Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 120: Loạn côn lực loạn thần

Tuy đạo lý là thế, nhưng Thanh Ngưu kéo xe thần bí này đương nhiên cũng là một hồi tạo hóa.
Họ cũng không muốn vô duyên vô cớ chia sẻ chuyện này cho người lạ.
Vì vậy, sau đó, bọn họ chỉ liên hệ với hảo hữu của mình đến thăm dò nơi bí ẩn này.
Trần An là một trong số đó.
Thế nhưng, dù số người thăm dò có nhiều hơn đi nữa, kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Nhao nhao bị gậy gỗ đánh chạy té khói.
Kéo dài như vậy hơn nửa tháng nhưng vẫn không có cách nào.
Rõ ràng, nhóm người này không đủ thông minh.
Việc có một làn sương trắng di động cũng không thể không khiến cho đám tu sĩ bên ngoài chú ý.
Mỗi ngày, đều có tu sĩ phát hiện ra chuyện kỳ lạ này, tiến vào bên trong.
Sau khi biết được tình huống hiện tại, mọi người đều ăn ý lựa chọn giữ bí mật.
Đám người từ ngoài tới càng ngày càng nhiều, nhưng bọn họ lại không cách nào ngăn cản được Thanh Ngưu kéo xe.
Rất hiển nhiên, nếu cứ tiếp tục như vậy, việc này sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra khắp Tùng Vân Hải.
Đến khi đó, dù cho nơi này có cơ duyên gì thì cũng không đến tay của bọn họ.
Vì vậy, họ quyết định tìm kiếm ngoại viện.
Ngoại viện phải thông minh.
Ngày đó, tại Vân Thuỷ Thiên cung, Lý Phàm đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Trần An, vì thế, hắn nghiễm nhiên đã trở thành một trong những đối tượng ngoại viện.
"Nếu đạo hữu quan tâm, có thể đến vùng lân cận Ngọc Đường đảo trong Tùng Vân Hải, khi đó, sẽ có người chịu trách nhiệm dẫn dắt đạo hữu đến nơi này."
"Thanh Ngưu kéo xe sao, có vẻ thú vị." Ở kiếp trước, Lý Phàm cũng chưa từng nghe nói qua việc này.
Bất quá, hắn hiện giờ cũng nhàn rỗi vô sự, nếu bên kia không có nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì đi xem một lần cũng không sao.
Sau đó, Lý Phàm chuẩn bị một phen, thông qua truyền tống trận, đi tới Ngọc Đường đảo.
Trấn thủ trên đảo vừa thấy Lý Phàm, ánh mắt sáng ngời.
"Là Lý Phàm đạo hữu đúng không? Tại hạ Chu Ninh Xương, là hảo hữu của Trần An. Mời đi theo ta." Người này cũng không dông dài, trực tiếp dẫn Lý Phàm bay đến vị trí Thanh Ngưu đang kéo xe.
Vừa bay, Chu Ninh Xương vừa giới thiệu cho Lý Phàm những diễn biến mới nhất hiện nay.
"Lý Phàm đạo hữu, tình hình đại khái chắc hắn Trần An đã kể cho ngươi. Con Thanh Ngưu này đạp nước mà đi, một khắc cũng không ngừng. Mặc dù tốc độ không nhanh nhưng tóm lại là vẫn đang tiến lên phía trước."
Sắc mặt của Chu Ninh Xương có vẻ buồn rầu: "Quỹ đạo di chuyển của con Thanh Ngưu này là một đường thẳng. Dựa vào suy đoán của chúng ta, dường như nó đang đi thẳng về phía Vân Thuỷ Thiên cung ở trung tâm Tùng Vân Hải."
"Căn cứ vào tốc độ hiện tại của Thanh Ngưu, nhiều nhất là qua một tháng nữa, nó sẽ tiến vào trong Vân Thuỷ Thiên cung. Địa phương quỷ quái kia thì lại có quỷ dị hoành hành, sau khi tiến vào trong đó, Thanh Ngưu sẽ xảy ra biến hoá gì thì đúng là khó lường được. Vì vậy, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách tiến vào trong nhà tranh trước lúc đó."
"Nếu không, dù có không cam lòng bao nhiêu đi chăng nữa, chúng ta cũng chỉ có thể buông tha cơ duyên này." Chu Ninh Xương nói.
"Vân Thủy Thiên cung sao..." Ánh mắt của Lý Phàm ngưng đọng, thật không ngờ, Thanh Ngưu kéo xe này vậy mà lại có quan hệ với tông môn đã bị huỷ diệt mấy ngàn năm trước kia.
Sau khi trao đổi tình huống đại khái, hai người cũng không nói gì một đường. Phi hành hơn nửa ngày, họ đã trông thấy trên mặt biển xa xa có một đoàn sương trắng đang từ từ di chuyển.
"Đến rồi!" Sau khi nói xong, Chu Ninh Xương dẫn đầu, phi thân vào bên trong sương trắng.
Lý Phàm đã sớm dùng Vô Tướng sát cơ tập trung vào Chu Ninh Xương, phát động Thiên Thị Địa Thính Chi Thuật. Sau khi thấy rõ tình cảnh bên trong sương trắng, xác nhận không có mai phục, lúc này, Lý Phàm mới chậm rãi bay vào trong làn sương mù.
Xung quanh Thanh Ngưu đã có khoảng bảy tám mươi người tụ tập. Hầu hết bọn họ đều mang khuôn mặt bầm dập, nhìn qua có vẻ chật vật.
Thấy lại có người đến, bọn họ cũng không để ý.
Tiếp tục thảo luận lớn tiếng.
Ngược lại, Trần Anh vẫy vẫy tay, ra hiệu Lý Phàm đi qua.
Lý Phàm đi tới bên cạnh Trần An, nghe đám người này nghị luận.
"Con quái vật không có miệng kia thì dễ đoán rồi, đó là không thể nói chuyện, ngay cả trao đổi qua thần niệm cũng không được. Nếu không thì sẽ bị nó ném ra ngoài."
"Đúng vậy. Vấn đề là con khốn cầm gậy kia."
"Tuy rằng bị nó đánh một trận cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thật sự là con mẹ nó đau a!"
"Ngươi mới tới mấy ngày? Ta đã bị đánh hơn một chục lần rồi.”
"Ngươi đừng có than, ta hiện tại một ngày không bị đánh một trận, cả người còn có chút khó chịu đây."
Trần An gượng cười giải thích với Lý Phàm: "Đã lâu lắm rồi mà vẫn không thể tìm ra cách tiến vào nhà tranh kia, mọi người cũng chỉ có thể tìm vui vẻ trong đau khổ."
"Vẫn phải nhờ vào Lý đạo hữu."
Trần An nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Lý Phàm lắc đầu: "Nhiều ngày như vậy, nhiều người như vậy cũng không thể nghĩ ra biện pháp, ta sao lại ngoại lệ. Đạo hữu đánh giá ta quá cao rồi."
"Chỉ có thể tạm thử một lần, đạo hữu cũng đừng ôm quá nhiều kỳ vọng."
Trần An gật gật đầu: "Đạo lý này ta đương nhiên hiểu rõ. Làm hết sức là được."
Sau đó, Lý Phàm dồn lực chú ý của mình vào nhà tranh ở chính giữa.
Hiện tại, vừa lúc có người mới tiến lên thử, mí mắt của Lý Phàm nheo lại, cẩn thận quan sát.
Người nọ có kinh nghiệm do mọi người truyền thụ, im lặng một mạch, đi tới trước ngôi nhà.
Sau đó, không đợi hắn có hành động gì. Con quái vật đang cầm gậy gỗ, cơ bắp cả người căng cứng kia chợt trợn mắt nhìn hắn.
Gậy gỗ trong tay nó ma sát với không khí đến toé lửa, hung hăng nện lên người tu sĩ nọ.
Tu sĩ kia chỉ vừa kịp kêu thảm một tiếng thì đã bị đánh bay, không có một chút lực phản kháng nào.
Mãi đến khi bay ra khỏi phạm vi kéo xe của Thanh Ngưu, hắn ta mới chật vật ổn định thân hình.
Chẳng qua là, nhìn biểu hiện thống khổ trên khuôn mặt hắn, có thể thấy được, một gậy này quả thực không hề nhẹ.
"Người này tu vi gì?" Lý Phàm hỏi.
"Trúc Cơ hậu kỳ." Chu Ninh Xương trả lời.
"Ở chỗ này cũng có một vị tu sĩ Kim Đan, nhưng dưới một gậy đó, cũng giống Luyện Khí kỳ, một chút lực phản kháng cũng không có."
"Về phần tu vi cao hơn nữa, chúng ta cũng không dám mời." Hắn nói thêm.
"Mặc kệ tu vi, đối xử bình đẳng sao." Khoé mắt của Lý Phàm nheo lại, loại đặc tính này, làm cho hắn không kiềm được liên tưởng đến quỷ dị.
"Nơi này, chẳng lẽ cũng là một chỗ quỷ dị?" Lý Phàm không khỏi phát ra nghi vấn này.
"Nếu là thật, vậy vì sao quỷ dị này lại không tổn thương người?" Lý Phàm nghi hoặc trong lòng, quyết định đích thân thử một lần.
Thế là hắn lặng lẽ bay tới gần, đáp xuống trước nhà tranh, chậm rãi đi về phía trước.
Quái vật không miệng nhắm mắt làm ngơ, còn con cầm gậy gỗ kia, khi hắn đến gần, sắc mặt của nó lại trở nên phẫn nộ.
Lý Phàm hơi nhíu mày, lui về phía sau.
Sắc mặt của quái vật cầm gậy gỗ dần trở lại bình thường.
Lý Phàm suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Lần này, bước chân của hắn cũng càng lúc càng chậm. Nhưng quái vật kia có vẻ như không thích chơi trò này cùng Lý Phàm.
Gậy gỗ trong tay nó bay ra, đập mạnh lên người của Lý Phàm.
Tựa như bị người ta đá mạnh một cú vào bụng, quái lực ập đến, hắn không thể khống chế được cơ thể, bay thẳng ra ngoài.
"Hít..." Lý Phàm hít sâu một hơi.
Đúng thật là đau.
Mọi người thấy Lý Phàm thăm dò thất bại thì cũng không để ý lắm, tiếp tục túm năm tụm ba lại thảo luận ngày mai nên ứng phó như thế nào.
Lý Phàm thì nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không ngừng suy tư.
Ngày thứ hai, mọi người bắt đầu thử nghiệm một lần nữa.
Nhao nhao trước sau đều bị từng gậy đánh lui.
Khung cảnh này trông có vẻ cũng khá vui nhộn.
Đến phiên Lý Phàm, cũng như vậy, không có trường hợp ngoại lệ.
Ngày thứ ba.
Kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Từng ngày từng ngày lại trôi qua, mắt thấy đã cách Vân Thuỷ Thiên cung ngày càng gần, mọi người dường như cũng dần dần mất đi sự kiên nhẫn.
Mỗi ngày trôi qua, số người thử nghiệm cũng càng ít dần.
Một đám tu sĩ đã thử tất cả các loại phương pháp có thể nghĩ ra, nhưng chẳng cách nào có hiệu quả.
Ngược lại, trong lòng của Lý Phàm lại mơ hồ có một suy đoán.
Vì thế, vào ngày hôm sau, Lý Phàm cao giọng nói với mọi người: "Có vị đạo hữu nào là Luyện Khí sơ kỳ thì đừng ngại hoá đi một thân tu vi, tiến lên thử một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận