Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1181: Diệt hồn trong vô hình

“Phải, Thiên Khu viện vẫn luôn không đồng tình với việc nghiên cứu sức mạnh hủy diệt thế giới, mấy năm nay vẫn chèn ép một cách cứng rắn. Không biết đã có bao nhiêu tu sĩ vì điều này mà trở thành chất dinh dưỡng của ‘Thần Thụ’. Nếu không phải mấy năm gần đây không thể chống đỡ nổi nữa thì ta thấy bọn họ cũng sẽ không chịu thỏa hiệp.”
“Nghĩ vậy, Đoạn Tiên lâu chỉ mất hơn năm trăm năm đã có được tiến triển lớn như vậy mà Thiên Khu viện nắm quyền gần mười nghìn năm vẫn không làm được gì cả. Khiến tiên chu càng ngày càng tệ, xuống cấp. Thiên Khu viện đúng là đáng chết.”
“Bầu trời của tiên chu sắp có biến rồi. Huynh đệ chúng ta phải sớm đưa ra dự định mới được. Nói không chừng có thể nhân cơ hội này, thoát khỏi tấm thân đang mang tội...”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tham vọng trong lòng đối phương.
Chẳng qua lặng lẽ ẩn vào nơi hư không không người.
Sau khi bọn họ quay lại sơn cốc ban đầu lại trở nên trầm mặc ít nói, trông có vẻ giận dữ bất bình.
Sau khi phục mệnh với Câu trưởng lão, thì tới sống ở một căn nhà gỗ trong sơn cốc.
Ở đây có tổng cộng trăm tên tu sĩ cư trú.
Cứ cách một khoảng thời gian thì trong bọn họ sẽ có người rời khỏi tiên chu, thu thập di vật của thế giới đã bị hủy diệt.
Người tiên chu dường như rất sợ hãi Tinh hải chí ám ở bên ngoài, mỗi lần trước khi thi hành nhiệm vụ đều có vẻ thấp thỏm không yên.
Còn chuyện thu thập di vật, quả thực có tỷ lệ thương vong rất cao.
Không phải bị thương thật trong tinh hải ngoài tiên chu, mà là do mỗi lần ra ngoài, thọ nguyên của người tiên chu hình như sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Tu sĩ họ Triệu, tên Triệu Thiên Giang này, sau hai lần ra ngoài thì những nếp nhăn trên khuôn mặt lại càng rõ ràng hơn.
“Chẳng trách ta không thấy tu sĩ trẻ tuổi nào ở đây cả, mà toàn là người trung niên lớn tuổi.” Lý Phàm chợt hiểu ra.
Tầm trăm người trong sơn cốc, bình thường cũng không tu luyện.
Ngoại trừ việc phải đảm nhận nhiệm vụ ra ngoài thu thập di vật, cũng không cần phải làm việc gì khác.
Từ trong những cuộc nói chuyện hàng ngày của bọn họ, Lý Phàm cũng thu thập được một lượng lớn thông tin liên quan tới tiên chu.
Sơn cốc này được bọn họ gọi là ‘Trấn Tội cốc’, là nơi lưu đày những tu sĩ vi phạm luật pháp của tiên chu như tội chưa đáng chết.
Thu thập di vật của thế giới đã hủy diệt, chính là để giảm bớt tội nghiệt trên người.
Sau khi hoàn thành việc lấy công chuộc tội, thì có thể rời khỏi đây, quay lại cuộc sống bình thường.
Lý Phàm đã nhìn thấy cuộc sống thường ngày của người tiên chu thông qua lời nói tràn đầy hi vọng của bọn họ.
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở tiên chu đều do ‘Tiên Khu viện’ quản lý.
Người tiên chu bình thường không cần phải lo lắng về sinh tồn, mỗi năm Tiên Khu viện đều sẽ cung cấp một số vật liệu sinh tồn theo số lượng đã quy định.
Nhưng cũng chỉ vừa đủ để sinh tồn mà thôi.
Trong tiên chu, tổng số nhân khẩu và số lượng tu sĩ đều sẽ được khống chế nghiêm ngặt.
Không chỉ việc sinh con đẻ cái cũng phải có được sự phê chuẩn mà đến cả tu hành cũng có danh sách nhất định phải chết.
Ngoại trừ bốc thăm để có thể có được tư cách tu hành ra, còn có thể lấy được thông qua cách có những cống hiến xuất sắc cho tiên chu.
Ví dụ như ra ngoài nhặt di vật của thế giới đã hủy diệt.
Trong Trấn Tội cốc này, đa số đều là người không có tu vi.
Cho nên bọn họ mới có nỗi sợ lớn đối với bên ngoài.
Thân là người phàm, lại có thể đi lại như thường trong Tinh hải chí ám, giữ được tính mạng, là do bọn họ đã mặc tiên giáp được chế tác bí mật của Tiên Khu viện lúc thi hành nhiệm vụ.
Ngoại trừ việc có thể bảo đảm an toàn cho mình còn có thể phân biệt những di vật này đủ tiêu chuẩn, có thể đổi được công lao.
Còn rốt cuộc Tiên Khu viện cần những di vật của thế giới đã hủy diệt này để dùng vào việc gì...
Đám người tiên chu dưới đáy xã hội này đương nhiên sẽ không biết rõ...
“Xem ra tiên chu này còn phân biệt nghiêm trọng hơn cả Huyền Hoàng giới.”
“Thông tin thu được ở đây có hạn, phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này thôi.”
Bây giờ sức mạnh phân thân của hắn thực sự quá yếu, không chịu nổi chút tiêu hao nào.
Muốn mình vượt qua hư không tiên chu, là chuyện gần như không thể làm được.
Con đường vô hình màu xanh trong hư không, chỉ sau khi được phép mới xuất hiện, bình thường người có mưu đồ tiếp cận hư không, đều sẽ rơi xuống thịt nát xương tan, hóa thành chất dinh dưỡng của tiên chu.
Cho nên phân thân của Lý Phàm vẫn luôn ẩn nấp, chờ đợi cơ hội.
Nhưng, điều khiến hắn không ngờ chính là, cơ hội chưa tới lại đợi được một cuộc biến cố.
Nguyên nhân là do ba người Triệu Thiên Giang hắn ấn nấp ở gần đột nhiên bị bệnh.
Mới đầu, Triệu Thiên Giang tưởng mình hơi mệt, nằm trên giường tận mấy ngày trời.
Sau đó không thể ngủ được nữa, cả người bắt đầu ngứa ngáy, đứng ngồi không yên.
Triệu Thiên Giang như đã nghĩ ra gì đó, trong mắt xuất hiện nỗi sợ hãi vô tận.
Nhưng hắn không nói chuyện này với ai khác.
Thậm chí còn cố gắng đè nén sự khó chịu xuống, lộ mặt trước mọi người vài lần, còn chủ động xin ra ngoài thu thập di vật một lần.
Mãi về sau không nén được cơn ho, bề mặt da bắt đầu xuất hiện vết đốm mau đen, Triệu Thiên Giang trốn ở trong phòng không ra ngoài nữa.
Cầm một pháp khí trông giống như ngọc bài, không biết đang làm gì.
Sau đó thất khiếu không ngừng chảy máu, mùi máu tanh bắt đầu lan ra, cuối cùng sự việc không thể che giấu được nữa.
“Ai dà. Không còn nhiều thời gian nữa, đưa về sớm đoàn tụ với người nhà đi.”
“Đúng là số mệnh vô thường, lão Triệu có thể coi là người có sức khỏe tốt nhất trong số chúng ta rồi, nhưng vẫn không tránh được việc bị nhiễm bệnh lạ hư không.”
“Thậm chí còn che giấu thể trạng của mình, chính là để có thể gom được thêm chút công lao cho tiểu Triệu...”
Mọi người thở dài, bày ra vẻ mặt đau thương.
Câu trưởng lão lại không có chút dao động cảm xúc nào, chỉ giải quyết việc chung, đưa Triệu Thiên Giang đi.
Không lâu sau, tiên chu lại phái người với Trấn Tội cốc đứng vào vị trí của Triệu Thiên Giang.
Sau khi Triệu Thiên Giang chết, không lâu sau hai tu sĩ khác ở cùng hắn, cũng phát bệnh, không may chết thảm.
Trong Trấn Tội cốc, ai nấy cũng cảm thán là vận khí của bọn họ không tốt.
Nhưng chỉ có Lý Phàm biết, e rằng bọn họ liên tục chết trong cái gọi là bệnh lạ hư không, là do phân thân của Lý Phàm ẩn nấp ở đây trong thời gian dài.
“Thân thể của người tiên chu này...”
“Quá yếu đuối. Đến chút khí tức hư không phân thân của ta mang theo cũng không chịu nổi. Nếu bản thể của ta đi vào, thì chẳng phải sẽ trở thành nguồn bệnh truyền nhiễm có sức hủy diệt sao?”
Lý Phàm hơi cạn lời.
Lấy mất tính mạng của ba người, không phải là ý muốn của hắn.
Thật ra hắn đã vượt qua hơn nửa Tinh hải chí ám, chờ đợi trong hư không rất lâu.
E rằng thần hồn đã nhiễm phải một vài sức mạnh thần bí trong hư không từ lâu.
Tuy thần hồn của mình mạnh mẽ, không sợ bị nhiễm nhưng sức mạnh bí hiểm này.
Nhưng còn đám người tiên chu này thì chưa chắc.
Trong Trấn Tội cốc, mười năm như một ngày.
Cả tiên chu cũng như một đầm nước chết, không hề dao động.
Cơ hội phân thân của Lý Phàm chờ đợi, cũng mãi chưa tới.
Cho tới một ngày...
Câu trưởng lão vẫn luôn nói năng thận trọng, đột nhiên biến sắc.
Gọi toàn bộ người trong Trấn Tội cốc ra.
Cùng kéo nhau tới bên ngoài sơn cốc, hình như đang đợi một đại nhân vật nào đó tới.
Đám người sơn cốc thấp thỏm không thôi, còn Lý Phàm thì cảm nhận được một luồng khí tức lớn mạnh đang lao tới với tốc độ nhanh từ phía xa.
“Hợp Đạo kỳ?”
“Không chỉ vậy. Nhưng không có cảm giác áp bức như Trường Sinh kỳ.”
“Hửm? Còn xen lẫn một luồng dao động sức mạnh của Triện Tự Chân Tiên?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận