Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 411: Quán chủ Đế Tam Ông

“Nhanh thôn phệ ‘Di niệm vĩnh hằng’ này, sau đó Hoàn Chân chạy trốn!”
“Có thể được trưng bày ở vị trí trung tâm của Bảo Vật Thần Tàng quán, cái đầu lâu này chắc chắn không tầm thường, nhanh chóng đem di niệm này chiếm đoạt, khẳng định có thể làm rõ bí mật ẩn giấu bên trong!”
“Nhanh ra tay!”
“Lấy được rồi thì đi, ai cũng không cản được ngươi!”
Âm thanh thúc giục của “Hoàn Chân” càng ngày càng lớn, từng suy nghĩ cũng từ đây lần lượt xuất hiện.
Bọn họ không ngừng ở bên tai Lý Phàm thấp giọng thì thầm mê hoặc, xui khiến hắn.
Trong nhất thời, Lý Phàm thật sự đã sắp động lòng, đang chuẩn bị muốn hành động.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ôm nghị lực vô cùng mạnh mẽ, tàn nhẫn nén sự xúc động này xuống.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình hấp thu “Di niệm vĩnh hằng” của Thiên Dương chân nhân.
Trước tiên là cảm nhận về sự biến hóa của không gian xung quanh có chút huyền ảo.
Sau đó hài cốt của Thiên Dương bị phân giải thành ánh sáng trắng trong suốt, dần dần bị hắn hấp thu.
Trong tâm trí hắn bất ngờ bị chấn động kịch liệt, mất đi ý thức.
Sau khi toàn thân mơ hồ như vừa được trải qua một cuộc đời Thiên Dương dài đằng đẵng, nhắc nhở của “Hoàn Chân” cuối cùng cũng truyền đến.
Cuối cùng Di niệm vĩnh hằng mới được hấp thu hoàn tất.
Theo như kinh nghiệm đã trải qua trước đó, Lý Phàm nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Hấp thu Di niệm vĩnh hằng sẽ phát ra động tĩnh không nhỏ. Không chỉ sẽ tạo nên mất mát khi di niệm thoát ly vật thể, đại biểu cho ánh sáng trắng của “Di niệm vĩnh hằng” cũng sẽ chuẩn xác đánh dấu Lý Phàm là người khởi xướng cho chuyện này.
Di niệm vĩnh hằng không thể bị hấp thu hoàn toàn chỉ trong chốc lát.
Mà cần một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa trong quá trình này, sẽ phải chịu ảnh hưởng xung kích ấn ký còn sót lại của chủ nhân Di niệm, có khả năng tạm thời bị mất đi ý thức.
Sau khi nhận thức được vài điểm như trên, Lý Phàm liền nhanh chóng đưa ra phán đoán.
“Di niệm vĩnh hằng” của cái đầu lâu này, không thể hấp thu!
Nếu như bất chấp tất cả, cưỡng chế hấp thu nó, không khác gì là đang tự tìm đường chết.
Đừng nhìn xung quanh cái đầu lâu này trống rỗng, bộ dáng như hoàn toàn không có thiết kế phòng ngự gì.
Nhưng đây là nơi nào?
Tổng bộ Vạn Tiên Minh đấy.
Thần Tàng quán nơi thu thập vô số trân bảo.
Là khu vực nòng cốt quan trọng nhất trong Viện Thần Tàng.
Nơi này sẽ không âm thầm thiết kế biện pháp phòng hộ?
Quả là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Lý Phàm tin chắc rằng, nếu như hắn bị lợi ích làm mê muội tân can, mất đi lý trí cưỡng chế hấp thu “Di niệm vĩnh hằng”.
Giây tiếp theo, thứ chờ đợi hắn chính là vô số các cơ quan, cấm chế tấn công dồn dập, sau đó hắn sẽ bị bắt đi nghiên cứu.
Hoặc là, xác thực cũng có một chút khả năng là nơi đặt cái đầu lâu này thật sự không có bố trí bất cứ phòng vệ gì.
Nhưng....
Lý Phàm đương nhiên sẽ không đem tính mạng mình ra đặt cược.
Bởi vì một khi thất bại cũng đồng nghĩa với việc vạn kiếp bất phục.
Mà thứ Di niệm vĩnh hằng này, theo như nhắc nhở của “Hoàn Chân” trước đây.
Sau mỗi một lần xuất hiện mới, khi Lý Phàm một lần nữa tìm thấy vật chứa “Di niệm vĩnh hằng” đều có thể đem nó hấp thu và tiếp tục tái sử dụng.
Bản chất của nó, so với Hóa Đạo Thạch trong lăng mộ của Y Hành không có gì khác biệt, cũng đều là vật phẩm có thể nhận lại nhiều lần mà thôi.
Điều khiến Lý Phàm hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ hấp thu “Di niệm vĩnh hằng”, đó là vì nó căn bản không thể sử dụng như một vật phẩm Hoàn Chân ràng buộc.
Sau khi Hoàn Chân, sẽ không có biện pháp đem nó trở về.
Mạo hiểm cực cao thế này, chú định chỉ là dã tràng xe cát biển đông.
Sau khi phân tích thông tin đã biết và lí trí cân nhắc hoàn tất, Lý Phàm lẽ ra phải hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ hấp thu “Di niệm vĩnh hằng” ở đây.
Nhưng mà, sức hút của nó đối với Hoàn Chân thật sự quá mãnh liệt.
Bức tường cao mà lí trí của Lý Phàm dựng lên căn bản không chịu được cả một đòn tấn công.
Huyền Hoàng luyện tâm đại ma bàn điên cuồng chuyển động, Lý Phàm sống chết áp chế lại dục niệm không ngừng tuôn trào.
Vì vậy, hắn nhờ nhân viên Bính Dần đưa bản thân đi nghỉ ngơi, cách xa cái đầu lâu này.
Bính Dần gật đầu bày tỏ đã hiểu rõ, còn rất tốt bụng đỡ Lý Phàm.
Vì để che giấu sự bất thường, đồng thời cũng vì để phân tán lực chú ý của bản thân.
Lý Phàm chủ động khơi dậy chủ đề: “Bính Dần tiền bối, vừa rồi nghe người nói, cái đầu lâu kia là do quán chủ viện Thần Tàng chỉ định trưng bày ở vị trí trung tâm ư?”
“Đúng vậy, rất kì lạ đấy. Trân bảo trong viện hàng nghìn hàng vạn, cũng không biết vì sao quán chủ đại nhân lại đặc biệt xem trọng nó.” Bính Dần lên tiếng trả lời.
“Xem ra có lẽ là vị quán chủ đại nhân này, cũng phát giác ra được Di niệm ẩn chứa trong đó.” Lý Phàm nghĩ thầm.
Trong miệng lại tiện hỏi ra một câu: “Không biết quán chủ là vị tiền bối nào trong Vạn Tiên Minh? Hình như trước giờ đều chưa từng nghe nói đến vị này.”
Bính Dần cười nói: “Ngươi không biết cũng là lẽ đương nhiên. Quán chủ lão nhân ngài trước giờ ít giao du với bên ngoài, hành sự khiêm tốn. Đến cả những nhân viên giải thoát như bọn ta muốn gặp mặt ngài ấy một lần cũng không dễ dàng.”
“Nhưng mà, cho dù là luận bối phận hay tư cách, không có mấy người ở Vạn Tiên Minh dám xưng bản thân mình ở trên quán chủ.”
Bính Dần có chút tự hào giới thiệu về vị quán chủ kia.
“Ồ?” Lý Phàm không khỏi tò mò.
Bính Dần hạ giọng của mình xuống vài phần: “Quán chủ là lão nhân gia, ngài ấy đã tồn tại ở thế gian này từ thời Hoang Cổ xa xôi. Đó là từ rất lâu trước khi nhân tộc vẫn chưa trở nên hưng thịnh đấy.”
“Tất cả sự vật trên thế gian, cơ hồ đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của ngài. Được xưng là không gì không biết, không gì không hiểu.”
Sự sùng bái của Bính Dần khó mà diễn tả thành lời.
Lý Phàm lại cảm thấy lời nói của đối phương có chút quen thuộc.
“Ngài ấy là biểu tượng của trường sinh và trí tuệ. Bọn ta đều tôn xưng ngài thành ‘Đế Tam Tiên Ông’. Bính Dần chậm rãi nói.
Sắc mặt của Lý Phàm có chút kì quái, trong lòng lẩm bẩm: “Đế Tam... Mô?”
Tuy nhiên, Bính Dần không hề phát giác ra sự thay đổi của Lý Phàm, vẫn thao thao bất tuyệt giải thích cho Lý Phàm nghe, vị lão quán trưởng này bác học uyên thâm thế nào, trí tuệ ra sao.
Sau khi hai người đã đến được phòng nghỉ, hắn vẫn còn có chút ý vui chưa tận.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy tình trạng thân thể tồi tệ của Lý Phàm, vẫn có chút biết điều mà dừng lại.
“Ngươi cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
“Bảo Vật Thần Tàng Quán này quá rộng lớn, trong một khoảng thời gian ngắn không thể tham quan xong được đâu.”
“Nơi này chính là nơi chuyên môn thiết kế để cho khách du lịch nghỉ ngơi, không cần lo lắng sẽ bị người khác làm phiền.”
Sau khi Bính Dần dặn dò một lượt, nhìn thấy Lý Phàm dần dần hồi phục lại, lúc này mới để lại ngọc bài khống chế yên tâm rời đi.
Lý Phàm thao khống ngọc bài, phát động cấm chế đem phòng nghỉ hoàn toàn phong tỏa.
Trong mật thất sâu xa, cái đầu lâu quỷ dị kia cũng biến mất trong phạm vi cảm ứng, thân thể không ngừng run rẩy của hắn cuối cùng cũng chậm rãi tĩnh lại.
Tựa như vừa mới trải qua một trận đấu ác liệt, lúc này Lý Phàm chỉ cảm thấy cơ thể hư thoát.
Vốn dĩ thân thể đã già yếu, lúc này giống như đã rét vì tuyết lại còn giá vì sương.
“Di niệm vĩnh hằng....”
Lý Phàm sau khi đã bình tĩnh lại, suy nghĩ đến nguyên nhân “Hoàn Chân” vì sao lại bất thường như vậy.
Lý do khiến con người sinh ra cảm giác đói khát, là bởi vì con người cần phải dung nạp thức ăn để bổ sung năng lượng duy trì sự sống.
Mà Hoàn Chân vậy mà lại cũng sản sinh ra ham muốn ăn uống.
Vậy thì chỉ có khả năng chứng minh rằng, từ trong “Di niệm vĩnh hằng” có thể lấy được thứ gì đó có lợi đối với Hoàn Chân.
Tạm thời không nhắc tới cái đầu lâu ở trong viện Thần Tàng.
Di niệm của Thiên Dương chân nhân, lại còn có thứ gì mà Hoàn Chân muốn lấy nữa đây?
“Đặc thù: Di niệm vĩnh hằng ‘Thiên Dương’.
‘Số lần có thể sử dụng: 1’”.
Lý Phàm nhìn thông tin trên tấm bảng Hoàn Chân, trong lòng có quyết định.
Hắn lấy nguyên liệu từ trong chiếc nhẫn chứa vật ra, bố trí các nghi thức cần thiết để tiến vào Vẫn Tiên cảnh nhằm gây hỗn loạn thị thính.
Lý Phàm sau đó cũng tiêu hao một lần sử dụng cuối cùng của Di niệm vĩnh hằng, phát động công năng mô phỏng của Hoàn Chân.
Sau khi trải qua một trận hoa mắt chóng mặt.
“Thiên Dương, nên uống thuốc rồi...”
Ở bên tai Lý Phàm vang lên tiếng của sư tôn Quang Dương Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận