Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 465: Vốn là người ứng kiếp

Trong Thiên Lý đường lúc nhất thời rơi vào trong yên tĩnh quỷ dị, Tiêu Tu Viễn dùng ánh mắt khó tin nhìn Lý Phàm, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Đừng dùng vẻ mặt này nhìn ta, vốn dĩ ta muốn trả tiền, nhưng mà ta kêu ngươi thế nào ngươi cũng không phản ứng.”
Lý Phàm nhún vai: “Mà chờ ngươi tỉnh lại, ta còn chưa kịp nói gì thì chính ngươi đã nổ trước. Chuyện này có thể trách ta chắc?”
Tiêu Tu Viễn nhìn vẻ mặt tràn đầy vô tội của Lý Phàm, da mặt giật giật.
Ngẫm nghĩ, đối phương cũng không giống như loại người không hỏi mà đã lấy, chỉ đành ra vẻ hào phóng mà nói: “Bỏ đi, chẳng qua một khôi lỗi thôi, nổ thì nổ! Khôi lỗi của ta còn rất nhiều!”
“Tiêu đạo hữu hào phóng!” Lý Phàm vỗ tay khen ngợi.
“Ta nhớ cảnh trên tranh miêu tả hẳn là Thiên Kiếm tông thời kỳ thượng cổ. Lẽ nào Lý đạo hữu thấy vật nhớ tình, nhớ lại chuyện xưa năm đó?” Đúng lúc này, Tiêu Tu Viễn chợt đưa mắt nhìn Lý Phàm, khó hiểu hỏi.
Lý Phàm nhìn Tiêu Tu Viễn, suy nghĩ trong đầu xoay nhanh.
Một lúc sau, Lý Phàm lắc đầu, giọng điệu nghi hoặc: “Thiên Kiếm tông? Đạo hữu nhất định nhầm rồi. Tuy ta đã ngủ say mấy ngàn năm, đánh mất một phần ký ức. Song hai tấm bia đá ‘dừng bước’, ‘dừng mác’ trước sơn môn Thiên Kiếm tông, ta vẫn còn chút ấn tượng. Tông môn trong tranh này thoạt nhìn không quá giống!”
Tiêu Tu Viễn một phách đầu: “Ha ha, coi trí nhớ của ta này, có thể là mới tổn thất một khôi lỗi dẫn tới ký ức xuất hiện hỗn loạn.”
“Thái Thượng tông, hẳn là Thái Thượng tông!” Tiêu Tu Viễn nói lại.
“Thái Thượng tông...” Lý Phàm híp mắt, giống như đang nhớ lại gì đó.
Một lát sau, hắn chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, năm đó ta từng bái phỏng Thái Thượng tông. Ba mươi ba ngọn núi nổi trong tông cũng đâu giống cảnh sắc trong tranh.”
Lý Phàm có phần hoài nghi nhìn Tiêu Tu Viễn: “Tiêu đạo hữu, ngươi...”
Tiêu Tu Viễn cười trừ mấy tiếng, vội vàng nói: “Lại nhớ nhầm! Ặc, để ta nghĩ lại...”
“Hẳn là Độ Ách tông! Lần này tuyệt đối không sai được!” Hắn thề son sắt nói.
“Độ Ách tông?” Trong lòng Lý Phàm chợt động.
Hai lần cố ý thăm dò của Tiêu Tu Viễn đều thất bại, lúc này nói ra Độ Ách tông hẳn không phải giả.
Đời trước ở bên ngoài Ngũ Hành đại động thiên, lúc ngũ hành quy nhất, Lý Phàm đã từng thấy thần cảnh thời gian của một đôi sư đồ Độ Ách tông.
Hơn nữa khi đó, trong một chúng tu sĩ trên thuyền Độ Trần chỉ có bản thân có thể nhìn thấy.
Vốn dĩ Lý Phàm cho rằng chỉ là thần hồn của mình kiên cường dẻo dai, khác với người thường.
Nhưng nếu cảnh hắn nhìn thấy ở dưới Khư Uyên trước đây cũng đến từ Độ Ách tông...
Lý Phàm lại nhớ, lúc trước ở bên cạnh Khư Uyên, lúc mình nhìn xuống đáy vực nơi xa đã từng bị lực lượng của Khư Uyên mê hoặc trong phút chốc.
Suýt nữa đánh mất lý trí, làm ra hành động tìm đường chết ‘Hoàn Chân’ chưa hoàn thành nạp năng lượng lại muốn khám phá Khư Uyên.
Mà ở ngay thời khắc nguy cơ, dưới đáy Khư Uyên bỗng sáng ngời chói loá.
Bốn chữ ‘tiên đạo vong rồi’ đập vào mắt khiến hắn khôi phục bình thường.
Có thể nói là cứu hắn một mạng.
“Xem ra Độ Ách tông này có thiên ti vạn lũ liên hệ với ta. Kỳ quái...”
Suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại những gì đã trải qua trước kia, Lý Phàm cũng chưa thể tìm được nguyên nhân sinh ra liên hệ.
“Độ Ách tông. Chỉ nghe tên, nhưng hình như ta chưa từng đi. Tiêu đạo hữu ngươi biết bao nhiêu về Độ Ách tông này?” Lý Phàm hỏi ngược lại Tiêu Tu Viễn.
“Không biết vì sao ta lại cảm thấy quen thuộc cảnh sắc trong Độ Ách tông này. Lẽ nào là ký ức của ta cũng sinh ra hỗn loạn?” Trên mặt Lý Phàm lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Tiêu Tu Viễn coi nhẹ khôi hài trong lời Lý Phàm, có hơi ngạc nhiên nói: “Quả nhiên là vậy? Vậy đúng là thật là khó lường!”
“Ồ? Chỉ giáo cho?” Lý Phàm vội vàng hỏi.
“Đạo hữu rất có thể là ‘người ứng kiếp’ mà tu sĩ Độ Ách tông lưu lại trong bức tranh này!” Vẻ mặt Tiêu Tu Viễn trịnh trọng nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm trở nên sâu xa.
“Người ứng kiếp?” Trong miệng Lý Phàm lẩm nhẩm mấy lần từ này: “Cái này giải thích thế nào?”
“Tông như tên. Tu sĩ Độ Ách tông lấy ‘độ ách’ làm quân lương tu hành. Công pháp ‘Vĩnh Kiếp Hằng Thế’ của bọn họ là phải hấp thu lực lượng từ trong đủ loại tai ách. Mỗi lần vượt qua một trận tai ách, thực lực của bọn họ sẽ đạt được tăng vọt về chất.”
“Tai ách càng mạnh, lực lượng phản hồi sau khi thành công vượt qua đạt được cũng càng nhiều.”
“Nhưng trái lại, lần thăng cấp tiếp theo cũng cùng tai ách nguy hiểm hơn làm.
mục tiêu.”
“Nhưng tai ách trên thế gian nhiều không đếm xuể. Cho dù là thiên địa đều có khả năng tan biến trong kiếp nạn. Tu sĩ Độ Ách tông nào lại có nắm chắc vạn toàn có thể vượt qua chứ?”
“Sau khi nhận thấy bản thân có thể không cách nào tồn tại trong tai ách lần sau, bọn họ sẽ sử dụng bí pháp, tạm thời ẩn trong thiên địa.”
“Đồng thời để lại đủ loại thủ đoạn, chờ đợi, cảm ứng người có thể giải quyết trận tai ách này xuất hiện.”
“Loại người này cũng là cái gọi là ‘người ứng kiếp’!
Tiêu Tu Viễn chậm rãi giải thích cho Lý Phàm.
Lý Phàm nghe vậy, cau chặt mày: “Còn có công pháp như thế? Nếu nói như vậy, chẳng phải ta đã bị tu sĩ Độ Ách tông nào đó theo dõi rồi? Tiêu đạo hữu có cách phá giải không?”
Tiêu Tu Viễn xua tay: “Đừng căng như vậy! Mấy ngàn năm qua đi, ai biết tu sĩ Độ Ách tông để lại bức tranh này khi đó còn ở đây không?”
“Huống chi cho dù hắn còn đây, đạo hữu cũng không cần lo lắng điều gì. Đối phương muốn độ ách còn phải hoàn toàn dựa vào ngươi đó. Trước khi vượt qua tai ách, hắn tuyệt đối sẽ không gây bất lợi cho ngươi.”
“Mà nếu đạo hữu giúp hắn vượt qua tai ách, vậy đối phương sẽ thiếu ngươi nhân tình rất rất lớn. Đến thời điểm, hắn cũng nhất định phải trả lại ân này. Đây cũng là quy củ Độ Ách tông một mực lưu truyền xuống. Nếu không ai còn sẽ chơi loại mánh lới này với bọn họ.”
“Còn nữa, ngươi nghĩ lại xem. Tai ách đối phương cũng không thể vượt qua, ngươi lại có thể phá giải. Sợ là đến lúc đó thì thực lực của ngươi đã trên đối phương rồi. Không đi kiếm chuyện với đối phương, hắn đã nên thắp nhang cảm tạ. Nào còn dám gây khó dễ cho ngươi.”
Đối với lo lắng của Lý Phàm, Tiêu Tu Viễn không cho là đúng, trái lại một lần nữa rất có hứng thú đánh giá Lý Phàm.
“Lý Phàm đạo hữu có thể được tu sĩ Độ Ách tông cảm ứng là ‘người ứng kiếp’, tương lai của ngươi thật sự không thể hạn lượng!”
Qua những lời của Tiêu Tu Viễn, trong lòng Lý Phàm an tâm hơn phần nào.
Nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có một cây gai.
Nhìn từ chuyện đối phương tương trợ ở Khư Uyên lúc trước, tu sĩ Độ Ách tông này chắc chắn còn tồn tại trên đời.
Tuy rằng không đến mức thời khắc có thể giám thị nhất cử nhất động của Lý Phàm, nhưng nhìn trộm thời gian dài nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó.
“Xem ra phải tìm cơ hội giải quyết nỗi lo ngầm này.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
“Đạo hữu đúng là học thức uyên bác, ngay cả bí ẩn của những tông môn thượng cổ này đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Bội phục! Bội phục!”
“Phải rồi, bức tranh này bao nhiêu độ cống hiến, ta mua. Cũng không thể để đạo hữu làm mua bán lỗ vốn được!”
Cùng lúc suy nghĩ trong lòng, động tác của Lý Phàm lại không mảy may nhìn ra dị thường, hắn nói với Tiêu Tu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận