Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 414: Sự tình không rõ sau khi chết

“Này…”
Lời nói đánh cược mạng sống hùng hổ oai phong của Lý Phàm tại vực sâu ngày xưa dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng vị tu sĩ dã tâm cực lớn lại tựa như có bối cảnh thâm hậu này, vậy mà đột nhiên chết rồi.
Chỉ kịp vội vàng lưu lại một bức di thư không hoàn chỉnh, đột ngột chết.
Nghĩ đến đây, đầu tiên Hoàng Phủ Tùng vô cùng cảm thán, nhưng sau đó trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nghi ngờ.
“Tên kia không giống người chết dễ dàng như vậy chứ…”
Ánh mắt hắn híp lại, đi đến trước mặt thi thể Lý Phàm.
Xem xét cẩn thận lần nữa.
Sau một lát.
“Thật sự đã chết.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Tùng phức tạp.
“Chết cũng tốt. Đỡ phải rối rắm rốt cuộc nên xử trí ngươi thế nào.”
Ánh mắt liếc về nhẫn trữ vật trong tay Lý Phàm, hồi tưởng nội dung di thư Lý Phàm truyền tin đến, trong lòng Hoàng Phủ Tùng không khỏi nhảy dựng.
“Ta tu đạo chưa đến trăm năm, kết được bạn thân cũng chỉ có hai, ba người.”
“Một người là Hà Chính Hạo, người nữa là Tiết Mạc, Hoàng Phủ Tùng tính như một nửa.”
“Dù nay ta bỏ mình, vẫn còn trăm vạn độ cống hiến, một quả Hóa Sinh Thọ, một số pháp khí và linh thạch.”
“Chư vị đạo huynh có thể tự phân chia.”

“Bối cảnh tên này quả thật giàu có đến mức kinh hãi.”
“Chưa tính đến trăm vạn độ cống hiến. Quả Hóa Sinh Thọ kia quả thật là đồ tốt.”
Trong mắt Hoàng Phủ Tùng hiện lên một tia tham lam, nổi lên tâm tư độc chiếm.
Đúng lúc này, bên ngoài mật thất truyền đến một đợt tiếng la khóc ồn ào.
“Lý Phàm đạo hữu, sao người chết đột ngột như thế! Ân tình năm đó, ta biết báo đáp ra sao!”
Một bóng người đi đến bên cạnh thi thể Lý Phàm, sau khi phân biệt, xác nhận một lát.
Lập tức nhào đến, ôm chặt, gào khóc.
Trên thân người này là trang phục cảnh vệ doanh, mà Hoàng Phủ Tùng cũng biết một tên tu sĩ khác đi cùng hắn.
Chỉ huy sứ cảnh vệ doanh châu Thiên Vận, Kinh Huyền đạo nhân.
Người này vốn dĩ là dòng chính chỉ huy sứ Lữ Tuấn Nghi.
Sau khi Lữ Tuấn Nghi thăng nhiệm tổng chỉ huy cảnh vệ doanh của Vạn Tiên minh, người này cũng cấp tốc thăng chức.
Tuy rằng chức vụ hắn cao hơn Hoàng Phủ Tùng, nhưng cảnh vệ doanh và Sách Trận đường không dính líu đến nhau.
Hoàng Phủ Tùng cũng không sợ hắn.
Chỉ là thi lễ theo lễ phép mà thôi.
Kinh Huyền gật đầu, nhìn thấy thi thể Lý Phàm, khẽ thở dài.
Có người của cảnh vệ doanh chen chân, tiểu tâm tư muốn độc chiếm di sản Lý Phàm của Hoàng Phủ Tùng thất bại.
Dựa theo quá trình, sau khi kiểm tra một số đồ vật bên trong nhẫn trữ vật của Lý Phàm, không phát hiện bất thường.
Vậy thì để hai người Hoàng Phủ Tùng và Hà Chính Hạo chia đều.
Về phần Tiết Mạc…
Hoàng Phủ Tùng nói người này trước đó không lâu muốn phản bội, trốn đến Ngũ Lão hội, sau khi bị tóm được tại chỗ thì bị giết chết.
Kinh Huyền dò xét, quả thực có chuyện này.
Vì thế hắn không hỏi tiếp.
Một trăm sáu mươi tám vạn độ cống hiến là tích lũy suốt đời của Lý Phàm.
Hà Chính Hạo được phân hơn một trăm vạn, còn lại về tay Hoàng Phủ Tùng.
Tương ứng, Quả Hóa Sinh Thọ kia được chia tất cả cho Hoàng Phủ Tùng.
Rất nhiều linh thạch pháp khí còn lại phân cho Hà Chính Hạo.
Ngoại trừ ‘Phá Trận Ngọc Bàn’, đồ vật còn lại không có giá trị quá lớn.
Hai người Hoàng Phủ Tùng và Hà Chính Hạo rất vừa lòng với phân chia di sản.
Sau khi tận mắt chứng kiến hỏa táng thi thể Lý Phàm, hai người mỗi người một ngả.
Trở lại châu Thiên Vận, Hà Chính Hạo một đêm giàu sụ thấy hơi thương cảm, mờ mịt.
Hắn lại nghĩ tới nội dung trong di thư của Lý Phàm.
“... Ta có một chuyện, vẫn gạt đạo hữu.”
“Thật ra vốn không phải tu sĩ châu Nguyên Đạo mà chỉ là phàm nhân trong tiểu thế giới Ly giới.”
“Nhớ ngày đó, vẫn là Hà đạo hữu ngươi giúp ta nhập cư trái phép từ Ly giới.”
“Ha ha, tuy nhiên nghĩ lại thì hẳn ngươi sẽ không để ý những người phàm tục kia.”
Nghĩ đến đây, mặt mọ của Hà Chính Hạo không khỏi đỏ bừng.
Những năm kia, người phàm ở Ly giới nhập cư trái phép đến nhờ tay hắn đâu chỉ dừng lại con số một nghìn.
Mà với tính tình của Hà Chính Hạo, sao có thể để ý những người phàm tục kia dáng dấp ra sao.
“Thì ra ta và Lý Phàm đạo hữu còn có duyên phận như thế.”
“Thảo nào hắn một mực chiếu cố bản thân ta rất nhiều. Tất cả đã được giải thích thông suốt!”
“Chỉ tiếc…”
Nghĩ đến đây, Hà Chính Hạo không khỏi bóp cổ tay thở dài.
Một lát sau, hắn lại nghĩ tới nhắn nhủ của Lý Phàm trước khi lâm chung.
“Châu Thạch Lâm, có hậu duệ của cố nhân tại Ly giới.”
“Hy vọng ngươi có thể quan tâm hơn.”
Hà Chính Hạo nhìn thấy di sản bản thân vừa được chia, rối rắm.
Sau đó hắn thở dài, lấy ra hơn nửa chỗ đó.
Sau khi xin nghỉ, cải trang cách ăn mặc, hắn phóng thẳng đến châu Thạch Lâm.
Tiêu Hằng vô cùng cảnh giác với tu sĩ Vạn Tiên minh không biết từ đâu đến này.
Tuy nhiên, đối phương mang đến rất nhiều linh thạch và pháp khí là sự thật.
Còn nói thẳng bản thân được người quá cố nhờ vả.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Hằng còn tưởng rằng là di trạch của tiền bối đầu lâu để lại, sau đó thản nhiên tiếp nhận.
Về phần Hà Chính Hạo, căn cứ di chúc Lý Phàm, nhóm người Ly giới này không chỉ không gia nhập Vạn Tiên Minh mà dường như còn gia nhập một tổ chức thần bí nào đó.
Vì tránh liên lụy đến bản thân, sau khi Hà Chính Hạo giao phó lại di sản, hắn vọi vàng rời đi.
Vì thế năm định neo thứ 41 năm, Lý Phàm đã biến thành ‘Phá Trận Ngọc Bàn’, qua tay Hà Chấn Hạo, thành công đến tay Tiêu Hằng.
Không có ai trên Ly giới tinh thông trận đạo.
Chỉ coi nó là pháp khí tầm thường, vẫn luôn để bên trong nhẫn trữ vật.
Năm định neo thứ 45, Hàn Vô Ưu trưởng thành, hơn nữa thăng cấp Trúc Cơ.
Tiêu Hằng giao Phá Trận Ngọc Bàn và ba món pháp khí cho Hàn Vô Ưu, xem như lễ vật.
Hàn Vô Ưu cực kỳ yêu thích Phá Trận Ngọc Bàn, từ đó đến giờ vật bất ly than, ngày đêm tẩm bổ bằng tâm huyết.
Năm định neo thứ 46, Hàn Vô Ưu và ‘Phá Trận Ngọc Bàn’ nảy sinh liên hệ khó hiểu.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều tri thức trận pháp.
Sau khi báo cáo chuyện này cho Tiêu Hằng sau, mọi người trong Ly giới điều tra một hồi, không thể tìm được nguyên nhân.
Chỉ dặn dò Hàn Vô Ưu bảo quản cẩn thận.
Năm định neo thứ 48, Vạn Tiên Minh chiêu cáo thiên hạ, trong mười năm, trong phạm vi lãnh địa, tu sĩ chưa vào minh, phải chủ động gia nhập Vạn Tiên Minh. Nếu có người không theo, tự gánh lấy hậu quả.
Tin tức vừa ra đã khiến nhiều tán tu bất mãn.
Mọi người trong Ly giới thu được truyền tin của Sóc Phong, yêu cầu bọn họ phối hợp.
Năm định neo thứ 49, Vô Diện ma tôn đánh úp châu Thạch Lâm.
Tuy rằng rất nhanh đã có cột sáng Tỏa Linh trận khóa mục tiêu, nhưng vẫn không thể bắ được hắn.
Sau khi hắn tàn phá bừa bãi hơn nửa tháng, khiến thương vong hơn trăm tên tu sĩ, hắn thong dòng rút đi.
Năm định neo thứ 50, Hàn Vô Ưu đột phá Trúc Cơ trung kỳ.
Năm định neo thứ 51, châu Đạo Nguyên từ đằng xa chợt truyền đến một tiếng thét không cam tâm vang vọng trời đất.
“Là ai?”
Vang vọng không dứt, kéo dài tận mấy ngày.
Mọi người kinh hãi phát hiện, chủ nhân âm thanh là Lam Vũ tiên tôn vốn đã vẫn lạc từ lâu.
Bảy ngày sau, âm thanh tiêu tán. Lam Vũ tiên tôn cũng không xuất hiện nữa.
Năm định neo thứ 53, Lệnh Hồ Xương của Dược Vương tông bị Tiêu Hằng thuyết phục, gia nhập ‘Phục Tiên’.
Lệnh Hồ Xương kết bạn cùng đám người Tiêu Hằng, tìm được một di tích của Thiên Cơ tông từ xa xưa tại động Bách Thạch ở biên giới châu Thạch Lâm.
Từ đó lấy được một số công pháp.
Năm định neo thứ 55, trời sinh dị tượng.
Trên trời cao xuất hiện từng tia sáng xanh dày đặc.
Ba tháng mới dừng.
Mọi người trong lòng sợ hãi, lại không hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận