Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 496: Lý Phàm muốn phá cục

Đôi mắt của Lý Phàm không khỏi híp lại.
Nhìn thấy danh sách tên mập Chu Khắc Bảo trước sau đưa tới khác biệt lớn như vậy, Lý Phàm cũng thu lại suy nghĩ ra dáng khi nãy, lập tức trở nên lạnh lùng.
Điều chỉnh một xíu đã chênh lệch năm mươi phần trăm số lượng.
Như thế này chỉ có thể chứng tỏ danh sách số lượng thật sự phải nhiều hơn so với bản hắn cầm trong tay.
Tuy hiện tại trong Vạn Tiên Minh có một vài sự việc gian lận âm thầm cắt xén mưu lợi riêng nhưng ít nhất mọi người cũng biết giả vờ che giấu bên ngoài.
Chứ sẽ không trắng trợn đến mức mất trí như thế!
Chuyện xây dựng lại tiên thành một châu lớn như thế mà lại có người dám trắng trợn ăn chặn tiền, chiếm lấy số vật liệu lớn ở trước mặt đảo chủ đại diện là Lý Phàm.
Chỉ có một giải thích đó chính là đám người âm thầm gây cản trở này đang nhắm tới Lý Phàm hắn.
Không sai, quy trình hắn trở thành đảo chủ đại diện có lẽ không hợp với pháp luật và quy tắc.
Nhưng như vậy cũng chẳng sao, người có ý sau khi nhận được tin tức này sẽ thuận theo tình thế mượn cớ này bày âm mưu.
Có lẽ vì Lý Phàm hoặc vì độ cống hiến khổng lồ trên người Lý Phàm.
Ở kiếp này cho đến thời điểm hiện tại, Lý Phàm không hề có ý định che giấu những việc làm của mình như quảng cáo Phổ Hiền Chân Diệp, lấy độ cống hiến của những tu sĩ khác để đầu tư.
Ngoại trừ giao dịch với Đế quốc, còn lại mỗi một khoản mua bán đều chứng cứ lưu lại.
Không cần quá chuẩn xác, chỉ cần tính toán đại khái đã có thể biết được số lượng độ cống hiến mà Lý Phàm cướp được đến hiện tại đáng kinh ngạc đến mức nào.
Lợi ích khiến người khác động lòng, hắn bị chú ý cũng là điều bình thường.
Ngoài lợi ích ra còn có thù hận.
Có lẽ Đạm Đài Xán người từng chịu thiệt trong quá trình quảng cáo Phổ Hiền Chân Diệp trước đây đã thêm dầu vào lửa trong chuyện này cũng không chừng.
Làm việc luôn luôn phải bày mưu trước rồi mới hành động sau, những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Lý Phàm, tầm mắt lại lướt qua danh sách.
Không lâu sau, hắn khẽ gật đầu cẩn thận cất danh sách vào.
Đồng thời giả vờ vô tình hỏi: “Chu đạo hữu, ngoại trừ bản danh sách chi tiết này ra còn giao cho ta thứ gì khác không?”
“Hết rồi, hết rồi.” Chu Khắc Bảo mỉm cười lắc đầu.
Lý Phàm thấy vậy trong lòng hừ lạnh.
Nhưng mà tạm thời không tính toán với hắn chỉ chắp tay nói: “Chuyện xây dựng lại tiên thành vô cùng quan trọng, liên quan đến mọi phương diện, có thể nói là vô cùng phức tạp. Cụ thể làm thế nào ta vẫn phải suy xét kỹ càng.”
Lý Phàm do dự giả vờ suy xét.
Sau đó nói: “Thế này đi, ta đi chuẩn bị trước, đến ngày chính thức khởi công ta sẽ liên lạc với Chu đạo hữu!”
Chu Khắc Bảo vỗ ngực đồng ý: “Không dám! Lý đảo chủ có yêu cầu gì cứ nói, ta nhất định dốc toàn lực phối hợp, nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ Kinh Luân công tử đã giao.”
Lý Phàm không tiếp lời chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Khắc Bảo một lúc.
Sau đó phất tay áo bay khỏi thuyền Độ Trần trên bầu trời.
Nhìn thấy bóng lưng dần dần biến mất của Lý Phàm, nụ cười trên gương mặt của Chu Khắc Bảo cũng dần tắt, trong đôi mắt tràn ngập sự kinh thường và chế giễu.
“Để xem nửa năm sau ngươi làm sao kết thúc mọi chuyện...” Hắn hừ lạnh rồi lấy linh phù truyền tin ra, không biết liên lạc với ai, gửi mọi sự việc xảy ra trong thời gian này đi.
Chu Khắc Bảo người vốn tưởng rằng có thể đẩy Lý Phàm vào chỗ chết, nắm chắc phần thắng trong tay, dù thế nào cũng không ngờ được rằng mọi hành động của hắn đều đã bị thị giác thiên địa của Sát Cơ Vô Tướng khóa chặt, rơi vào trong tầm quan sát của Lý Phàm.
“Quả nhiên có vấn đề...”
“Xem ra không thể hy vọng vào trợ thủ của phía Đệ Nhất Kinh Luân. Muốn xây dựng lại tiên thành nhất định phải lấy nhân viên trong tay ta nắm giữ làm chủ lực...”
Lý Phàm quay lại đảo Thân Hóa nhìn thấy Thiên Dương đứng ngơ ngác ở một bên cách biệt với mấy đứa nhỏ khác, trong lòng hắn an tâm được một chút.
“Có Thiên Dương với sức mạnh Hóa Thần tọa trấn, ít nhất làm kinh sợ đám trộm cắp, không có vấn đề gì lớn.”
“Chỉ là vẫn chưa đủ...”
Lý Phàm lấy ra một lệnh bài bằng ngọc, bên trên khắc chữ ‘Vạn’ sáng nhấp nháy, cẩn thận cảm ứng.
Đó chính là lệnh bài đảo chủ giao cho hắn cùng lúc với thư bổ nhiệm đảo chủ đại diện.
Ngoại trừ chứng minh phân thận đảo chủ, tác dụng lớn nhất của nó chính là kiểm tra và liên lạc được với tất cả các tu sĩ trong thể chế.
Một tấm lưới quan hệ xã hội thoáng chốc xuất hiện trong đầu hắn.
Ở trên cùng chính là Lý Phàm hắn.
Bên dưới được phân loại theo các bộ phận khác nhau bao gồm Sách Trận đường, Diễn Võ đường, Thiên Cơ đường và các nhân viên canh giữ đảo, nhân viên các bộ phận bên ngoài khác.
Mỗi một điểm đều đại diện cho một tu sĩ.
Tập trung tinh thần ở một điểm có thể xem được tin tức đơn giản về tu sĩ tương ứng và có thể trực tiếp lấy được phương thức liên lạc của đối phương.
“Hóa ra số lượng tu sĩ trong thể chế thuộc biển Tùng Vân lại nhiều đến thế...”
Lý Phàm không khỏi ngạc nhiên.
Ngoại trừ những chức vị thường gặp còn có một vài chức vị kỳ lạ hiếm gặp, chưa từng nghe qua bao giờ.
Chẳng hạn ‘Chuyên viên thu thập ý kiến phản hồi của tu sĩ biển Tùng Vân Vạn Tiên Minh’, ‘Nhân viên liên lạc của châu Thạch Lâm trú tại biển Tùng Vân’, ‘Nhân viên giám sát địa mạch’.
Từng khuôn mặt lần lượt xuất hiện.
Trong số những người này, có không ít người Lý Phàm đã từng gặp qua, vốn chỉ tưởng rằng họ là những tán tu bình thường, không ngờ còn có thân phận tu sĩ trong thể chế này.
Rất nhiều điểm của tu sĩ đã biến thành màu tối, điều này có nghĩa bọn họ đã ngã xuống hoặc trong trạng thái mất liên lạc.
Nhưng số lượng tu sĩ còn khỏe mạnh vẫn vô cùng cao.
“Xem ra nếu muốn xây dựng lại tiên thành, phải chọn chủ lực từ trong đám người này rồi.”
“Chỉ là đám người này vàng thau lẫn lộn, ta cũng chỉ quen biết sơ sơ với bọn họ làm thế nào để chọn được người thích hớp đây.”
Lý Phàm nhíu chặt mày, loại bỏ những tu sĩ bị Ngũ Lão hội bắt làm tù binh đi.
Bắt đầu cẩn thận quan sát các các tu sĩ còn lại.
Bỗng nhiên tầm mắt của hắn dừng lại trên người một tu sĩ trong đó.
“Í, hắn là...”
Trong lòng Lý Phàm lập tức có biện pháp.
Biển Tùng Vân, trong một động phủ bí mật không ai biết đến.
Cao Viễn đang bế quan bỗng tỉnh lại từ trong ác mộng.
Ngày ấy Ngũ Lão hội tập kích biển Tùng Vân cưỡng chế cướp đảo Vạn Tiên đi khiến trăm ngàn tu sĩ ngã xuống.
Mà vừa hay Cao Viễn hắn có công vụ phải ra ngoài một chuyến may mắn tránh được kiếp nạn lần này.
Chỉ là cảnh tượng khủng khiếp của các tu sĩ mà Cao Viễn nhìn thấy ngày hôm đó vẫn luôn ở trong đầu của hắn, trở thành tâm ma của hắn.
“Không ngờ rằng Vạn Tiên Minh lại quá quắt thế, ngay cả tiên thành một châu bị cướp đi cũng không bày tỏ thái độ gì.”
“Ngược lại phong ấn biển Tùng Vân trút giận lên người nhà của mình.”
“Không nhờ ta vẫn cẩn trọng trông coi cửa lớn của Bố Chính đường mấy chục năm.”
“Nếu không đã ném luôn cho Ngũ Lão hội rồi.”
Lau mồ hôi trên trán, Cao Viễn không khỏi suy nghĩ như thế.
Ngay lúc này, vốn dĩ hắn tưởng rằng sẽ không có ai liên lạc linh phù truyền tin trong thể chế nữa thì nó lại sáng lên.
Trái tim của Cao Viễn đập nhanh hơn, còn cho rằng suy nghĩ muốn thông đồng với địch của mình nhanh như vậy đã bị phía trên phát hiện.
Khi hắn nơm nớp lo sợ cầm linh phù lên kiểm tra kỹ lưỡng, nét mặt lại bày ra biểu cảm khó hiểu.
“Đảo chủ đại diện, Lý Phàm?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận