Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 443: Chúng tu cầu phú quý

Nhưng mà gương mặt Lý Phàm lại đầy vẻ nghi ngờ: “Người khác sẽ dễ dàng giao ra độ cống hiến như vậy sao? Ta thấy không thể nào đâu?”
“Không đồng ý càng tốt! Lấy đó làm lý do có thể tống cổ một phần trong số họ, giảm bớt số người quấy rầy ta hơn!”
Trong lòng Hà Chính Hạo nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì nói: “Tiền bối yên tâm, các tu sĩ đuổi theo ta thăm dò tin tức trong khoảng thời gian này thật sự quá nhiều. Cho dù trong đó chỉ có một số ít người đồng ý giao độ cống hiến cho ngươi xử lý cũng là một con số không nhỏ rồi.”
“Huống hồ, sau khi tiền bối đại triển thần thông, trả lại cả vốn lẫn lời độ cống hiến, sự thật thắng mọi lời thuyết phục, sau này số người đồng ý nương nhờ tiền bối chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.”
Hà Chính Hạo tràn đầy tự tin.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc, giả vờ suy nghĩ.
Không lâu sau hắn mới chậm rãi gật đầu: “Đúng lúc gần đây ta nhìn thấy rất nhiều công pháp mới lạ trong Thiên Huyền Kính, trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu. Hơn bây giờ tu hành trong thời đại này quả thật ở phương diện nào cũng không thiếu được độ cống hiến.”
“Nếu ngươi có thể thu thập được một lượng độ cống hiến xa xỉ, ta lại ra tay nâng gấp đôi nó lên cũng chưa chắc không bù được.”
Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm nói nhẹ nhàng như thế, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Nghĩ một lúc rồi vội vàng khuyên: “Không cần nhiều như thế, không cần nhiều như thế!”
“Nên biết rằng một năm có thể tăng một nửa số vốn vậy số người đồng ý giao độ cống hiến cho tiền bối xử lý chắc chắn nhiều không đếm xuể!”
“Số còn lại tiền bối có thể tự giữ lấy coi như là thù lao.”
“Đương nhiên nếu như có thể chia lợi nhuận coi như tiền tip cho vãn bối, vậy thì không còn gì bằng nữa rồi.” Hà Chính Hạo đắc chí nói.
“Một năm năm mươi phần trăm đã thỏa mãn rồi sao?” Lý Phàm hơi bất ngờ sau đó gật đầu nói: “Như vậy cũng được.”
“Vậy chuyện này bước đầu cứ quyết định như thế, ngươi đi liên lạc với các bạn bè của ngươi đi.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải chọn những người ngươi biết rõ gốc rễ. Tất cả độ cống hiến của những tu sĩ lai lịch bất minh đều không thu nhận.”
Hà Chính Hạo đáp lại mấy câu rồi mới phấn khởi lấy linh phù truyền tin bị phong ấn ra, bắt đầu trả lời từng cái một.
“Trương đạo hữu, hiện tại có một cơ hội phát tài bày ra trước mặt ngươi, không biết ngươi có muốn thử hay không?”
“Độ cống hiến nhóm đầu tiên thu thập được có lẽ sẽ không nhiều, nhưng mà không sao.”
“Một lần không tin, hai lần cũng sẽ do dự.”
“Đến lần thứ ba, thứ tư nhìn thấy người khác kiếm được đầy tiền, bản thân mình lại bỏ lỡ cơ hội, lần thứ năm bọn họ nhất định kêu gào khóc lóc dâng độ cống hiến đến tận cửa.”
Nhìn thấy Hà Chính Hạo bên cạnh bận rộn, Lý Phàm đã nghĩ như thế đấy.
Tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Tuy những việc Lý Phàm làm trong đời này trông có vẻ cực kỳ giống trò lừa bịp, nhưng thực tế, Lý Phàm thật sự có bản lĩnh dẫn dắt mọi người kiếm tiền.
Không nhắc đến sự việc quảng cáo cỏ Linh Vụ dễ dàng đạt lợi nhuận mấy trăm lần, chỉ nói hắn lợi dụng việc luân hồi liên tục thu thập các loại tin tức, tiên tri giác ngộ trước, mua đi bán lại, mỗi năm thu lời năm mươi phần trăm, quả thật dễ như trở bàn tay.
Ngay cả những chuyện mà người thiên phú dị bẩm có thể làm được, ngược lại nếu Lý Phàm một dị tộc luân hồi liên tục không thể nào làm được, vậy Lý Phàm dứt khoát không cần cầu đường trường sinh gì đó nữa, ngoan ngoãn quay về Đại Huyền, đời đời kiếp kiếp làm một đại sư phàm nhân của hắn luôn cho rồi.
Nói trắng ra loại chuyện tư sản tăng giá căn bản chẳng phải chuyện khó khăn gì đối với Lý Phàm người nắm giữ tin tức vượt mức quy định.
Đương nhiên cũng có một điều kiện hạn chế nhất định.
Ví dụ quy mô tài sản hắn nắm giữ không được quá lớn.
Ví dụ không thu hút sự trừng phạt trực tiếp của cấp bậc sức mạnh như Thiên Huyền Kính.
Nhưng thực tế Lý Phàm không định tạo ra động tĩnh quá lớn.
Mục đích của hắn cũng chỉ là dùng ‘Tọa Tiên’ thăng cấp tu vi của mình, bên cạnh đó có thể thu thập một lượng sức mạnh có thể dùng được.
Mà đến khi bành trướng thực sự quá khủng khiếp đã vượt khỏi khả năng kiểm soát của Lý Phàm...
Sát viêm đốt hải, mặc sát diệt thế.
Mọi chuyện xong xuôi.
Chủ nợ đều chết hết, đương nhiên không thể nói đến chuyện nợ nần được nữa.
Hắn có thể quang minh chính đại đem toàn bộ độ cống hiến làm của riêng.
Kế hoạch ban đầu tạm thời như thế này.
Cụ thể thế nào cần phải đi đến đâu tính đến đó.
Sau khi Hà Chính Hạo liên hệ một hồi, hắn lên đảo Vạn Tiên gặp các đạo hữu đã hẹn.
Mãi đến gần hết ngày mới trở lại với gương mặt rạng rỡ.
Cùng với đó hắn mang về hơn hai mươi vạn độ cống hiến.
Không nằm ngoài dự đoán của Lý Phàm, sau khi Hà Chính Hạo nói ra yêu cầu phần lớn tu sĩ đều rút lui.
Dù sao thì độ cống hiến của mọi người cũng không phải do gió thổi đến.
‘Tu sĩ Thiên Cơ tông Thượng Cổ’ của ngươi chỉ điểm thì chỉ đi, thật sự phải giao độ cống hiến ra thì có rất nhiều người không nỡ.
Trong hai mươi vạn độ cống hiến thu thập được lần này có một tu sĩ tên Chu Bằng giao ra năm vạn liền, chiếm vị trí đầu tiên.
Nếu trừ khử hắn, những người còn lại góp vào cũng không vượt quá năm ngàn điểm độ cống hiến.
Cho dù như thế tâm trạng của Hà Chính Hạo lúc này cũng vô cùng kích động.
Gương mặt hắn trịnh trọng đưa cho Lý Phàm hai mươi ba vạn độ cống hiến thông qua Thiên Huyền Tiểu Kính.
Cùng lúc đó cũng không quên đưa mười vạn độ cống hiến lấy từ trong tiểu kim khố của mình ra.
“Tiền bối...”
Hà Chính Hạo mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng dừng lại.
Chỉ có ánh mắt sáng rực nhìn Lý Phàm.
“Một năm sau, năm mươi vạn độ cống hiến mà thôi. Chuyện đơn giản! Ngươi yên tâm!”
Ném một thanh linh phù truyền tin cho Hà Chính Hạo: “Nếu như có chuyện quan trọng, ta sẽ liên lạc với ngươi. Những lúc khác đừng làm phiền ta!”
Hà Chính Hạo gật đầu kích động nắm linh phù truyền tin trong tay.
Lý Phàm phất tay quay về đảo Vạn Tiên.
“Có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu nhỉ....” Hà Chính Hạo thầm lẩm bẩm.
Nhiệt huyết qua đi, Hà Chính Hạo dần dần bình tĩnh lại không khỏi lo lắng trong lòng.
Nhưng mà bây giờ gạo đã nấu thành cơm, hắn chỉ có thể cầu nguyện vị tiền bối Thiên Cơ tông này sẽ không gây ra chuyện gì đó.
Trong Thiên Huyền Kính.
Lý Phàm mở mấy quyển di cảo của Lan Tiếu ra.
Mua vật tư đế quốc cần và kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, ba ngày sau, Thần Dụ Tử liên lạc với Lý Phàm muốn bày tỏ cảm ơn.
“Ở chỗ ta còn một vài bản đơn lẻ, nhưng mà cần nhờ tiền bối giúp ta một chuyện nhỏ không đáng kể.” Lý Phàm mỉm cười nói.
“Ồ?” Thần Dụ Tử hơi sửng sốt, nhưng mà vẫn hứng thú nghe hết yêu cầu của Lý Phàm.
“Hứng thú.” Dường như người có cùng sở thích này đang làm một vài chuyện xấu xa.
Nhưng mà Thần Dụ Tử không quan tâm thứ này.
Thế gian này ai không có bí mật chứ.
Thần Dụ Tử khẽ vẫy phất trần che giấu khí tức trên người lặng lẽ đến đảo Vạn Tiên.
Sau khi tụ hợp với Lý Phàm, hai người lập tức bay đến hòn đảo nơi đám người đế quốc đang ở.
Trong mật thất, thánh sư đế quốc ‘Thanh’ tập trung tinh thần vẽ một thứ gì đó bỗng đứng dậy nhìn về hướng Lý Phàm đến, nét mặt nghiêm túc.
Đến khi đám người Lý Phàm và Thần Dụ Tử đến đảo, sắc mặt nàng càng thay đổi.
“Liên minh Vạn Giới quả nhiên có vài phần trọng lượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận