Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 423: Hà Chính Hạo cắn câu

“Cảm ứng thiên cơ, toạ tiên...”
Ánh mắt Hà Chính Hạo sáng lên, dường như mơ hồ đạt được tin tức khó lường nào đó từ trong miệng vị tiền bối Lý Phàm này.
Đang chờ hắn kể nhiều hơn, đối phương lại đột nhiên ngậm miệng không nói nữa.
Làm cho Hà Chính Hạo sốt ruột muốn chết.
Mấy lần muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, ngươi ta bây giờ đồng tu một môn công pháp, không rút đao chém nhau đã không tệ rồi. Còn hy vọng ta chỉ điểm một ít cho ngươi?” Lý Phàm cười mỉa.
Hà Chính Hạo lại nhìn ra, vị tiền bối này chỉ là thoạt nhìn tương đối hung tướng một xíu.
Chứ không phải là đại ác nhân chân chính.
Vội vàng nói: “Tiền bối mắt sáng như đuốc, điều nhìn ra không sai. “Tọa Sơn Quyết” tuy là tuyệt thế thần công nhưng ta tu luyện trước sau vẫn quá chậm. Đã sớm có ý niệm thay đổi công pháp.”
“Xin tiền bối cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cướp công pháp với ngươi.”
Nghe Hà Chính Hạo tỏ thái độ như vậy, sắc mặt Lý Phàm càng hòa hoãn thêm mấy phần.
“Coi như tiểu tử ngươi thức thời, cũng miễn ta lại tạo sát nghiệt.”
Hà Chính Hạo dò hỏi: “Nhưng rốt cuộc ta cũng đã tu hành “Tọa Sơn Quyết” hơn trăm năm, bỏ ra rất nhiều tình cảm.”
“Chỉ biết chính mình có thể đã luyện sai, lại không biết phương pháp tu hành chính xác ra sao.”
“Thật sự không cam lòng.”
“Còn hy vọng tiền bối có thể giải thích nghi hoặc giúp ta.”
Hà Chính Hạo thành khẩn nói.
Lý Phàm cẩn thận quan sát hắn.
Hà Chính Hạo vậy mà sinh ra cảm giác căng thẳng như lúc lần đầu nhìn thấy tu tiên giả khi vẫn là phàm nhân lúc trước.
“Thôi, ngươi ta vốn dĩ cách nhau mấy ngàn năm lại có thể đồng tu một công pháp, duyên phận thật sự không cạn. Thiên cơ khó lường, nói không chừng sau khi ta tỉnh lại gặp được ngươi cũng là ý trời.”
Hồi lâu sau, Lý Phàm thoáng than nhẹ.
“Chỗ động phủ ngươi đạt được công pháp cũng là...”
Lý Phàm lắc đầu, chợt ngừng.
Nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi cũng tu hành “Tọa Sơn Quyết” tự nhiên biết, tinh yếu của công pháp tất cả nằm ở bốn chữ ‘ngồi không hưởng lộc’.”
Hà Chính Hạo gật đầu lia lịa.
Lý Phàm nói tiếp: “Nhưng thay đổi của núi sông động tí là lấy ngàn năm tính. Chỉ dựa vào ‘tọa sơn’ tu hành thật sự quá chậm. Thật sự nói lên, chỉ sợ ngay cả công pháp tam lưu cũng không được tính.”
Hà Chính Hạo càng thêm tán thành.
“Cho nên, muốn “Tọa Sơn Quyết” tu hành nhanh thì chỉ có dựa vào ‘toạ tiên’!” Lý Phàm nói năng có khí phách.
“Trợ giúp tu sĩ đang trong khốn đốn, một khi vận khí của bọn họ thay đổi, phóng lên trời cao, tu vi tiến bộ vượt bậc. Chúng ta tự nhiên cũng có thể nhận được lợi ích lớn.”
“Còn nữa, một người phản hồi tuy nhỏ nhưng nếu giăng lưới rộng, tích tiểu thành đại, tích cát thành tháp. Tu luyện sao có thể chậm chứ?”
“Chẳng qua...”
Giọng nói Lý Phàm chợt chuyển: “Mấu chốt cũng là chỗ này. Tu sĩ thiên hạ tuy nhiều nhưng có thể đi bước một từ Luyện Khí, Trúc Cơ, tu luyện đến Kim Đan, Nguyên Anh, lại chung quy chỉ là một phần nhỏ.”
“Nếu không có thủ đoạn đặc thù, nếu mù quáng đặt cược, hiệu suất thấp không nói, nhiều lúc còn sẽ uổng công vô dụng.”
“Ta nghĩ đây là nguyên nhân ngươi tu luyện chậm chạp như thế.”
Hà Chính Hạo gật đầu lia lịa.
“Cho nên nói, làm sao tìm đúng người chính xác mới là mấu chốt.”
“Cái gọi là thiên nhân giao cảm. Nếu có tài năng kinh thế, thiên địa tất sinh cảm ứng khí cơ.”
“Thiên Cơ tông ta có bí thuật, có thể dựa vào biến hóa trong khí cơ thiên địa, định vị tìm kiếm được trước đủ loại người kinh tài tuyệt diễm trên thế gian này.”
“Nếu trước khi bọn họ trưởng thành ban phát ân huệ...”
Lý Phàm dừng lời, Hà Chính Hạo lại nghe mà cảm xúc mênh mông.
“Cứ như vậy, “Tọa Sơn Quyết” nhất định có thể tu hành nhanh hơn gấp trăm lần, ngàn lần!”
“Diệu, diệu!” Vẻ mặt hắn say mê, tựa như rơi vào trong ảo tưởng tốt đẹp của mình.
Vẫn là tiếng hừ lạnh của Lý Phàm kéo hắn trở lại hiện thực.
“Được rồi, đáp án cần đã nói cho ngươi. Khi nào thì ngươi thay đổi công pháp?”
“Dù sao có phần hóa công của “Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh”, đối với ngươi cũng không có ảnh hưởng gì.” Lý Phàm chất vấn.
Biểu cảm trên mặt Hà Chính Hạo hơi cứng lại, có phần lúng túng nói: “Công pháp Vãn bối muốn đổi, độ cống hiến cần hơi nhiều.”
“Hiện tại lại tương đối túng thiếu. Chỉ sợ...”
Sắc mặt Lý Phàm thình lình âm trầm: “Tiểu tử! Lẽ nào ngươi đang chơi ta?”
“Nếu như thế thì đừng trách ta không khách khí.”
Nhìn thấy một luồng hắc quang hiện lên trong mắt đối phương, lông tơ trên cả người Hà Chính Hạo dựng đứng.
Tựa bị hung thú viễn cổ theo dõi, trong lòng điên cuồng phát ra cảnh báo.
Hà Chính Hạo vội vàng mặt đầy đau khổ nói: “Là thật! Là thật!”
“Công pháp vãn bối coi trọng tên là “Sơn Hà Ẩn Long Công”, cần tổng cộng hai mươi vạn độ cống hiến để đổi...”
Tốc độ nói của hắn cực nhanh, một hơi nói rõ hết nội tình của mình.
“Ồ?” Hắc quang trong mắt Lý Phàm không tiêu tan.
“Vậy hiện tại ngươi đã tích góp được bao nhiêu độ cống hiến?”
Hà Chính Hạo lộ vẻ do dự.
“Ngày thường chỉ để lại hơn ngàn điểm độ cống hiến dự bị không cần đến, còn lại đều phân tán các con đường tiến hành đầu tư.”
Hà Chính Hạo lấy ra một chiếc Thiên Huyền Tiểu Kính, nhìn một cái, sắc mặt khẽ biến.
“Linh tinh vụn vặt cộng lại, hẳn là chừng mười sáu... mười lăm vạn.” Dứt lời, hắn thật cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Phàm.
Ngoài dự liệu của hắn là, Lý Phàm không hề tức giận.
Mà là gật đầu nói: “Ừm, còn thiếu mười vạn độ cống hiến.”
“Cho ngươi một tháng hẳn là khá đủ rồi nhỉ.”
Dứt lời, bấm tay bắn ra.
Hà Chính Hạo chỉ cảm thấy một luồng khí tức lạnh buốt chui vào trong cơ thể mình.
Khi tỉ mỉ cảm ứng lại không thể phát hiện.
Lý Phàm lạnh giọng nói: “Đây là bí thuật Thiên Cơ tông ta ‘Toả Linh Phược’, ngoài người hạ chú người ra thì không ai có thể giải.”
“Thời gian vừa đến, Toả Linh Phược này không trừ thì sẽ khiến ngươi hôi phi yên diệt, thân tử đạo tiêu!”
Hà Chính Hạo nghe vậy, sắc mặt không kiềm được trở nên trắng bệch vô cùng.
“Tiểu tử, nhớ lấy! Trong một tháng tự giác chuyển tu công pháp. Nếu không...”
Lý Phàm liếc mắt nhìn Hà Chính Hạo, muốn phi thân rời đi.
Hà Chính Hạo không nhịn được ai thán nói: “Tiền bối như này không khỏi cũng làm khó người khác quá rồi! Thời gian một tháng, mười lăm vạn biến thành hai mươi lăm vạn! Sao có thể! Còn không bằng giết...”
Lý Phàm chợt trở về, đáp xuống trước mặt Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo thình lình ngừng lời.
“Tiểu tử ngươi sao lại ồn ào như thế? Ta đã đại phát từ bi cho ngươi thời gian dài vậy rồi.”
“Thời gian một tháng, mười lăm vạn biến thành hai mươi lăm vạn ngươi đều không làm được?”
“Vậy ngươi còn đầu tư cái gì?”
Lý Phàm có chút không kiên nhẫn nói.
Hà Chính Hạo ngập ngừng, dáng vẻ giận mà không dám nói gì.
Lý Phàm tức khắc giận tím mặt: “Ngươi đó là vẻ mặt gì đấy?”
Hà Chính Hạo chỉ đành căng da đầu nói: “Không phải vãn bối thoái thác, thật sự là...”
Lý Phàm xua tay: “Tiểu tử ngươi thật đúng là bùn nhão không trát nên tường. Việc đơn giản như thế lại như muốn mạng ngươi.”
“Nếu ta ra tay thì nào cần một tháng. Chỉ cần bảy tám ngày là có thể làm xong rồi.”
Biểu cảm trên mặt Hà Chính Hạo lộ ra nói rõ tất cả.
Lý Phàm cười khẩy: “Sao? Tiểu tử ngươi không tin?”
“Nếu không, chúng ta đánh cược?”
Hà Chính Hạo khó có được kiên cường một hồi: “Đánh cược thì đánh cược! Nhưng tiền bối ngươi thua cũng không thể quỵt nợ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận