.
Thạch Bản trầm ngâm một hồi, sau đó khẽ lắc đầu: “Toàn bộ Tiên Minh ở trong không gian Huyền Thiên Bảo Kính. Tự thành một giới, che giấu cảm nhận của Sáng Thế Thạch Bản. Tuy ta có ghi chép cảnh tượng vài năm qua của một vài châu vực của Vạn Tiên Minh, nhưng thật ra biết rất ít những chuyện cơ mật của Tiên Minh.”
“Có điều tầng lớp cao nhất của Vạn Tiên Minh, Truyền Pháp giả, đều là những tu sĩ Huyền Hoàng giới năm đó may mắn sống sót. Tư liệu của bọn hắn ta đều có. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong trước khi bọn hắn trốn vào Huyền Thiên Bảo Kính.”
“Từ sau khi Vạn Tiên Minh thành lập lại một lần nữa, bọn hắn vơ vét tài nguyên của Huyền Hoàng giới, sung túc tự mình thay đổi cảnh giới. Có thêm bí bảo Truyền Pháp gia trì, thực lực so với năm đó tất nhiên là ngày đêm khác biệt. Ta cho tư liệu, cũng chỉ có thể tham khảo.” Thạch Bản nghiêm nghị nói.
Một điểm sáng màu xanh ngưng tụ thành lượng quang ảnh tin tức khổng lồ, chầm chậm bay đến trước mặt Thánh Hoàng.
Tiếp nhận thứ đó, trong chốc lát vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Lý Bình.
“Có những thứ này là đủ rồi.” Hắn trầm giọng nói.
Đúng lúc này Nhất Tuyệt đạo nhân khẽ ho một tiếng: “Cảnh tượng trong tổng bộ Tiên Minh…”
“Độ Ách tông bọn ta khá quen thuộc.”
“Hả?” Lần này đến cả Thạch Bản cũng khá kinh ngạc.
“Không đúng, Nhất Tuyệt. Năm đó thời điểm toàn tông các ngươi trên dưới bị Truyền Pháp trấn áp, Vạn Tiên Minh bây giờ căn bản không còn tồn tại mà?”
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Thạch Bản, Nhất Tuyệt kim nhân mỉm cười.
“Việc này cũng là tình cờ. Năm đó thời điểm Tiên Minh tổng bộ khởi công xây dựng, đúng lúc có một Quan Thế Thần Nhãn trong không gian bị bọn chúng đào lấy, gài vào trong không gian Tiên Minh tổng bộ.”
“Tuy không phải vị trí cơ mật quan trọng gì, nhiều năm như vậy chung quy cũng nhìn được một số chuyện. Không phải đến mức hoàn toàn không biết gì.”
Nhất Tuyệt nói, giống như hiến dâng một vật quý hiếm, sách Độ Ách không ngừng lật qua lật lại, biến đổi quang ảnh từ từ ngưng tụ thành một trang sách.
Chầm chậm trôi nổi bay đến trước mặt Lý Bình.
Lý Bình đón lấy trang sách này, nhanh chóng xem hình ảnh ghi chép trong đó.
Qua một hồi lâu.
“Bên trong Huyền Hoàng giới vẫn có thể tồn tại như vậy, ta không cảm nhận được Quan Thế Thần Nhãn?”
Thánh Hoàng lại lên tiếng, không khen ngợi mà lại hỏi như thế.
Nhất Tuyệt đạo nhân vội vàng tỏ thái độ: “Ngoài nguyên nhân đặc thù do Thiên Huyền Bảo Kính ngăn cách, những thần nhãn khác đều đã bị Thánh Hoàng thu hồi rồi.”
“Nhưng…” Nhất Tuyệt đạo hữu hơi do dự.
“Cứ nói đi đừng ngại.”
“Những vị trí vốn đã sắp xếp Quan Thế Thần Nhãn, tuy bây giờ thần nhãn đã bị thu hồi. Nhưng bởi vì thần nhãn gài tại đó quá lâu, khiến cho bản thân không gian ở đó bị nhiễm phải một phần đặc tính của thần nhãn.”
Thạch Bản nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi trở nên nghiêm túc.
Nhất Tuyệt tiếp tục nói: “Nói cách khác, Độ Ách tông bọn ta vẫn có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra gần ‘điểm vị trí’ kia. Nhưng hiệu quả không không được tốt như thần nhãn quan sát.”
Giống như để chứng minh tuyên bố của mình, Nhất Tuyệt lật qua lật lại sách Độ Ách, đồng loạt chiếu ra vô số quang ảnh mà những điểm vị trí khác nhau kia ghi chép được.
Phạm vi nhỏ hơn một vòng so với trong sự kiểm soát của Quan Thế Thần Nhãn. Mà hình ảnh cũng cực kỳ mơ hồ.
Nhưng giống như Nhất Tuyệt nói, chỉ là tính năng giảm xuống, chức năng quan trọng nhất ‘giám sát’ hoàn toàn không bị thiếu hụt.
“Nhất Tuyệt, Quan Thế Thần Nhãn này rốt cuộc có nguồn gốc ra sao?”
Thạch Bản suy nghĩ một lát, có hơi chấn động. Cũng nói rằng nghi ngờ trong lòng Lý Bình.
Phải biết rằng, chuyện thần nhãn khiến cho tính chất của bản thân không gian sinh ra thay đổi như vậy, nhìn qua không hề đơn giản như vậy.
Nếu phải thật sự kỹ càng suy ra, cái này có thể tính là một loại ‘nghịch thiên địa chỉ lý’ trên mặt chữ nào đó.
Nhất Tuyệt đạo nhân cũng không giấu giếm: “Năm đó Thiên Kiếm tông chế tạo Liệt Giới Thần Binh, rạch giới mà đi, sau khi gây chấn động Huyền Hoàng ta từng đến Thiên Kiếm tông quan sát di tích.”
“Khe hở rạch giới kia, không gian đổ nát, không biết thông tới đâu. Tu sĩ tầm thường nếu tùy tiện tiến vào bên trong, chỉ có con đường thân tử đạo tiêu. Nhưng ‘Vĩnh Hằng Kiếp Thế’ của Độ Ách tông bọn ta lại có thể tạm bảo toàn ở trong đó.”
Ánh mắt của Thạch Bản nhất thời trở nên rất đặc sắc.
“Có điều ta cũng phải mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới có thể đi vào bên trong khe hở rạch giới. Lần theo khí tức Liệt Giới Thần Binh, ta một đường xâm nhập vào, cũng muốn xác nhận xem rốt cuộc Thiên Kiếm tông có thành công hay không…”
“Đáng tiếc là, chiết xuất khe hở khôi phục nhanh hơn so với ta tưởng tượng. Một loại sức mạnh ta chưa từng thấy cũng không thuộc về Huyền Hoàng giới, đang chủ động chữa trị thương tích. Mất đi dấu vết Liệt Giới Thần Binh, khả năng chịu đựng của ta cũng đã đến mức cực hạn, cho nên đành bất đắc dĩ quay về…”
“Quan Thế Thần Nhãn này…Cũng được luyện chế từ loại sức mạnh mà ta thu thập được bên trong khe hở rạch giới kia.”
Nhất Tuyệt đạo nhân đột ngột im bặt.
Nhưng cảnh tượng được miêu tả bên trong lời nói, lại khiến hai người bên trong đại điện không khỏi suy nghĩ nhiều.
Thạch Bản chợt hiểu ra: “Nói như vậy, Quan Thế Thần Nhãn này không phải do các người tận lực luyện chế thành bộ dạng này, mà tự bản chất sức mạnh của nó hiển hoá?”
Nhất Tuyệt đạo nhân gật đầu.
“Nếu không sao Độ Ách tông bọn ta lại đột nhiên thoát ra khỏi thủ đoạn mà đến cả Truyền Pháp cũng đành chịu chết?”
Bầu không khí bên trong Thánh Hoàng toạ đột nhiên trùng xuống.
Lý Bình có cảm giác tiểu kim nhân Độ Ách tông này không hề nói dối.
Như vậy thì ý tứ trong lời hắn, thực sự khiến người khác nghĩ kỹ rồi sợ hãi.
Đây có phải chứng minh rằng, vẫn còn có một tầng sức mạnh, giống như Quan Thế Thần Nhãn, đang theo dõi Huyền Hoàng giới?
Phía sau rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Là bên ngoài tường cao, hay là…
Thạch Bản lại chợt nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt biến đổi.
Nhưng lời đến bên môi lại ngừng lại.
Lý Bình dĩ nhiên nhận thấy dị trạng của Thạch Bản, có điều thần niệm khẽ khoá chặt nó lại, không chủ động mở miệng.
Thạch Bản hiểu được băn khoăn lo lắng của Lý Bình, khoát tay áo: ““Đạo hữu hiểu lầm rồi.”
“Ta chỉ chợt nhớ tới, lời đồn liên quan đến khởi nguyên thứ nhất của Huyền Hoàng giới.”
“Đó là tầng thấp nhất bên trong Sáng Thế Thạch Bản, là tin tức ta vô tình lật đến. Quang cảnh cách bây giờ mấy chục vạn năm rồi.”
Lời này vừa nói ra, không khỏi khiến Lý Bình và toàn bộ người giấy Độ Ách tông chú ý.
Thạch Bản nhíu mày, vừa nhớ lại vừa nói: “Lúc kiếp nạn chưa hạ xuống, thời đại tiên đạo thịnh vượng, bên trong tinh không vô tận, Huyền Hoàng giới của chúng ta có vẻ hơi khác thường.”
“Ngoại trừ nhiều lần giao lưu với ngoại giới, có tiên khí dày đặc, Huyền Hoàng giới chúng ta còn nổi danh vì tồn tại ‘Đại thiên tôn’”.
“Phải biết, sau khi tu sĩ phi thăng, về cơ bản hoàn toàn cắt đứt liên lạc với hạ giới. Nhưng Đại thiên tôn này lại không chỉ có quan hệ với thượng giới, hơn nữa còn có thể tiếp đón đồ vật đến từ Huyền Hoàng.”
“Mà Đại thiên tôn này trong Huyền Hoàng cũng có quyền lực rất nhiều tu sĩ khó với tới được…”
Nói tới đây, Thạch Bản nhìn Lý Bình.
Lý Bình khẽ lắc đầu: “Không liên quan đến ký ức này.”
Thạch Bản cũng không để bụng, nói tiếp: “Nhưng Đại thiên tôn lúc đó cũng khác với Đại thiên tôn mà bây giờ chúng ta biết. Tu vì và thực lực cũng không chắc chắn cao như vậy, mà giống với một…”
“Chức quan hơn.”
Thạch Bản trầm ngâm một lát, nói ra hai chữ này.
“Giống như chức quan thượng giới sắc phong. Chỉ cần có được sự cho phép của thượng giới, cho dù là một người phàm trói là không chặt có thể đảm nhận chức vụ Đại thiên tôn.”
“Hoàn toàn khác so với bây giờ. Không có thực lực tuyệt đối, không chiếm được sự công nhận của thiên đạo Huyền Hoàng. Tất nhiên không có cách nào dành được vị trí Đại thiên tôn.”
“Sự khác biệt của cả hai từ lúc nào bắt đầu sinh ra, ta không biết được. Nhưng cái ta muốn nói chính là…”
“Bên trong khe hở rạch giới kia, sức mạnh tạo ra Quan Thế Thần Nhãn cũng chưa chắc đến từ bên ngoài tinh hải. Có lẽ là đặc tính bản thân Huyền Hoàng giới mang theo.” Thạch Bản lại nhìn Lý Bình.
Quan điểm này khiến Nhất Tuyệt Độ Ách tông không khỏi cúi đầu suy nghĩ.
“Lúc đầu Đại thiên tôn có thể dựa vào khu vực người phàm khống chế thế giới. Có lẽ dựa vào sức mạnh thâm tàng nào đó tương tự như chỗ sâu Huyền Hoàng, Quan Thế Thần Nhãn. Nhưng không biết lúc nào quan hệ giữa Huyền Hoàng giới và sức mạnh này tại sao lại bị chặt đứt.”
Lời của Thạch Bản vang vọng khắp Thánh Hoàng toạ.
Lần này liên quan đến bí mật thượng cổ, đến cả Lý Bình trước đó cũng không thể nào biết được.
“Trước thời điểm tiên lộ đoạn tuyệt, ắt hẳn bên trong Huyền Hoàng giới đã xảy ra rồi, tu sĩ tầm thường chẳng thể nào phát giác được thay đổi.” Lý Bình trầm giọng nói.
“Cũng chỉ là phán đoán của ta thôi. Chủ ý là không cần quá lo lắng về sức mạnh bên ngoài tinh hải. Cho dù thật sự có bên ngoài can thiệp, Huyền Hoàng giới đã tồn tại lâu như vậy nhưng bọn chúng không hiện thân….”
“Muốn tới nơi này cũng ngoài tầm với bọn chúng.”
Thạch Bản khẽ nói.
“Ta cũng cảm thấy như thế.” Nhất Tuyệt đạo hữu phụ hoạ, khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh trước đó.
“Bây giờ điều đầu tiên chúng ta phải đối mặt vẫn là sự uy hiếp của Truyền Pháp. Còn những thứ này…” Lý Bình đưa ra kết luận.
“Tuy không quá chú ý, nhưng cũng không thể không đề phòng.”
Thánh Hoàng vẫn nói như vậy khi nhắc đến lý do thoái thác Thiên Đô Đại Pháp Sư, khiến Nhất Tuyệt và Thạch Bản hoảng hốt không thôi.
“Ta tự có cách, các ngươi không cần phải lo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận