Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 737: Thần thông lấy mạng người

“Cho nên đây chính là nguyên nhân hắn biến thành kẻ ngu?”
Nam Cung Sĩ Vinh nhìn Quan Trường Ca tuy đã lần nữa xuất hiện nhưng lại giống như đứa trẻ si ngốc, không ngừng cười ngây ngô, vẻ mặt có phần cổ quái hỏi.
“Không sai.” Hứa Bạch gật đầu: “Phần lớn thần niệm của hắn đều sa vào trong lĩnh ngộ Kiếm đạo. Không chịu trở về. Đối với việc này, ta cũng đành bó tay chịu thua...”
“Khụ khụ...” Hứa Bạch không nhịn được ho khan.
Bị tường Vô Lượng cắn nuốt một phần thân thể, hắn rõ ràng cảm giác bản thân có chút suy yếu. Dường như tinh khí thần bị rút ra một phần tạo thành “khuyết thiếu” tổng thể.
“Dường như thần thông có phần tương tự với ‘Trừu Ti’ của ta, nhưng Trừu Ti càng thiên hướng về quá trình thân thể sụp đổ. Mà cái này thì giống như là một phần thân thể bị gọt bỏ...”
Hứa Bạch trong phút chốc lại lĩnh ngộ thần thông, nhìn qua hơi ngây người.
Còn tưởng rằng hắn đã bị thương rất nặng trong tường Vô Lượng, Nam Cung Sĩ Vinh dặn dò: “Không sao, ngươi đã tận lực rồi. Bản thân Quan tiểu tử không chịu đi ra, chúng ta cũng không hết cách.”
“Lại nói, có thân thể hoàn chỉnh của hắn ở đây, cũng đủ để báo cáo kết quả với lão Quan rồi. Ngươi đi nghỉ ngơi tiếp đi, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta. Ta ngược lại muốn xem, đối mặt với tiểu tử ngu dại này, Quan Hành Tu có thể bảo vệ như cũ không.” Sau khi Nam Cung Sĩ Vinh dặn dò Hứa Bạch đi nghỉ ngơi thì phát ra một tiếng cười khẩy.
Hứa Bạch nhận lệnh trở về, tâm thần lại trước sau đắm chìm trong ngộ đạo thần thông.
Mà người khác cũng chỉ cho rằng là hắn bị thương nên không để ý.
Trở lại thành Thiên Lương, thoáng chốc mười ngày đã qua.
“Thiện, thần thông mới lĩnh ngộ ra đối lập với ‘Trừu Ti’. Có thể gọi là...”
“‘Tước Mệnh’.”
Hứa Bạch tỉnh lại từ trong đốn ngộ, hai mắt lóe qua một luồng tinh quang nhìn về phía phi điểu bay ngang qua đỉnh đầu ngoài phòng.
Không chút dấu hiệu, phi điểu bị ánh mắt Hứa Bạch tỏa định như mất đi khống chế, bỗng nhiên từ không trung rơi xuống.
Liên tục vẫy cánh mới miễn cưỡng khôi phục giữa không trung.
Chỉ là dường như tốc độ phi hành chậm hơn trước đó rất nhiều.
Hứa Bạch hài lòng thu hồi ánh mắt.
“Tước mệnh sinh linh trong vô hình. So với Trừu Ti, thi pháp càng thêm ẩn nấp. Hơn nữa còn có thể thi triển trong nháy mắt, người khác khó mà phát hiện, chỉ sẽ cảm thấy vô duyên vô cớ thân thể rơi vào suy yếu.”
“Còn có thể sử dụng chung với ‘Trừu Ti’, trong ngoài cùng đổ. Trong phút chốc có thể làm người ta sinh tử đạo tiêu.”
“Hai cái hợp lại có thể gọi là ‘Trừu Ti Tước Mệnh’.”
Hứa Bạch thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy.
Cái gọi là người mang lợi khí, sát tâm tự lên. Thần thông tiến thêm một bước, trong lòng Hứa Bạch nháy mắt hiện ra ý nghĩ muốn tìm người thử nghiệm.
Nhưng rất nhanh, không đợi hắn biến thành hành động.
Ham muốn đã tự mình tiêu tán vô tung.
Ánh mắt Hứa Bạch cứng lại, đã nhận ra chỗ không giống bình thường.
Phải biết rằng phân thân này không tu hành Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú. Nếu như là bản tôn sinh ra loại ý nghĩ này ắt hẳn phải tốn một thời gian mới có thể tiêu trừ nó.
Nhưng lúc này...
Sau khi Hứa Bạch lại nghĩ tới cảnh nhìn thấy Quan Trường Ca cận kề cái chết mà ngộ đạo trong tường Vô Lượng trước đây không lâu, trong lòng vậy mà dâng lên cảm xúc thương hại, cảm thán.
Chuyện này trên người bản tôn căn bản không có khả năng xuất hiện.
Lấy tính cách của Lý Phàm chỉ sẽ cho rằng Quan Trường Ca là tự tìm đường chết, không biết cái gọi là.
“Là ảnh hưởng thân thể này mang tới sao?”
Hai mắt Hứa Bạch híp lại.
“Hưởng thụ chỗ tốt ngộ tính đỉnh cấp vượt xa lẽ thường mang tới, đồng thời cũng phải gánh chịu thay đổi tính cách.”
“Hứa Khắc, Bạch tiên sinh...”
Bản tôn mang trên mình Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, phân thân chưa từng để ý điểm này quá nhiều.
Rời biệt viện nghỉ ngơi, hỏi thăm chuyện tiếp sau khi Quan Trường Ca mất tích. Hứa Bạch lại chú ý tới một điểm khác thường.
Bởi vì Nam Cung Sĩ Vinh thành công đưa người tới trước mặt, Quan Hành Tu cũng không tiện mượn chuyện này làm khó dễ.
Mà hành động kế tiếp của Quan Hành Tu cũng làm cho mọi người châu Thiên Lương vốn chuẩn bị xem kịch vui giật nảy mình.
Ngay trước mặt đám tu sĩ Nam Cung Sĩ Vinh, Quan Hành Tu gọi ra ‘Lạc Tinh Phi Kiếm’, trực tiếp giết chết Quan Trường Ca si ngốc, nước miếng đều chảy ra.
“Trò hề như thế thật sự là làm bẩn uy danh của mẹ ngươi. Không bằng chết sớm, mười tám năm sau, ta lại đi tìm ngươi.” Trước khi Quan Hành Tu vung kiếm, lạnh nhạt vô cùng nói như thế.
Kiếm khí màu vàng tung hoành, Quan Trường Ca không còn lại tí huyết nhục nào. Biến thành tro bụi tại chỗ.
Mọi người châu Thiên Lương cũng bị sự sát phạt quyết đoán của Quan Hành Ca làm cho kinh hãi.
Nam Cung Sĩ Vinh cũng mặt mày cứng đờ, khuyên đối phương nén bi thương.
Quan Hành Tu lại không hề nể mặt, trực tiếp phá không mà đi.
Nam Cung Sĩ Vinh tuy mặt có vẻ bất ngờ nhưng cuối cùng cũng tiễn ôn thần đi, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, chuyện khiến Hứa Bạch thấy hơi hoang mang đã xảy ra.
Lầm sao thì hắn cũng coi như đại công thần giải quyết chuyện này. Thế mà Nam Cung Sĩ Vinh lại như quên mất hắn, mười ngày đến nay đều không nói lời khen ngợi nào. Ngay cả thăm hỏi cũng chưa từng có.
Ngược lại chỉ đi theo một vòng, còn nhiều lần chọc giận ba người Yến Dịch Thu của Nam Cung Sĩ Vinh, đạt được một ít khen thưởng.
Hứa Bạch nhớ lại rất nhiều chi tiết trong quá trình mình xử lý chuyện này, suy tư rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Hồi lâu sau cuối cùng cũng có điều hiểu ra.
Không có chỗ nào sơ suất, từ đầu đến cuối, biểu hiện đều vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng đây vừa vặn là vấn đề lớn nhất.
Biết rõ tường Vô Lượng có nguy hiểm tùy thời có thể cắn nuốt tu sĩ, lại vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, vượt lên trước thăm dò.
Chỉ trong chốc lát đã tìm được phương pháp tiến vào tường Vô Lượng. Hơn nữa còn có thể mang Quan Trường Ca về.
Quá hoàn mỹ.
Nếu như người làm tất cả chuyện này là tu sĩ Nam Cung Sĩ Vinh một tay bồi dưỡng lên, hiểu rõ vậy thì chắc hẳn hắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng đừng quên, Hứa Bạch là người thân phận không rõ, nửa đường nương nhờ.
Nam Cung Sĩ Vinh sẽ không đơn giản cho rằng dựa vào những lời đơn giản của bản thân, người khác sẽ vui lòng phục tùng.
Như vậy Hứa Bạch dốc sức bán mạng như thế ngược lại dấy nên nghi ngờ của hắn.
“Thì ra là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Hứa Bạch thầm lắc đầu.
Nhưng hắn cũng không có để ý.
Kế tiếp chỉ làm tốt công tác bản chức của mình, thận trọng cẩn thận.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ phàn nàn mình đã bị bất công với tu sĩ đồng liêu.
Những lời này truyền đến trong tai Nam Cung Sĩ Vinh làm cho lo nghĩ của hắn dần biến mất.
Chỉ là vẫn không có hoàn toàn dỡ xuống đề phòng. Hứa Bạch chỉ giả vờ không biết, mọi việc như cũ.
Thời gian cực nhanh.
Hai năm sau, năm định neo thứ 22.
Trong Trường Sinh cốc.
Giải Ly điệp trong tay Lý Phàm bộc phát ra một luồng sáng trắng lóa mắt.
Có vô số trận phù từ trên Giải Ly điệp không ngừng hiện lên, nhanh chóng biến hóa.
Sau khi bạch quang cuối cùng từ từ tiêu tán, Lý Phàm lại nhạy bén phát hiện được Giải Ly điệp của mình đã lớn hơn một vòng.
“Đây là người thất bại đầu tiên đã xuất hiện trong quá trình chín điệp tranh hùng.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Còn chưa kịp nghiên cứu kỹ càng Giải Ly điệp sau khi thăng hoa, tiếng hô cực kỳ hưng phấn của Phương Tái Tế bỗng nhiên vang lên.
“Tông chủ, cuối cùng ta cũng nghiên cứu ra cách dùng cụ thể của Mâm đá tận cùng rồi!”
Con mắt đồng thị bay tới trước mặt Lý Phàm, tung bay trên dưới không ngừng, vẽ ra từng đường kim tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận