Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 188: Vở kịch khai màn

Ngày hôm nay, Lý Phàm nhận được tin nhắn từ Trương Chí Lương, bảo hắn đến Sách Trận đường một chuyến.
Kể từ khi đạt được chức tu sửa viên trận pháp, Lý Phàm mãi vẫn chưa làm chính sự.
Có lẽ vì lúc trước vẫn mải mê nghiên cứu Sơn Hà Đại Trận trên hòn đảo mới nổi lên lại kia nên đến bây giờ, Trương Chí Lương mới liên lạc với Lý Phàm.
Lần này được triệu tập đột xuất, Lý Phàm không dám chậm trễ, vội thay đạo bào màu đen vàng vào rồi xe nhẹ quen đường, chạy thẳng đến Sách Trận đường.
Lúc này Lý Phàm đã có thân phận trong thể chế nên Thất Thải Lạc Tiên Trận trên đỉnh đầu trực tiếp bỏ qua, để hắn dễ dàng tiến vào khu vực trọng tâm trung ương.
Sau khi đi vào toà nhà hình hộp dựng nghiêng, khối lập phương cỡ nhỏ hình như nhận ra thân phận của Lý Phàm, tự động vận chuyển.
Một lát sau, Lý Phàm đã được đưa vào không gian của Trương Chí Lương.
Nơi này thực sự đã quá quen thuộc với Lý Phàm, vào đời thứ mười hai, đây chính là chỗ mà hắn mất ăn mất ngủ chăm chú nghiên cứu trận pháp hàng mấy chục năm để có thể chính thức nhập môn trận đạo.
Ở phía trước, Trương Chí Lương đang đứng sừng sững, quay lưng về phía hắn.
"Bái kiến tiền bối." Lý Phàm lên tiếng hành lễ.
Trương Chí Lương tựa như chẳng nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
Thấy thế, Lý Phàm bèn lặp lại lần nữa.
Giống như phản ứng chậm, qua một hồi lâu, Trương Chí Lương mới xoay người lại.
"Ồ... ngươi... tới rồi. ”.
Lý Phàm lập tức nhận ra, bóng người trước mắt này hẳn là một loại phân thân nào đó.
Tuy nhiên, hắn vẫn hỏi: “Tiền bối đã nghiên cứu Sơn Hà Đại Trận xong chưa?”
Một lát sau, giọng nói ngắt quãng của Trương Chí Lương mới vang lên:
"Chưa đâu, nghiên cứu Sơn Hà Đại Trận... đã đến điểm mấu chốt…”
"Phức tạp hơn so với tưởng tượng… chắc khoảng một hai năm nữa mới có thể kết thúc.”
"Hà đạo hữu hình như có việc, đã vội vã rời đi trước..."
"Ta cũng... đột nhiên nhớ tới, từ khi ngươi nhận chức tới nay, ta còn chưa dạy ngươi trận pháp.”
"Tình hình… hiện tại, ta không rút ra được. ”.
“Thế nhưng, trì hoãn một hai năm của ngươi thì lại không được.”
“Vậy nên, ta giao tài liệu trận đạo liên quan cho ngươi, ngươi tự học trước đi.”
“Có nghi vấn gì… thì chờ ta về… giải đáp cho ngươi.”
Y cứ nói chuyện từng đợt từng đợt như vậy, mất một hồi lâu mới nói xong cả đoạn.
Vừa dứt lời, phân thân của Trương Chí Lương đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật.
Lý Phàm nhận nhẫn trữ vật rồi quét thần thức vào, đồ đạc bên trong hắn cũng chẳng lạ gì.
Ngọc giản mã hoá, hương liệu Tâm Viên.
“Trước đây ngươi chỉ tự học trận pháp mà đã có thể nhập môn rồi, có lẽ năng khiếu của ngươi… cũng không kém lắm. Ngọc giản mã hoá bên trong nhẫn trữ vật này là tổng kết trận đạo nhập môn được ta biên soạn tỉ mỉ, ngươi cứ nghiên cứu cẩn thận rồi đối chứng với kiến thức đã học của bản thân. Sau khi học xong, chắc chắn… trình độ trận pháp của ngươi sẽ có tiến bộ lớn.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, bóng dáng của Trương Chí Lương lập tức biến mất không một tiếng động.
Lý Phàm thu hồi nhẫn trữ vật rồi trở về trong Thiên Huyền kính.
Tiếp theo, hắn lấy ngọc giản mã hoá ra, đọc kỹ, phát hiện những thứ được ghi trong này chẳng khác gì kiến thức Trương Chí Lương đã dạy kiếp trước.
Chẳng qua là có nhiều trận pháp ví dụ hơn mà thôi.
Chẳng hạn như đại trận hộ đảo của Vạn Tiên Minh hiện nay: “Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận”.
Khác với Sơn Hà Trận vạn dặm cực kỳ chú trọng phòng thủ của ba ngàn năm trước, Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận hiện nay chú trọng công thủ cân bằng. Ngoài ra, nó có hiệu quả hấp thụ tinh khí phàm nhân trong pháp trận để đề cao nồng độ linh khí.
Tuy trong ngọc giản này không có số liệu kết cấu trọng tâm của Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận, nhưng vẫn có những đồ án kết cấu của một số tiết điểm dễ hư hỏng.
Từ những chi tiết nhỏ này, Lý Phàm cũng có thể mường tượng được Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận khổng lồ và tinh diệu đến cỡ nào.
Trong ngọc giản, Trương Chí Lương cũng không quên dặn dò rằng, nội dung về đại trận này là bí mật tuyệt đối của Vạn Tiên Minh, ngàn lần không được để lộ ra ngoài.
Ngoài Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận, bên trong ngọc giản còn có “Thanh Mộc Tụ Linh Trận”, “Lăng Tiêu Ngũ Lôi Trận” và rất nhiều trận pháp trước đây Lý Phàm chưa từng được đọc qua, khiến hắn mở mang tầm mắt.
Tuy vậy, những trận pháp này bác đại tinh thâm và cực kỳ rắc rối, Lý Phàm chỉ đọc lướt qua một lần rồi thôi.
Hiện tại không phải thời gian nghiên cứu sâu, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm.
Lý Phàm buông ngọc giản xuống, kiểm tra giá cả Linh Vụ thảo.
Ban nãy, nghe Trương Chí Lương nói, ngay cả nghiên cứu Sơn Hà Đại Trận Hà Chính Hạo cũng không để ý mà vội vã rời khỏi, Lý Phàm lập tức đoán được việc này hẳn có liên quan đến chuyện hòn đảo trồng Linh Vụ thảo bị dị thú Long Kình tập kích đã phát sinh.
Nhẩm tính thì thời gian cũng khớp nhau.
Quả nhiên, cách đây không lâu, giá Linh Vụ thảo đã tăng với biên độ nhỏ.
Giá một cây tăng từ 18 điểm lên 19 điểm cống hiến.
Hiện giờ, Lý Phàm đang tích trữ trong tay hai ngàn bảy trăm gốc, lúc này, hắn cũng đang sốt ruột cả lên.
Dù sao thì chỉ một thời gian ngắn nữa là tin tức sẽ truyền ra, khi đó, giá của Linh Vụ thảo sẽ tăng vọt lên tới 25 điểm cống hiến.
"Giá 25 điểm cống hiến vẫn còn quá thấp. Có lẽ mình nên thổi lửa thêm…”
“Nhưng việc này bản tôn không nên ra mặt, đến lúc sử dụng phân thân rồi.”
Lý Phàm chớp chớp mắt.
Lúc này, vốn đang liên tục lặng lẽ làm chút nhiệm vụ chạy việc vặt trên Vạn Tiên đảo để duy trì nhu cầu cần thiết ở mức vừa đủ, ngay sau đó, phân thân kích hoạt một tấm Tàng Hình phù, ẩn giấu khí tức và dung mạo, rồi âm thầm đi đến Thiên Lý Đường.
Lối vào cửa hàng quạnh quẽ, đến một vị khách cũng không có.
Tiêu Tu Viễn thì đang lười biếng nằm phía sau quầy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Lý Phàm bước vào, y lập tức bật dậy, tỏ vẻ ân cần, bảo: “Cuối cùng cũng có khách, ngài cần gì?”
“Trận pháp, phù lục, pháp khí, đan dược, tất cả đều có, mua số lượng lớn sẽ có ưu đãi!”
Lý Phàm cười ha ha: “Nghe nói Tiêu đạo hữu nắm giữ không ít Tàng Hình phù có khuyết điểm nhỏ bị Phù đường thải loại?”
Tiêu Tu Viễn cười hí hửng, nói: “Ta đúng là có không ít Tàng Hình phù, nhưng nguồn từ đâu thì không thể tiết lộ. Đạo hữu muốn mua bao nhiêu?”
"Muốn bao nhiêu? Thật ra ta định mua hết tất cả Tàng Hình phù trong tay đạo hữu..." Lý Phàm lấp lửng, thấy Tiêu Tu Viễn mừng như điên.
Rồi thở dài: “Nhưng mà ta lại đang túng quẫn, không có nhiều điểm cống hiến đến vậy…”
Tiêu Tu Viễn sầm mặt lại, giọng điệu không tốt: “Cái tên này, ngươi đang đùa giỡn ta à?”
Có điều, y lại nhướng mày, tỏ ra nghi ngờ: “Ngươi muốn nhiều Tàng Hình phù như vậy làm gì, thứ này bình thường một lần dùng một tấm là đủ rồi.”
Lý Phàm khẽ cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân lần này ta tới tìm đạo hữu, có một cơ hội làm ăn lớn đấy.”
Thấy Tiêu Tu Viễn quan tâm, Lý Phàm thừa nước đục thả câu, ngậm miệng không nói tiếp.
Tiêu Tu Viễn cười gằn: “Còn muốn nhử ta? Ai biết được lời ngươi nói là thật hay giả?”
“Ngươi không muốn nói thì biến đi!”
Lý Phàm cũng không tức giận mà cười nhẹ, trực tiếp ôm quyền: “Thôi vậy, đã quấy rầy rồi!”
Sau đó, hắn không chút do dự xoay người rời khỏi.
Vừa đi vừa thở dài: "Nghe nói Tiêu Tu Viễn Thiên Lý Đường chưa từng làm ăn thua lỗ bao giờ.”
“Ta còn tưởng khứu giác làm ăn của nhạy bén thế nào, ai dè cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lý Phàm lắc đầu, nhấc một chân bước ra khỏi cửa lớn Thiên Lý Đường.
“Đợi chút!”
Đúng lúc này, Tiêu Tu Viễn gọi hắn lại.
Sau đó, y nhiệt tình lôi kéo Lý Phàm quay trở lại, rồi đóng cửa hàng.
Tiêu Tu Viễn xoa xoa tay: "Tuy rằng biết rõ đạo hữu khích tướng nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện trúng kế nha.”
Y tỏ ra tham lam từ trong ánh mắt: “Bởi vì, ta ngửi thấy cơ hội làm ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận