Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 567: Khế ước trói thiên tôn

“Mất bao lâu thì các ngươi có thể lấy được trận đồ?” Gián điệp của Ngũ Lão hội không đợi được Lý Phàm lên tiếng, vội vàng hỏi.
Lý Phàm trầm ngâm do dự trong giây lát, đáp: “Ít nhất cũng phải mất thời gian hai mươi ngày.”
Bên kia lập tức có chút lo lắng nói: “Chậm quá rồi! Trên chiến trường thay đổi như vũ bão. Hơn hai mươi ngày, ai mà biết được…”
Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại.
Trực tiếp nói: “Bọn ta không đợi được lâu như thế!”
Đôi mắt Lý Phàm híp lại, lạnh lùng đáp: “Xem ra Ngũ Lão hội các ngươi thực sự rất vội.”
“Cho dù là trận đồ gốc, cũng không dễ dàng cướp được như thế. Cần phải chậm rãi từ từ, sao có thể nói lấy được là lấy được ngay.”
Nghe được lời này, vẻ mặt gián điệp Ngũ Lão hội trở nên có chút khó coi.
“Nhưng mà…” Đúng lúc này, Lý Phàm đột ngột đổi đề tài: “Chậm có cách của chậm. Nhanh có cách của nhanh.”
“Muốn nhanh chóng lấy được trần đồ thì cần phải xem xem thành ý của các ngươi đã.”
Nhìn loại hình vi tăng giá trắng trợn này của Lý Phàm, gián điệp của Ngũ Lão hội thất thanh nói: “Ngươi còn muốn những gì nữa?”
Vẻ mặt Lý Phàm lộ ra vẻ không hề do dự nói: “Vừa mới thương lượng xong đấy thôi, là giá cả của trận đồ. Bây giờ muốn thương lượng nữa là giá cả của việc phá lệ để đẩy nhanh tiến độ.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Nếu như các ngươi không sẵn sàng giao dịch, vậy thì coi như là…”
Nói xong mà không cần suy nghĩ gì thêm liền quay người rời đi.
“Chậm đã! Có gì cứ nói!” Gián điệp Ngũ Lão hội lập tức hoảng sợ, phi thân bay về phía trước mời Lý Phàm quay lại.
“Chu đạo hữu không cần kích động mạnh như vậy chứ, ta đã nói rồi, mọi chuyện đều có thể thương lượng.” Hắn nghiến chặt răng, cười lấy lòng nói.
Lý Phàm lại ngồi xuống, thản nhiên nói: “Lần này đồng ý giao dịch cùng các ngươi, tổ chức cũng đã mạo hiểm rất lớn rồi.”
“Đương nhiên cần nhận được đủ lợi ích mới được.”
Lý Phàm lấy tay làm bút, viết lên bàn đá mấy chứ hành nhỏ, trực tiếp nói: “Độ cống hiến thì không cần nữa. Một số đặc sản của Ngũ Lão hội các ngươi rất được hoan nghênh ở chỗ bọn ta, thị trường tiêu thụ ngược lại đắt hàng biết bao. Có thể làm ngân phiếu giao dịch.”
Gián điệp của Ngũ Lão hội nhìn chằm chằm, chỉ thấy trên bàn viết mấy chữ Ngộ Đạo đan, Vô Ưu Tinh Các, Nhân Đạo Tinh Trần, Chân Thực Dụ Quả…
Mí mắt giật giật.
Trước đây Lý Phàm mượn thân thể khôi lỗi của Tiêu Tu Viễn đến Ngũ Lão hội.
Thứ thu hoạch được không chỉ là sự dịu dàng ân cần của Triệu sư tỷ trong ảo cảnh, mà còn hiểu biết đại khái về tình hình cơ bản, phong tục tập quán của Ngũ Lão hội.
Ngộ Đạo đan, Phổ Hiền Chân Chu, Vô Ưu Tinh Các đều không cần phải nói.
Nhân Đạo Tinh Trần là đặc sản của ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’, tương ứng với các vì sao trên bầu trời do các tu sĩ hóa thành.
Trong Thiên Cảnh, các tu sĩ thay trời đổi đất mới có thể bay lên bầu trời, hóa thân thành những vì sao sáng. Có thể cảm nhận được rõ ràng quá trình thiên địa bị thay đổi thông qua cách hấp thụ bụi sao.
Thay trời đổi đất trong ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ thực tế là “nghịch thiên địa chi lý” ở một cấp độ thấp hơn trong hệ thống ‘Nhân Đạo thiên tôn’ sáng tạo ra.
Tuy cấp bậc không so được với nghịch lý ở Huyền Hoàng Giới, nhưng lại không thể tốt hơn khi dùng trong tu hành giác ngộ.
Thay đổi pháp tắc được đề cập trong đó không chỉ vô cùng quý giá đối với tu sĩ Hợp Đạo.
Nó đều mang lại lợi ích to lớn cho tu sĩ luyện tập trong bất kỳ cảnh giới nào.
Còn Chân Thực Dụ Quả là một vật rất đặc biệt của ‘Chân Thực Chi Quốc’.
Thông tin chứa đựng trong Chân Thực Dụ Quả có thể được thiết lập trước.
Sau khi ăn vào, nó có thể bóp méo ý nghĩ của các tu sĩ, làm cho họ tin chắc vào “những điều sai trái” họ cảm thấy ban đầu.
Biến giả thành thật, diệu dụng vô cùng.
Dưới Trường Sinh kỳ, dù tu sĩ Hợp Đạo ăn vào thì cũng không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng của nó.
Ánh mắt rời khỏi mặt bàn đá, gián điệp Ngũ Lão hội ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm đang im lặng nhắm mắt, chỉ cảm thấy miệng khát lưỡi khô.
“Chu đạo hữu xin đợi một chút.”
Hắn khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, quay người lại một lần nữa.
Lần này, còn mất nhiều thời gian hơn vừa nãy.
Toàn thân hắn dường như phải chịu một tác động cực lớn, không ngừng run rẩy.
Cho đến tận khi sắc trời dần tối, bên đó mới có được kết quả cuối cùng.
Giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến, thân thể của gián điệp Ngũ Lão hội kiệt cả sức, thiếu chút nữa đứng không vững.
Hít một hơi thật sâu, mới yếu ớt trả lời: “Có thể. Nhưng số lượng của mỗi loại vật phẩm cần phải thương lượng bàn bạc kỹ lưỡng.”
Lý Phàm vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bất thình lình mở mắt, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Tốt!”
Tiếp theo tiến vào quá trình mặc cả của hai bên.
Sau một thời gian dài, khi hai bên cuối cùng đã đạt được thống nhất.
Gián điệp của Ngũ Lão hội phía đối diện liếc nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt thật sâu, nói: “Tiếp theo đây chính là lúc ký kết ‘khế ước’ rồi.”
Sau đó, sự việc xảy ra làm cho Lý Phàm cảm thấy có chút kinh hãi.
Ánh sáng vàng rực rỡ trào ra từ sâu trong cơ thể của đối phương.
Hoàn toàn bao phủ lấy hắn, đồng thời hóa thành một tấm ‘Khế thư’, nhẹ nhàng trôi nổi trước mặt Lý Phàm.
Còn vị tu sĩ Ngũ Lão hội đó như hòa tan trong ánh sáng màu vàng, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Lý Phàm đè nén sự khó chịu trong lòng, cầm lấy khế thư màu vàng rồi cẩn thận đọc.
Chữ trên đó cũng có màu vàng nhạt nhạt.
Nội dung các điều khoản giao dịch bên trên không khác mấy so với ước định trước đó của hai người.
Điều khiến Lý Phàm để tâm đó là chủ thể của giao dịch, một bên là tự nhiên để trống, để lại cho Lý Phàm ký tên.
Còn phía bên kia là năm biểu tượng bí ẩn không ngừng nhấp nháy và hiện lên được khắc trên khế thư.
Tuy không hiểu ý nghĩa cụ thể của những biểu tượng này, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy chúng Lý Phàm hiểu ra, nó lần lượt đại diện cho năm Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội.
Lại nhớ đến những nội dung mà vị thư sinh phụ trách tẩy não đã nói lần trước trong sơn cốc của Ngũ Lão hội, Lý Phàm hiểu ra.
“Phần khế thư này dường như có chút giống với ‘hồn khế’ của Ngũ Lão hội. Một bên là các Trường Sinh thiên tôn, chỉ là nội dung giao dịch không giống thôi.”
Khi Lý Phàm đưa tay chạm vào khế thư, còn do dự không biết ký cái tên nào của mình.
Một loại cảm giác không tên bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.
“Xác nhận.”
Lý Phàm trả lời ở trong lòng.
Cảm giác không tên chưa hề biến mất, mà còn vọt lên xuất hiện lần nữa. Lần này còn mãnh liệt hơn so với lần trước.
Lý Phàm xác nhận lại lần nữa.
Sau ba lần như thế.
Một đạo quang kim nhảy vào nơi sâu cùng trong hồn thể của Lý Phàm, mà phần còn lại đột phá hư không, không biết đã đi về nơi nảo.
“Khế thư đã hoàn thành, người có tên bên trên, không ai được làm trái.”
Lý Phàm nheo mắt lại khẽ nói.
“Cho dù là Trường Sinh thiên tôn…”
“Cũng không được.”
“Có thể khiến cho cường giả đầy tâm tư không đo lường được như Triệu sư tỷ phải khuất phục, khả năng chỉ có thể là Trường Sinh thiên tôn cùng cảnh giới.”
“Có lẽ tu vi của người này còn mạnh mẽ hơn cũng nên.”
Lúc này, đối với vị Trường Sinh thiên tôn thân phận không rõ cuối cùng của Ngũ Lão hội, Lý Phàm cuối cùng cũng chứng thực được suy đoán của bản thân.
Chính là hắn tồn tại như lực lượng khế ước, Ngũ Lão hội mới có thể duy trì trật tự.
Bản tôn Lý Phàm ở cách xa ngàn dặm nhắm mắt tập trung tinh thần, kiểm tra cẩn thận những khác lạ xuất hiện trên cơ thể sau khi ký khế ước với thân phận Chu Thanh Ngang.
Dường như không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng trong lòng Lý Phàm lại lờ mờ có một linh cảm.
Một khi bản thân vi ước, e rằng trừng phạt tương ứng sẽ lan đến theo phân thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận