Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 93: Thiên Y Tiên kinh

Lão giả tóc bạc nhìn qua có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
Giống như lão gia gia hàng xóm mặt mày hiền lành, bình dị, gần gũi.
Làm cho người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm.
Lâm Phàm đương nhiên không cho rằng đối phương chỉ là một người bình thường.
Không nghi ngờ gì, chắc chắn là do tu vi của đối phương quá cao, vượt xa khả năng cảm ứng của Lâm Phàm.
Vì vậy, Lâm Phàm càng thêm cẩn thận.
Hắn hành lễ: "Xin ra mắt tiền bối."
Lão giả tóc bạc cười ha hả đáp lại: "Không cần câu nệ như vậy, ta chẳng qua chỉ là một lão già đáng chết vẫn còn sống mà thôi.”
Dừng một chút, lão hiền lành hỏi: "Là ngươi muốn giao ra "Vân Thủy đồ lục"?”
Lý Phàm khẽ gật đầu, sau đó đưa mô hình bảy màu qua.
Lão giả tóc bạc nhận lấy Vân Thủy Thiên Cung thu nhỏ, cẩn thận quan sát, trong mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ vô hạn.
"Không sai, chính là vật này."
"Hãn Hải, Thái Nhất, Phất Vân..."
"Đã lâu không gặp."
Dường như rơi vào trong hồi ức, ánh mắt lão giả trở nên đục ngầu.
Lâm Phàm nghe lời lão giả nói, nhảy dựng trong lòng.
Hắn yên lặng đứng sững một bên, không dám tự ý động đậy.
Nghe ý tứ trong lời nói của lão, lão giả này thế mà lại là người cùng thế hệ với Quy Xà Thái Nhất kia?
Vân Thủy Thiên Cung tan vỡ là chuyện đã xảy ra không biết bao nhiêu về năm trước. Lão gia hoả này lại có thể sống từ lúc đó cho tới bây giờ?
Phải biết, sau Đại kiếp nạn, tu sĩ luôn luôn bị thiên địa ác ý nhắm vào nên không thể nào trường thọ được như tu sĩ thời thượng cổ.
Thọ ngàn năm đã là cực kỳ gian nan.
Lão ta đến tột cùng là có tu vi bực nào mới có thể sống lâu đến vậy?
Hoá Thần? Hợp Đạo?
Lâm Phàm không dám phỏng đoán lung tung, chỉ là càng thêm cảnh giác trong lòng.
Ở thế giới mà tiên pháp không thể tu luyện chung này, lại có thể sống đến hiện tại.
Đại lão như vậy...
Nếu thật sự cho rằng lão cũng "hiền lành" như vẻ bề ngoài thì cực kỳ lầm to.
Lão giả tóc bạc thấy Lâm Phàm có chút khẩn trương, cười rạng rỡ.
"Bên trong Vân Thuỷ Thiên cung bây giờ có cảnh sắc như thế nào?" Lão hỏi.
Vì thế, Lâm Phàm bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện Tần Đường biến thành tượng đá, Trùng Đạo nhân lấy thân luyện đan và Thái Nhất bị cắm đầy tàn kiếm trên người.
"Nếu không phải vì nguyên nhân đặc thù, không cách nào tiến vào Vân Thủy Thiên Cung, ta cũng sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ đau khổ như vậy."
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, lão giả phát ra lời cảm khái vô tận.
"Có thể sống sót ra khỏi Vân Thủy Thiên Cung, ngươi cũng có vài phần nhạy bén." Đánh giá Lâm Phàm, lão giả tán thưởng, nói.
"May mắn mà thôi." Lâm Phàm khiêm tốn đáp lời.
"Ta còn có một ủy thác, không biết tiểu hữu có nguyện ý hay không?" Lão giả tóc bạc chợt hỏi lại.
"Tiền bối cứ việc nói là được."
"Ngươi khi nào rảnh rỗi lại thay ta chạy một chuyến đến Vân Thủy Thiên Cung, đưa vật này vào trong đó là được." Lão giả tóc bạc lấy ra một pho tượng bạch ngọc nho nhỏ, đưa cho Lâm Phàm.
Pho tượng bạch ngọc này không có khí tức gì đặc thù, tựa như chỉ được điêu khắc từ ngọc thường.
Ngoài ra, hình dạng của nó giống y như đúc lão giả trước mặt này.
"Nếu ta đã không có cách nào tiến vào Vân Thuỷ Thiên cung được, thế thì cứ để bức tượng này ở chung với bọn họ thay ta vậy."
"Về phần thù lao thì..."
Lão giả tóc bạc trầm ngâm một lát, chỉ về phía mi tâm Lâm Phàm.
Chỉ một thoáng sau, vô số tin tức xuất hiện trong đầu Lâm Phàm.
Dù với cường độ thần thức Luyện Khí trung kỳ của mình, hắn cũng không khỏi cảm thấy hoa mắt, chóng mặt một hồi.
Đến khi tinh thần của hắn phục hồi lại, trong Thiên Huyền kính đã không còn bóng dáng của lão giả nữa rồi.
Mười vạn điểm cống hiến cũng đã được cộng vào tài khoản.
Chậm rãi sắp xếp lại thông tin khổng lồ trong đầu, hồi lâu sau, Lâm Phàm mới hiểu rõ thù lao của lão giả tóc bạc kia là gì.
"Thiên Y Tiên Kinh".
Không phải là công pháp gì, mà là một bộ y kinh.
Nó không những là các nghiên cứu về sinh lý học, bệnh lý, chẩn đoán, điều trị và dược phẩm của con người. Mà đối tượng nghiên cứu của nó còn bao hàm tất cả các loài động vật và thực vật trong trời đất.
Có thể nói là phong phú toàn diện, không gì không có.
Lượng thông tin khổng lồ đến mức, Lâm Phàm phỏng chừng, chỉ đọc qua một lần thì chính mình cũng phải tốn mất mười mấy năm mới được.
Kho tàng tri thức mênh mông mà quý giá này lại bị lão giả tóc bạc tiện tay truyền cho Lâm Phàm.
"Quả thật là đồ tốt. Đáng tiếc, muốn học thì cần phải hao phí quá nhiều tinh lực. Chỉ có thể đặt sang một bên."
Uỷ thác của lão giả tóc bạc, Lâm Phàm không dám chậm trễ chút nào.
Dù sao đại lão như đối phương cũng đã đưa thù lao trước rồi.
Vì vậy, Lâm Phàm lại chạy một chuyến đến Vân Thuỷ Thiên cung.
Vốn tưởng rằng phân thân khi tiến vào phải trải qua khảo nghiệm của Tần Đường sư huynh một lần nữa.
Nhưng bức tượng trong nhẫn trữ vật lại phát ra một đoàn bạch quang, giúp Lâm Phàm trực tiếp xuất hiện trước cửa Vân Thuỷ Thiên cung.
Bức tượng lão giả tự thoát ly nhẫn trữ vật của Lâm Phàm, bay lên trời cao.
Sau đó, giống như băng tuyết tan chảy, nó chậm rãi hòa tan biến mất.
"Nhiệm vụ này vậy là đã hoàn thành? Cũng không khỏi quá đơn giản thuận lợi a.", Lâm Phàm nói thầm trong lòng.
Hắn lại đợi một lát, nhưng không thấy trong Vân Thủy Thiên Cung có bất kỳ dị trạng gì.
"Cũng không biết bức tượng kia có tác dụng gì."
Không thể nhìn ra huyền cơ gì, Lâm Phàm chỉ có thể lựa chọn rời đi.
An toàn trở lại trong Thiên Huyền kính, Lâm Phàm nhìn số dư mười vạn điểm cống hiến của mình, rơi vào trầm tư.
Vốn là Lâm Phàm dự định dùng mười vạn điểm cống hiến này trực tiếp đổi lấy trân bảo, công pháp rồi gửi cho bản tôn.
Cũng giống như kiếp trước, Tiêu Hằng đổi "Tiểu Diễn Thủy Quyết" rồi gửi cho Lý Phàm.
Nhưng sau khi nhìn thấy lão giả tóc bạc, Lý Phàm đành bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Trước mắt, xem ra quan hệ giữa phân thân và bản tôn phải giữ bí mật thật kỹ.
Lão giả này vẫn luôn đem lại cho Lý Phàm một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, phân thân đã lọt vào sự chú ý của hắn.
Nếu phân thân và bản tôn tuỳ tiện tiếp xúc, một khi bị lão ta phát hiện ra mối quan hệ giữa hai người. Thì dù cho lão có tu vi cao tuyệt, nhưng không gì có thể đảm bảo rằng lão sẽ không động tâm với "Thâu Thiên Hoán Nhật Quyết".
Suy cho cùng, trong tu tiên giới đầy nguy hiểm này, người mà còn bị luyện thành thiên địa kỳ vật thì một chút cẩn thận cũng không thể không có.
Về phần mười vạn điểm cống hiến này không thể truyền ra ngoài, có hoang phí trên tay phân thân hay không.
Hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Dù sao, trong thế giới này, thứ trân quý nhất cũng là công pháp và tri thức a!
Phân thân xem qua các loại tri thức, công pháp thì có cái nào mà bản tôn không biết chứ?
Vì vậy, mười vạn điểm cống hiến này đều cho phân thân dùng thì hiệu quả cũng không kém bản tôn dùng bao nhiêu cả.
Định thần lại, trước nhất, Lâm Phàm tìm kiếm thông tin về "chiến tranh thượng cổ".
Lúc ở bên trong Vân Thuỷ Thiên cung, Tần Đường và Trùng Đạo nhân liên tục nhắc đến chiến tranh khiến hắn hết sức tò mò.
Trận chiến tranh kia dường như rất thảm thiết, bọn họ sau khi biến thành quỷ dị vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Phàm đã tìm thấy đôi câu vài lời liên quan.
Đáng tiếc là, dường như bởi vì niên đại quá xa xưa, tất cả các ghi chép liên quan đều không nhắc chi tiết đến việc này.
Chỉ có thể xác định đúng là từng có một cuộc đại chiến như vậy xảy ra.
Cuộc chiến này dường như kéo dài từ trước khi Tiên Tôn truyền đạo cho đến khi Đại kiếp nạn giáng lâm thì mới chấm dứt.
Tiếp theo, Lâm Phàm lại tìm kiếm tin tức liên quan đến thiên địa kỳ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận