Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 726: Loạn từ Tiên giới đến

Trong không gian Thiên Huyền Kính, Hứa Bạch nghe âm thanh máy móc mang theo khuynh hướng cảm xúc kim loại của kính, suy nghĩ trong đầu lại không ngừng cuồn cuộn.
“Cho dù Thiên Huyền Kính không phải bản thể của Huyền Thiên Bảo Kính, giữa hai bên cũng chắc chắn tồn tại liên quan cực kỳ mật thiết.”
“Nếu Thiên Huyền Kính đến từ Huyền Thiên giáo, vậy thì có phải cũng mang ý nghĩa là Truyền Pháp thiên tôn cũng vậy?”
“Để báo mối thù thập tông Tiên đạo diệt giáo trước đây?”
Hứa Bạch lại chợt nhớ tới sự thật Thiên Huyền Kính liên tục không ngừng sinh ra tái sinh thể trong mấy ngàn năm này.
“Dù Huyền Thiên giáo đã bị tiêu diệt nhiều năm nhưng vẫn có thể dùng bí pháp ‘Tru Huyền’ cảm ứng được liên hệ của Thiên Huyền Kính và nó. Đây có phải chứng tỏ Thiên Huyền Kính vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Huyền Thiên giáo không?”
“Cho nên Vạn Tiên Minh phí sức lực lớn như vậy, tìm kiếm pháp vương Huyền Thiên giáo chôn giấu ở Tử Tiêu tông chính là vì giành được quyền khống chế cuối cùng của Thiên Huyền Kính.”
“Mà nguyên nhân là do lời tiên đoán ‘Thiên Huyền tỏa linh, Huyền Hoàng quy nhất thống’ trước đây khi ta đóng giả tu sĩ Thiên Cơ tông nói.”
Chuyện xảy ra đời này nháy mắt liên kết lại.
Để Hứa Bạch thông qua biểu tượng của sự kiện thấy được nguyên nhân cấp độ sâu hơn ẩn giấu phía sau.
“Mà hiện tại, Tiên Minh chủ động đẩy mạnh thời đại thăm dò lớn đến dường như là muốn thúc đẩy Thiên Huyền Kính tiến thêm một bước lột xác. Đây có phải chứng tỏ Vạn Tiên Minh đã được như nguyện, nắm giữ món chí bảo Truyền Pháp thiên tôn để lại này không?”
Ánh mắt Hứa Bạch chớp động.
Đã từng, hắn từng có suy đoán. Chúa tể chân chính trong chỗ tối của Vạn Tiên Minh không phải tu sĩ mà chính là Thiên Huyền Kính.
Nhưng về sau, dưới cơ duyên xảo hợp, hắn lại biết về sự tồn tại của các truyền pháp giả. Vì thế suy đoán, truyền pháp giả và Thiên Huyền Kính kìm hãm lẫn nhau, cùng nhau chủ đạo thống lĩnh Vạn Tiên Minh.
Hiện tại xem ra là tu sĩ đã giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc tranh đấu sau cùng này?
Trong đầu Hứa Bạch chợt lóe qua bóng dáng Sóc Phong và Lục Khê Thiền.
“Huyền gia...”
Câu nói của Lục Tuyết Tĩnh khi nhìn thấy bản tôn hắn lúc trước một lần nữa quanh quẩn bên tai.
“Ngươi là đệ tử của ai? Ta thấy ngươi lạ mắt vô cùng! Không phải là gián điệp Ngũ Lão hội vì tìm hiểu vị trí Thiên Huyền Kính nên cố ý tiếp cận Sóc ca ca đấy chứ! Vừa nhìn ngươi là biết không phải hạng người tốt lành gì, trước kia Sóc ca ca còn chưa từng gạt ta đâu...”
Như một tia chớp xé tan sương mù.
“Thì ra là như này.” Trong mắt Hứa Bạch có điều hiểu ra.
Cái gọi là ngoài đảng không đảng, tư tưởng đế vương; trong đảng không phái, vô cùng kỳ quặc. Không phải tất cả tu sĩ đều đứng về phía các truyền pháp giả.
Ít nhất dựa vào tin tức hiện tại, thủ tịch Sách Trận đường và Phi Tuyết tiên tôn, tu sĩ họ Huyền là đứng bên Thiên Huyền Kính.
Các truyền pháp giả nỗ lực thông qua thủ đoạn của Huyền Thiên giáo, hoàn toàn khống chế Thiên Huyền Kính.
Mà các tu sĩ coi Thiên Huyền Kính như thiên lôi sai đâu đánh đó tự nhiên phải nghĩ biện pháp phản chế. Bọn họ có lẽ vô lực ngăn cản hành động của các truyền pháp giả, cho nên mới mở ra lối riêng. Thúc đẩy Thiên Huyền Kính hoàn thành lột xác thăng cấp, ngăn cản bí pháp Huyền Thiên giáo khống chế.
Nhưng mà gióng trống khua chiêng như thế, gần như vận dụng toàn bộ lực lượng của Vạn Tiên Minh cổ vũ tu sĩ thăm dò sương trắng. Nếu nói bên trong không có sự cho phép của các truyền pháp giả, giai cấp thống trị tối cao Vạn Tiên Minh, Hứa Bạch tuyệt đối không tin.
“Trừ khi tra khắp tất cả mê vụ là quyết định đến từ ý chí cao hơn, ngay cả các truyền pháp giả cũng không thể vi phạm. Thiên Huyền Kính muốn dựa vào việc này thăng cấp cũng chỉ là mượn sức gió đông mà thôi.”
“Mà ở Huyền Hoàng giới này, người duy nhất có thể làm cho các truyền pháp giả cúi đầu chỉ có...”
Sau một phen phân tích, trong lòng Hứa Bạch chấn động không thôi.
“Truyền Pháp thiên tôn!”
“Hắn không đi? Vẫn đang ở Huyền Hoàng giới?”
Cảm giác áp bách nháy mắt ập tới, Hứa Bạch chợt nhớ tới trước khi thời đại thăm dò lớn đến, Liễu Tam đã nhìn thấy không ít tu sĩ Tiên Minh thâm nhập trong sương mù.
Khi đó, hắn suy đoán Tiên Minh có thể là vì tìm kiếm manh mối của “Loạn Tự Quyết” nên mới làm như thế.
Như vậy mọi chuyện đều đã liên thông.
Hứa Bạch lập tức cảm thấy một cơn nghĩ lại mà sợ sởn gai ốc: “Ngày đó sau khi ta thi triển Loạn Tự Quyết, thần thức to lớn đồng thời buông xuống phát hiện được chính là Truyền Pháp thiên tôn?”
Nhưng rất nhanh Hứa Bạch lại khẽ cau mày, tự mình phủ định.
Tuy ngày ấy biểu diễn của hắn đã vô cùng xuất sắc, nhưng hắn lại không hề cho rằng có thể giấu được ánh mắt Truyền Pháp.
Hơn nữa từ lúc Loạn Tự Quyết thi triển đến lúc thần thức buông xuống.
Khoảng thời gian này cũng quá dài. Nếu thật sự là Truyền Pháp, lấy tu vi của hắn tuyệt đối không đến mức tốc độ phản ứng chậm như vậy.
“Hẳn là đối kháng Mặc Sát, lần nữa dẫn nổ Loạn Tự Quyết, cuối cùng mới dẫn tới sự chú ý của hắn.”
Suy nghĩ của Hứa Bạch bất chợt dừng lại.
“Lại hoặc là, khi đó Truyền Pháp không ở trong Huyền Hoàng giới. Chỉ là mình thi triển Loạn Tự Quyết mới dẫn hắn trở về lần nữa...”
Loại suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hứa Bạch tức khắc lại kinh hãi một trận.
Suy tư nhiều lần rất lâu, trước sau vẫn không thể loại trừ khả năng này.
“Xem ra Loạn Tự Quyết này tuy mạnh nhưng không phải công pháp có thể tùy ý thi triển.”
“Một lần là may mắn, nếu như có lần sau...”
Đối mặt với Thiên Y, Hoàn Chân đều phải chịu ảnh hưởng.
Nếu như Truyền Pháp thiên tôn đè ngang Huyền Hoàng giới mấy ngàn năm đích thân đến, Hứa Bạch căn bản không có nắm chắc có thể thi triển ‘Hoàn Chân’ trước mặt hắn.
“Vẫn là không đến bất đắc dĩ thì không dùng tốt hơn.” Trong lòng Hứa Bạch thầm mắng.
Trong lòng Hứa Bạch lại nghĩ tới, nếu như suy đoán kể trên là thật. Vậy thì Truyền Pháp đã thành tựu Trường Sinh, siêu thoát khỏi trần thế nhưng vẫn để ý “Loạn Tự Quyết” như thế...
“Loạn” cũng là chân truyền của tiên gia?
Trong lòng Hứa Bạch chợt kinh sợ, điều nghĩ đến trước nhất chính là khả năng này.
Trong đầu nhanh chóng chiếu lại từng cảnh nhìn thấy trong mê vực Phản Chiết.
Thi thể quỷ dị đáng sợ đầy đất và bia đá có khắc chữ loạn ở trung tâm mê vực.
Một suy đoán không khỏi hiện lên trong lòng hắn.
“Tu Tiên giới của mê vực kia là vì bị ảnh hưởng của chữ loạn mà lọt vào tai hoạ ngập đầu.”
“Mà chữ ‘loạn’ đó là đến từ...”
“Tiên giới!”
“Về phần nguyên nhân sau khi quái vật Phản Chiết nhận nhầm ta là Ngư Phụ lão nhân ‘Thiên Tuyệt’ kể ra hung thủ là Thiên Y...”
Hứa Bạch bỗng nhiên nghĩ tới lời Đế Tam Mô từng nói với Lục Nhai.
“Có lúc dù là tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là chân tướng sự việc.”
“Dưới ảnh hưởng của chữ loạn, không thể loại trừ nguyên nhân nhận nhầm người.”
“Trước đây ở Vân Thủy Thiên Cung, lúc ba người Thiên Tuyệt, Thiên Y, Thiên Dụ giằng co, Thiên Tuyệt từng chính miệng thừa nhận là hắn đã tàn sát trên dưới Vân Thủy Thiên Cung.”
“Có lẽ mê vực Phản Chiết cũng là như thế.”
“Trong sương trắng phệ nguyên tràn ngập đủ loại hiện tượng quỷ quyệt dị thường. Rất khó nói trong đó không có ảnh hưởng của chữ loạn.”
“Loạn Tự Quyết xem ra không chỉ có ở Huyền Hoàng giới. Có lẽ Tu Tiên giới khác đều đã từng xuất hiện.”
“Thậm chí sáng tạo ra kiếp nạn vô biên.”
“Đây e rằng chính là nguyên nhân Truyền Pháp, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội hiện tại đều cực kỳ để ý nó.”
Trong lúc Hứa Bạch ngây người suy nghĩ.
Trong Trường Sinh cốc, Lý Phàm một mực ngây ra cũng bị Liễu Tam gọi dậy.
“Thiếu chủ, có phải Thiên Huyền Kính có quan hệ với Thiên Huyền giáo không?”
Hắn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận