Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 982: Thiên địa đại đạo dục

Bách Hoa đạo nhân dường như trong lúc nhất thời còn chưa thoát khỏi từ trong giác quan hấp thu nguyện lực màu vàng.
Vẻ mặt hốt hoảng, thân hình màu vàng dao động có quy luật.
Mãi đến khi vận luật từ từ đi qua, thần trí nàng mới dần khôi phục thanh minh.
“‘Quỳnh tương vạn linh’, có lẽ Chân Tiên không hề để ý. Nhưng đối với ta bây giờ quả thực là đồ đại bổ vạn phần hiếm thấy.” Bách Hoa đạo nhân than nhỏ, thành thật trả lời.
“Quỳnh tương vạn linh...” Lý Phàm cố ý làm ra dáng vẻ trầm ngâm.
“Thượng sứ hình như không biết nhiều về vật này?” Bách Hoa đạo nhân cũng là tồn tại không biết đã sống bao nhiêu năm, lúc này dưới sự nhìn mặt đoán lời, lập tức chủ động hỏi.
Lý Phàm lúc này mới khẽ gật đầu: “Chẳng qua là ngẫu nhiên được Chân Tiên ban ơn mà thôi. Chân Tiên sẽ không chỉ điểm quá nhiều, tất cả đều dựa vào ta tự ngộ làm chủ.”
“Bởi vậy lúc trước ta cũng không cố ý gạt ngươi. Ta chỉ biết thế gian có tiên, mà đối với đủ loại tiên nhân cụ thể quả thực không biết nhiều.”
Lý Phàm nói xong bèn cảm nhận được từng tia cảm xúc đố kỵ rất nhỏ từ trên người Bách Hoa đạo nhân.
Nhưng Bách Hoa đạo nhân rất nhanh lại thu liễm, chậm rãi nói: “Nếu là như thế, ta giúp Thượng sứ giải thích nghi hoặc là được. Cái gọi là quỳnh tương vạn linh, chính là khát vọng đối với ‘đạo’ của những vật có linh trí trong thiên địa.”
“Đạo không phải là đạo tu hành. Mà chính là chỉ mọi thứ trên thế gian.”
“Sinh mà có dục, trục đạo mà đi, đến chết không nghỉ...”
“Đây cũng là số mệnh của người phàm tục chúng ta.”
Lý Phàm tỉ mỉ cảm ngộ lời của Bách Hoa đạo nhân, mơ hồ có chút suy nghĩ.
“Từ trục đạo, sinh quỳnh tương. Đây là bản năng của sinh linh, cũng là một quy luật lớn thiên địa tự nhiên vận chuyển. Đối với Chân Tiên, thứ có giá trị có lẽ là một tia dấu vết của ‘đạo’ tinh thuần nhất trong ý nguyện trục đạo của sinh linh.”
“Mà đối với những tu sĩ phàm tục chúng ta, ‘quỳnh tương vạn linh’ lại có đủ loại lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ.”
Lý Phàm nghe lời giải thích của Bách Hoa đạo nhân, tức khắc hiểu rõ.
Thương sinh theo đuổi dục vọng của mình, đây là đại đạo thiên địa vận chuyển, vĩnh viễn không thay đổi.
Nếu như sinh linh thế gian đều không có dục vọng, vậy thì thiên địa sẽ mất đi trật tự, không cách nào hoạt động bình thường, rơi vào một mảnh tĩnh mịch.
Thứ Chân Tiên theo đuổi chính là một tia dấu vết đại đạo khu động nguyện lực phàm tục sinh ra.
‘Quỳnh tương vạn linh’ được Lý Phàm đặt tên là nguyện lực màu vàng thực ra là nguyên vật liệu rút ra dấu vết đại đạo.
Sau khi dấu vết đại đạo bị thu lấy, nguyện lực màu vàng cũng trở nên vô dụng với Chân Tiên không mặt.
Vì thế vứt bỏ.
Lý Phàm nghĩ như vậy, nhưng lại nghe Bách Hoa đạo nhân chầm chậm nói: “Thân lưu ly ta tu hành chính là mượn nguyện cảnh của người trong thiên hạ đối với thế gian phồn hoa mà thành. Có thể nói là đồng tông đồng nguyên với quỳnh tương vạn linh. Thậm chí nó còn thuần túy hơn rất nhiều...”
“Không chỉ đối với ta, chỉ cần liên quan đến dục vọng chúng sinh, quỳnh tương vạn linh đều có diệu dụng vô cùng. Luyện đan, luyện khí, chế phù, thêm vào một ít, xác suất thành công sẽ tăng vọt.”
“Dùng lúc đột phá, giảm mạnh khả năng thất bại.”
“Lúc tu luyện hấp thu một chút cũng có thể làm cho tu hành tăng lên mấy lần.”
“Thậm chí nghe nói có thể hư không tạo vật, trực tiếp biến thành đồ vật cần.”
“Phàm là thứ ‘dục’ khu động, quỳnh tương vạn linh đều có lực xúc tiến với nó.” Trong giọng nói của Bách Hoa đạo nhân tràn đầy hâm mộ cực kỳ.
“Có tác dụng phụ gì không?” Lý Phàm không bị lời thổi phồng của Bách Hoa đạo nhân làm choáng váng đầu óc.
Bách Hoa đạo nhân thoáng ngừng lại, sau đó có phần không xác định nói: “Ta từng nghe nói, quỳnh tương vạn linh liên quan đến dục vọng chúng sinh, sử dụng càng nhiều, vướng mắt càng sâu.”
“Có lẽ sau này lúc phi thăng thành tiên cũng càng khó hơn.”
Bách Hoa đạo nhân dừng một lúc: “Chỉ có điều hiện giờ tiên lộ đã sớm bị cắt đứt, tác dụng phụ này cũng tương đương như là không tồn tại.”
Lý Phàm chậm rãi gật đầu.
Đây mới là đúng. Nếu như quỳnh tương vạn linh thật sự tốt đến vậy, cho dù chính mình không dùng được, cất lại cũng không sao. Sao lại uổng phí để hời cho Lý Phàm. Chỉ có vật chất có hại với Chân Tiên, bị hắn cố ý vứt bỏ mới nói thông suốt.
Lý Phàm quay đầu nhìn Bách Hoa đạo nhân: “Quỳnh tương vạn linh vô dụng với Chân Tiên. Toàn quyền sử dụng đều ở ta. Bách Hoa đạo hữu yên tâm, nếu như ngươi thành tâm làm việc vì Từ Bi Tiên, ngày sau nhất định không thiếu ngươi.”
Trên mặt Bách Hoa đạo nhân không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
“Được rồi, nếu ngươi đã bái nhập môn hạ Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên, như vậy kể từ hôm nay, người cũng coi như là một thành viên của Vạn Giới Liên Hợp hội bọn ta.”
“Ta mang đạo hữu đi tham quan một phen trước.”
Tiếp đó, Bách Hoa đạo nhân đi theo sau lưng Lý Phàm, du lịch một lượt Linh Mộc giới.
Không bị người khác trong giới phát hiện.
Bách Hoa đạo nhân cảm thán: “Tuy nói là một tiểu thế giới, nhưng so với cố hương Vạn Thịnh của ta cũng không kém chỗ nào.”
Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú từng Lò lửa thiên địa ở khắp nơi Linh Mộc giới.
Lý Phàm mỉm cười: “Không giấu gì đạo hữu, hơn mười năm trước, nơi này vẫn chỉ là một giới nhỏ hẹp.”
“Nhưng vì có đủ loại giáng phúc Chân Tiên ban thưởng, lúc này mới làm cho Linh Mộc giới ngày càng đổi mới.”
Bách Hoa đạo nhân gật đầu.
Lấy ánh mắt của nàng, tự nhiên nhìn ra lời của Lý Phàm không giả.
Giới này sinh cơ dạt dào, triều khí bừng bừng. Là dáng vẻ tân sinh.
Trở về mật thất, Lý Phàm mới lại nghiêm túc nói: “Vạn năm trước, đạo thống của Từ Bi Chân Tiên bị người thống trị Huyền Hoàng giới phá hủy.”
“Ta may mắn khai quật ra tượng đá Chân Tiên, nhận được ân huệ của Chân Tiên, thề phải khôi phục đạo thống Chân Tiên.”
“Bởi vì đối phương thế lớn, vì vậy phải tích góp thực lực trước, sau đó liên hợp vạn giới, lập lại trật tự!”
Lý Phàm kể lại ngọn nguồn sự việc sơ qua cho Bách Hoa đạo nhân.
Bách Hoa đạo nhân gật đầu: “Hình thức của Huyền Hoàng giới bây giờ, ta cũng có hiểu biết. Truyền Pháp thiên tôn quả thực đáng kinh đáng sợ, chẳng qua...”
“Nếu Thượng sứ có thể nhận được trợ lực của Chân Tiên, như vậy hắn căn bản không đủ để sợ hãi.”
Sau khi đích thân thể nghiệm quỳnh tương vạn linh, Bách Hoa đạo nhân rất có lòng tin với “Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên”.
Lý Phàm thì lại lắc đầu: “Ban thưởng của Chân Tiên mơ hồ bất định. Có khi bỗng dưng liên tiếp hạ xuống, có khi trải qua nhiều năm không thấy. Muốn khôi phục đạo thống Chân Tiên, gánh nặng đường xa! Chỉ có điều, Bách Hoa đạo hữu, ta có một nghi ngờ, trước sau không hiểu.”
“Ngươi nói Chân Tiên đã siêu thoát, lẽ ra nên không thèm ngó tới mấy chuyện phàm tục. Vì sao lại có thể có ban thưởng hạ xuống chứ?”
Lý Phàm nhìn chằm chằm Bách Hoa đạo nhân, cố gắng lấy được đáp án từ trong miệng nàng.
Bách Hoa đạo nhân hơi có phần căng thẳng, sau khi suy tư một hồi bèn đưa ra suy đoán của chính mình: “Có lẽ không phải là ban ơn mà là lực lượng sót lại sau khi Chân Tiên hấp thu vết tích đạo?”
“Suy cho cùng thời gian đã qua quá lâu, ta cũng không biết thế gian bây giờ còn tiên tồn tại hay không, rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ nào.”
“Không phải ban ơn, chỉ là lực lượng sót lại. Thật đúng là khiến người ta cảm thấy uể oải...” Trong miệng Lý Phàm lầm bầm, nhưng trong lòng không mảy may thất vọng.
“Thượng sứ cũng đừng nản lòng, ta thấy ngươi có thể mượn tượng Chân Tiên. Nếu so sánh với những con sâu cái kiến bọn ta, trong cảm nhận của Chân Tiên, địa vị của Thượng sứ chung quy vẫn có một số khác biệt.” Bách Hoa đạo nhân an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận