Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 687: Muốn đi về sương trắng

“Độ Ách tông…”
“Âm hồn không tan!” Trong mắt Lý Phàm hiện lên sự lạnh lẽo.
Chỉ ngẫu nhiên xảy ra một lần còn có thể xem là trùng hợp. Nhưng liên tục xảy ra thì không thể dùng cái gọi là vận khí để giải thích.
Gần như có thể khẳng định, cái này có liên quan đến cái gọi là ứng kiếp chi nhân mà Tiêu Tu Viễn nói với Lý Phàm.
Nhưng Độ Ách tông ẩn nấp trong bóng tối, như con ruồi đuổi mãi không đi này rốt cuộc thông qua phương thức gì mà phát hiện và khóa chặt hắn.
Trước mắt Lý Phàm vẫn hoàn toàn không biết gì.
Dù sao trong Tu Tiên giới thượng cổ, Độ Ách tông là sự tồn tại cực kỳ thần bí. Càng không nói đến hiện giờ đã là ngàn năm sau.
“Mỗi lần thiết lập lại luân hồi, đương nhiên Độ Ách tông cũng chịu ảnh hưởng. Cho nên trong mắt bọn họ, đơn giản à lí lịch của ta khá thần bí, là một tu sĩ giấu một số bí mật mà thôi. Tại sao luôn chắc chắn ta chính là ứng kiếp chi nhân của bọn họ, có thể giúp bọn họ vượt qua tai họa chứ?”
“Chẳng lẽ trên người ta, ngoại trừ Hoàn Chân ra còn có gì đặc biệt nữa sao? Hoặc là công pháp bí ẩn của Độ Ách tông có thể báo trước tương lai?”
Suy nghĩ chuyển động trong đầu Lý Phàm.
Đối với chuyện hắn có thể thoát khỏi tuyệt cảnh trong Huyền Hoàng giới, chứng trường sinh, tiêu dao tự tại hay không. Lý Phàm có dị bảo Hoàn Chân là nắm giữ lòng tin tuyệt đối.
Nghĩ lại, nếu như nói định trước sẽ diệt vong trong Huyền Hoàng giới, nếu quả thật tồn tại một vị cứu thế nào đó.
Như vậy biến số duy nhất Lý Phàm, không nghi ngờ gì là người có khả năng cao nhất.
“Nhưng khi đó Nhược Mộc tha cho ta một mạng rất có thể bởi vì tiên đoán được ta phạm vào sát nghiệt vô biên, mang đến tai họa khó tưởng tượng được cho tu sĩ thiên hạ.”
“Cứu thế và diệt thế đều tồn tại trong tương lai của ta.”
Lý Phàm đang suy nghĩ thì bị điểm sáng màu trắng chói lòa trước mặt cắt ngang.
Có lẽ vì những ghi chép trong Thời Gian Thận Cảnh quá đáng sợ, thậm chí ngay cả thời gian không gian hiện thực đều chịu ảnh hưởng nhất định.
Lý Phàm phát hiện ra được linh khí cuồng bạo không ngừng xung quanh đang phát ra hào quang liệt giới trong Nam Minh Thánh Thú sơn này, cùng cộng hưởng, rung động.
“Không ổn! Lý đạo hữu mau lùi lại!”
Đông Phương Diệu vốn dĩ đang vô cùng hưng phấn thì bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, thân hình không ngừng lóe lên, nhanh chóng lùi ra ngoài vòng xoáy.
Tâm địa xem như không tệ, vẫn không quên nhắc nhở Lý Phàm còn đang đứng ngây người.
“Đây là…”
Thân thể Lý Phàm nhẹ nhàng ra ngoài, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vòng xoáy lớn, bao gồm cả mảnh vùng biển rộng lớn xung quanh quanh nó, dường như bị chém thành từng khối không gian nhỏ.
Mỗi vết nứt màu đen đều như ẩn chứa bóng một yêu thú dữ tợn.
Rống lên, gào thét.
Giương nanh múa vuốt, khiến không gian tê liệt.
Vạn con yêu thú đồng lòng, làm nứt Huyền Hoàng giới.
Trong chốc lát Lý Phàm nghĩ đến cảnh tượng khi Thiên Kiếm tông rèn luyện thần binh liệt giới trong Vẫn Tiên cảnh.
Với kiếm thai chứa đựng những cảm ngộ kiếm đạo của mọi người, nhập vào trong lò luyện thần binh.
Quá trình núi Thánh Thú Nam Minh nứt ra trông như có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống đến thần kỳ.
“Chậc chậc, cũng không biết rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện. Đã qua ngàn năm vẫn có thể thông qua ảo tưởng cảm nhận được cảnh tượng tráng lệ lúc đó.” Đông Phương Diệu cảm khái vô cùng.
Dị tượng quang trụ màu trắng ngập trời, kéo dài trong thời gian khoảng nửa chén trà.
Cuối cùng bỗng nhiên biến mất không một tiếng động.
Sự tương phản mạnh mẽ trước và sau chiếu sáng làm thiên địa trong mắt Lý Phàm đột nhiên ảm đạm xuống.
Mà sau khi Thời Gian Thận Cảnh biến mất, vòng xoáy mưa gió cũng dần lắng xuống. Giống như sau khi kết thúc đại chiến trở lại bình yên, tích lũy sức mạnh lần nữa.
“Đáng tiếc, vết nứt xuất hiện lần sau, không biết phải chờ đến khi nào.” Đông Phương Diệu nuối tiếc nói.
“Theo ta thấy, lần này đạo hữu ngộ đạo không giống như không có thu hoạch.” Lý Phàm vừa cười vừa nói.
Đông Phương Diệu khoát tay áo: “Kỳ cảnh và ngộ đạo càng nhiều càng tốt. Dù sao ta cảm ngộ vẫn còn cách thực lực của uy lực liệt giới vẫn rất xa. Đáng tiếc nơi này không giống như tường Hóa Thần của người phàm, địa điểm, thời gian xuất hiện cố định. Chỉ có thể dựa vào may mắn.”
“Năm ta ở trước tường Hóa Thần, đoán đi đoán lại, cuối cùng lấy bốn pháp thành Kim Đan. Đáng tiếc năng lực lĩnh ngộ của ta có hạn, sau này không thể nào cảm ngộ bất cứ vật gì từ đó nữa.” Ánh mắt Đông Phương Diệu lóe lên tia hoài niệm.
“Tường Hóa Thần người phàm.” Trong lòng Lý Phàm hơi động.
Cũng là Thời Gian Thận Cảnh, ghi lại cảnh Bạch tiên sinh từ người phàm bước lên trời, biến thành tu vi Hóa Thần.
Lý Phàm đã nghe đến từ lâu.
Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, từ trước đến nay không định xem xét.
Vấn đề cốt lõi nhất là, “người tốt nhất trên đời” mà Bạch tiên sinh thể hiện ra rốt cuộc là thật hay giả, mà hắn có còn sống trên đời không.
Qua những lần Lý Phàm trải nghiệm ở Vẫn Tiên cảnh mà nhìn thì công đức Bạch tiên sinh tham gia tạo hóa gần đến tu vi tiên nhân.
Nhân vật bậc này, nếu quả thật tồn tại ở một nơi nào đó trên Huyền Hoàng giới, vậy thì dự định thông qua ghi chép hình ảnh của tường Hóa Thần người phàm, gặp hắn một lần.
Có lẽ hắn với hình ảnh không khác gì nhau.
Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, không ai nói trước được.
Trước khi chưa làm rõ nội tình của Bạch tiên sinh, Lý Phàm vẫn dám thông qua Vẫn Tiên cảnh đi gặp Bạch tiên sinh.
Hoặc là nói, tạo ra tiếp xúc với Bạch tiên sinh của quá khứ.
Dù sao dị bảo Hoàn Chân, cho dù là Chân Tiên hàng đế cũng đỏ mắt muốn cướp.
Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Lý Phàm cũng thuận miệng nói ra: “Tường Hóa Thần người phàm đúng là rất bất phàm, như một đại kỳ cảnh châu Thiên Vận!”
Đông Phương Diệu lấy ra một chiếc áo xanh mặc lên người.
Hắn chợt nhớ ra gì đó, nói với kẻ mặt kỳ lạ: “Tuy tường Hóa Thần lợi hại nhưng ta muốn nói, vật thần kỳ lớn nhất châu Thiên Vận là một hắc khuyển!”
“Hắc khuyển?” Đầu tiên Lý Phàm sững sờ, sau đó Hóa Đạo Thạch trong đầu phát sáng, hắn từng nghe thấy một giai thoại từ Thần Dụ Tử, trong nháy mắt hiện lên.
“Ý của Đông Phương đạo hữu là Trần Thế Mỹ tuyệt tình phụ nghĩa, luyện hóa đạo lữ của mình thành đạo nền sao?”
Đông Phương Diệu liên tục gật đầu: “Không sai, chính là hắn. Tiểu này hành động tàn ác như vậy, chọc giận Không U tiên tử, bị biến thành một hắc khuyển. Vô số tu sĩ nịnh nọt Không U tiên tử, dẫn theo nhiều loại dã thú đi xếp hàng bắt nạt hắn.”
“Cảnh tượng kia…”
Đông Phương Diệu sợ run cả người, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Nhưng thật ra chuyện là kỳ chân chính, không chỉ có như vậy.” Đông Phương Diệu thay đổi lời nói, giảm thấp âm thanh.
“Ồ? Chẳng lẽ chuyện này còn ẩn tình khác?” Lý phàm hơi giật mình.
“Đạo hữu cũng biết trên người ta có huyết mạch yêu thú thượng cổ. Có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên sau khi thể chất ta trở nên ngày càng mạnh mẽ, ta phát hiện huyết mạch yêu thú mang đến tác dụng khác.”
“Đó chính là tiến hành kết nối với vạn thú.” Đông Phương Diệu thần bí nói.
“Trước đó, ta từng đi ngang qua châu Thiên Vận, đụng phải cảnh Trần Thế Mỹ bị chà đạp thê thảm. Người khác nghe thấy là tiếng chó sủa cực kỳ đáng thương, nhưng ta lại nghe thấy tiếng kêu oan không ngớt của Trần Thế Mỹ.”
“Hắn nói, hắn hoàn toàn không hề luyện hóa đạo lữ của mình. Mà chính đạo lữ của hắn chủ động tách ra mãi mãi vì hắn, chủ động hóa thành một phần đạo cơ của hắn.”
“Hả?” Lý Phàm không kịp phản ứng.
Đông Phương Diệu nhún vai: “Lúc đầu ta không tin, nhưng Trần Thế Mỹ phát hiện ta có thể nghe hiểu lời hắn nói thì dường như bắt được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng nói với ta bí mật này.”
“Hắn thề son sắt, nói mọi chuyện đều là chủ ý của đạo lữ biến thái kia. Hắn chỉ ngủ một giấc tỉnh lại, không thấy đạo lữ của mình đâu nữa, mà trong cơ thể mình lại có thêm một tầng đạo cơ.”
“Càng khiến người ta thấy kinh dị là, hắn nói đạo lữ của hắn còn chưa chết. Không biết thông qua phương pháp gì, vẫn có thể nói chuyện, kết nối với hắn hàng ngày.”
“Chịu đựng oan ức, mỗi ngày tinh thần và thể xác đều chịu đựng tra tấn sỉ nhục, Trần Thế Mỹ đã hoàn toàn trở nên điên khùng.”
“Lần đó hắn cố gắng cầu xin, muốn ta giải thoát cho hắn. Nhưng mà…”
Dáng vẻ Đông Phương Diệu bất lực: “Vô số người theo đuổi Không U tiên tử, ta cũng không dám đắc tội. Cho dù nàng sai, ta cũng không thể nói thẳng được.”
“Cho nên chỉ có thể để Trần Thế Mỹ chịu uất ức.”
Đông Phương Diệu thở dài.
“Từ đó về sau, ta biết nữ nhân đều là tồn tại đáng sợ thế nào. Sợ tránh không kịp.”
“Một hán tử chân chính như Lý đạo hữu mới đúng khẩu vị của ta.”
Hắn nhìn Lý Phàm, gật đầu hài lòng.
“Haha…” Lý Phàm lặng lẽ cách xa Đông Phương Diệu một khoảng.
“Lần đầu tiên ta nghe nói đến việc này, quả nhiên thú vị. Không U tiên tử…”
Lý Phàm đã từng nghe nói đến danh tiếng của Không U tiên tử này, thậm chí đời trước từng gặp mặt nàng một lần.
Đó là sau khi xây xong Thiên Huyền Tỏa Linh trận, đại hội luận công trao giải khen ngợi.
Đúng là rất khuynh quốc khuynh thành, không phụ danh tiếng tiên tử.
Quan trọng là thể chất của nàng đặc biệt, xen lẫn kỳ vật ngọc Âm Dương, một nửa Thiên chi kỳ tồn tại.
Có thể thông qua pháp song tu âm dương, dung hợp một nửa phần dương bị khuyết của ngọc Âm Dương với đạo lữ. Khiến cho đạo lữ kỳ vật Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh động thiên, thậm chí cải biến, tiến hành thăng cấp toàn bộ.
Đủ để làm loại người bình thường nhảy lên thành thiên kiêu tuyệt thế.
Có thể xứng với nghịch thiên cải mệnh.
Chính vì vậy, Không U tiên tử mới được vô số thanh niên tuấn kiệt, tu sĩ nhiệt tình theo đuổi.
Mà bản thân nàng cũng có bối cảnh thâm hậu, có tu sĩ sai lầm đã từng muốn dùng sức mạnh nhưng sau cùng đã bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đông Phương Diệu thấy sắc mặt vi diệu của Lý Phàm thì nhịn không được khuyên nhủ: “Lý đạo hữu, nghe ta không sai đâu. Hồng nhan đều họa thủy, huynh đệ mới thật sự là trượng phu…”
“Haha, Đông Phương huynh nói có lý. Nữ tử như vậy, ta không trêu vào nổi!” Lý Phàm cười lớn, cắt ngang lời hắn.
“Vòng xoáy mưa gió lớn đã lắng lại, tiếp theo đạo hữu sẽ đi đâu?” Lý Phàm lại hỏi.
Đông Phương Diệu nghe thấy lời đồng ý của Lý Phàm thì vui vẻ ra mặt: “Ta có một đạo hữu tên là Hoàng Phủ Tùng. Tâm hợp ý đầu với ta, tình như tay chân. Lý huynh hợp ý ta như vậy, chắc hẳn hắn cũng sẽ vô cùng vui sướng khi gặp.”
“Trước đó không lâu, ta nghe nói hắn muốn đến Vực Thẳm Gào Thét gì đó, nói là cơ hội lập công lớn hiếm có. Muốn mời ta đi cùng. Dù sao ta cũng rảnh rỗi, gần đây lại ngộ ra thần thông mới, ngứa tay khó nhịn, sau này muốn đến đó tham gia náo nhiệt.”
“Thế nào, Lý huynh ngươi có hứng thú không?” Đông Phương Diệu nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt lộ vẻ mong đợi.
“Vực Thẳm Gào Thét? Sương trắng, mê vực, lập đại công?” Lý Phàm híp mắt lại, vô số manh mối nối lại với nhau.
“Là vinh hạnh của ta. Cầu còn không được.” Lý Phàm suy nghĩ, không do dự nhiều, lập tức đồng ý.
“Được!” Đông Phương Diệu mừng rỡ.
“Ta hỏi xem hiện giờ hắn ở đâu, tìm hắn tụ họp!”
Nói xong, hắn lập tức lấy ra linh phù truyền tin, hỏi thăm.
Không lâu sau, Đông Phương Diệu thu hồi linh phù lại.
“Châu Thiên Vũ, đi thôi!”
nghe thấy địa danh quen thuộc này, Lý Phàm mỉm cười. Sau đó đi theo sau Đông Phương Diệu, đi về phía pháp trận truyền tống gần nhất và bay đi.
Trong Thú Chủng giới.
Ngay khi Hứa Bạch sắp tiến vào cảm ngộ thiên vận thế giới thì chợt mở mắt ra.
Hắn đứng trên bầu trời, hé mở đôi môi như nói gì đó.
Đột nhiên thiên địa rơi vào yên tĩnh.
Sau đó, ngàn vạn tiếng yêu thú rống giận từ khắp nơi liên tục vang lên trong thế giới.
So với những dị thú cường đại xưng vương xưng bá trong Thú Chủng giới lúc trước thì những con này đến từ thời thượng cổ, là tiếng gầm đến từ những nhân vật mạnh mẽ nhất trong bộ tộc yêu thú.
Mang theo khí thế hoang cổ hung dữ, toàn bộ dị thú cần mẫn khổ nhọc trong Thú Chủng giới lúc này đều ngước đầu lên nhìn hướng âm thanh truyền đến, run rẩy, không chịu nổi mà quỳ xuống.
Ở trước mặt Hứa Bạch, giống như cảnh tượng vòng xoáy lớn Thời Gian Thận Cảnh vừa rồi, xuất hiện từng vết nứt màu đen.
Không gian xung quanh đều tê liệt.
Cảnh tượng trở nên vặn vẹo, ngay cả bản thân thế giới cũng trở nên bất ổn.
Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Chính là Phương Tái Tể.
“Tông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn hơi sợ hãi nhìn Hứa Bạch hỏi.
Còn tưởng rằng có kẻ địch cưỡng ép phá vỡ không gian, chế tạo thông đạo, muốn bắt Hứa Bạch đi.
Phương Tái Tể đang định ra tay cứu viện thì thấy Hứa Bạch khép chặt miệng.
Tiếng rống giận của yêu thú đầy trời lập tức biến mất, thế giới trở nên yên tĩnh lại.
Vết nứt nhỏ bé trong không gian cũng không còn, hứa Bạch nhìn Phương Tái Tể một cái, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ lĩnh ngộ ra một thức thần thông mới mà thôi.
“À…” Phương Tái Tể giật mình đánh giá Hứa Bạch.
“Dị tượng vừa rồi là do tông chủ ngươi lĩnh ngộ thần thông tạo thành ư? Thật hay giả vậy? Chiêu thức của ta và Liễu Tam cũng rất khó có hiệu quả như vậy đó?”
Vẻ mặt Phương Tái Tể nghi ngờ.
Hứa Bạch không thèm để ý đến hắn, chỉ hồi tưởng lại quá trình mình thi triển thần thông vừa rồi.
“Kỳ lạ, thiên phú của phân thân này cao đến bất thường.”
“Cùng quan sát vết nứt Thời Gian Thận Cảnh, bên phía bản tôn cũng chỉ được một ít. Nhưng phân thân này…”
“Cùng xem thân hình vạn thủ, như thể chìm vào kỳ cảnh, tai nghe tiếng vạn thú gào thét. Thậm chí những yêu thú kia rất mơ hồ, căn bản không rõ lai lịch, mọi hình ảnh đều hiện lên trong đầu rất rõ ràng. Mà lại.”
Hứa Bạch nhìn hai tay mình.
“Thông qua biểu tượng, nhìn bản chất. Trong nháy mắt lĩnh ngộ, phục chế uy năng liệt giới…”
“Tinh huyết của Hứa Khắc, lại thêm lông vũ Huyền Điểu thì có thể làm đến mức độ như vậy sao?”
“Hay là bởi vì Bạch tiên sinh?”
Khi trong đầu Lý Phàm hiện lên những ý nghĩ này, đầu tiên là cảm thấy hoang đường.
Nhưng tham khảo khí chất của Hứa Bạch, hai bên cũng rất giống.
Nhưng…
Nếu thật sự như vậy thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận