Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 258: Tứ pháp thành Kim Đan

"Hà đạo hữu đang làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ y cảm thấy ba pháp kết đan còn chưa đủ nên muốn thêm một pháp nữa?"
Vẫn luôn hộ pháp một bên, thấy cảnh này, Lý Phàm không khỏi sinh ra nghi ngờ trong lòng.
"Nếu thành công thì tốt, mọi người cùng vui."
"Chỉ sợ y lòng tham không đáy, ngược lại thành chuyện xấu."
Nhưng mà bây giờ đã tới thời khắc kết đan mấu chốt, Lý Phàm cũng không có khả năng cưỡng ép cắt ngang tiến trình kết đan của Hà Chính Hạo.
Hắn đành phải nhẫn nại chờ đợi.
"Không biết pháp Kết Đan thứ tư của Hà đạo hữu là gì?"
"Lúc trước khi đến đây, mình không nghe y nhắc tới. Mà việc này cũng không đến mức để y giấu giếm mình."
"Như vậy thì chắc đây là cảm ngộ y thu hoạch được trong lúc kết đan?"
Lý Phàm âm thầm suy tư.
Lý Phàm cũng không cần phải đợi lâu, rất nhanh, hắn đã biết được đáp án.
Sau chừng nửa ngày, dường như có động đất xuất hiện ở ba vết gãy nứt dưới đáy biển, khiến nơi đây rung lắc kịch liệt.
Đây không phải là lực lượng của Địa Mạch hay Sơn Hà tạo nên, mà là...
Lý Phàm trở nên nghiêm túc, vẻ mặt trịnh trọng, hắn lên tinh thần nhìn chằm chằm xuống dưới.
Theo cường độ chấn động tăng dần, từng khe nứt nhanh chóng xuất hiện không ngừng kéo dài từ mặt biển cho tới núi cao, mở rộng liên tục.
Chỉ trong chốc lát, ba mảng đứt gãy trải dài trăm dặm dưới đáy biển đã phủ kín vết rạn, giống như sẽ bị chia năm xẻ bảy bất cứ lúc nào.
Mặt biển ngày càng rung lắc dữ dội hơn, phảng phất như..
Có thứ gì muốn chui ra từ dưới lòng đất.
Âm thanh nổ vang nặng nề truyền lên từ sâu dưới đáy biển, ầm ầm không dứt.
Lý Phàm quay đầu nhìn Hà Chính Hạo, vẻ mặt của y lại không có chút biến hóa nào.
Tựa hồ y đang chờ thứ ẩn sâu dưới đáy biển kia.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không hành động thừa thãi.
Vì lý do an toàn, hắn kích hoạt diệt tung phù, né tránh ra xa và yên lặng quan sát biến hóa.
Mặt đất gào thét, núi non sụp đổ.
Ba vết nứt gãy dưới biển cũng ầm ầm vỡ tan.
Khi chỗ kỳ quan này bị phá huỷ từ trong ra ngoài một hồi, đồ vật được chôn sâu dưới lòng đất kia rốt cuộc cũng hiện ra nguyên hình.
Xuất hiện bất thình lình trước mắt Lý Phàm là một tòa cung điện nguy nga đồ sộ liên miên, trải dài hơn mười dặm.
Toàn bộ toà kiến trúc này có phong cách cực kỳ cổ xưa và tang thương.
Ở nơi cao nhất trên cung điện, có thể mơ hồ nhìn thấy ba chữ “Thái Nguyên Điện” thật to.
"Đây là… di tích tông môn hiện thế sao?"
Lý Phàm có chút bất ngờ, vì trước giờ hắn chưa từng được nghe nói về di tích có quy mô khổng lồ thế này.
"Chẳng lẽ vì Hà Chính Hạo kết đan khiến cho pháp tắc dị động nên phong ấn của di tích này mới bị phá huỷ sao?"
Ngay khi Lý Phàm tiếp tục suy đoán, mặt biển lại không ngừng nổ vang.
Âm thanh rầm rầm đè ép càng lúc càng rõ.
"Phựt!"
Dường như có thứ gì bị đứt khiến thềm lục địa sụp đổ hoàn toàn.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Lý Phàm, Thái Nguyên Điện dẫn dắt toàn bộ di tích cung điện bay lên.
"Không ổn!"
Lý Phàm thay đổi sắc mặt.
Mắt thấy cả tòa cung điện khổng lồ này sắp đâm sầm vào bản thân ở trên không, Lý Phàm cũng mặc kệ mọi chuyện, định túm lấy Hà Chính Hạo rồi cấp tốc chạy xa khỏi phạm vi bao trùm của tòa cung điện trên.
"Đạo hữu không cần quan tâm đến ta, ta tự có cách tránh hiểm."
Đúng lúc này, tiếng truyền âm của Hà Chính Hạo vang lên bên tai hắn.
Lý Phàm cũng không sĩ diện hão, cả người nhanh chóng lấp lóe rời đi.
Chỉ một thoáng, hắn đã rời khỏi khu vực nguy hiểm rồi quay đầu nhìn lại, không khỏi đổ mồ hôi hột thay Hà Chính Hạo.
Chỉ thấy, Hà Chính Hạo vẫn ngồi nghiêm chỉnh, còn tòa cung điện kia thì vẫn đang từ từ bay lên.
Đúng lúc tưởng như tòa cung điện khổng lồ mang theo uy lực không thể địch nổi này đập trúng y, Hà Chính Hạo vẫn không né mà ngược lại mừng rỡ ra mặt, cao giọng hét to: "Trời cũng giúp ta!"
Hư ảnh trận đồ xuất hiện trên đỉnh đầu, Hà Chính Hạo nghênh đón tòa cung điện đang lao thẳng tới.
Màu vàng, lục, lam giăng đầy không gian, tạo thành một tấm lưới khổng lồ ngăn cản không cho cung điện tiếp tục bay vọt lên.
Nhưng chỉ sau một lát, tấm lưới này bị xé rách.
Dưới uy lực của cung điện, nó chỉ như tấm giấy bình thường, bị chọc thủng dễ dàng.
Song, nhờ tấm lưới khổng lồ ngăn phút chốc, Hà Chính Hạo cũng thoát khỏi vận mệnh bị đâm chết.
Khi năng lượng vàng, lam, lục tản ra bốn phía, Hà Chính Hạo phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lùi lại nhanh chóng.
Ngay trước khi né thoát, y lại duỗi tay ra túm một cái, tựa hồ lấy được thứ gì đó từ trong cung điện.
Thấy Hà Chính Hạo thoát hiểm, Lý Phàm vội vàng chạy tới xem xét thương thế của y.
Trong khi đó, bản thân Hà Chính Hạo bị thương thì lại chẳng để ý, y lau vết máu trên miệng rồi nhìn chằm chằm vào tòa cung điện đang tiếp tục nổi lên kia với ánh mắt sáng ngời.
"Sông núi cũng bay được ư?"
"Có thể!"
Sau đó hắn mừng như điên.
"Thăng Đằng chi pháp, đây là Sơn Hà Thăng Đằng chi pháp."
“Địa Mạch, Sơn Hà, Ẩn Uyên, Thăng Đằng!"
"Bốn pháp hoàn thiện, ta ắt kết đan."
Hà Chính Hạo phát ra một tràng cười vang.
Lời còn chưa dứt, một luồng chấn động mãnh liệt bộc phát từ trên người y khiến Lý Phàm không khỏi lùi lại.
Màu vàng đại diện cho Địa Mạch chi pháp.
Màu lam xen lẫn lục đại diện cho Sơn Hà chi pháp.
Màu đen kịt đại diện cho Ẩn Uyên chi pháp.
Màu tím nhạt đại diện cho Thăng Đằng chi pháp.
Chúng đồng loạt xuất hiện xung quanh Hà Chính Hạo, hình thành nên một vòng xoáy năng lượng năm màu rực rỡ giao hòa vào nhau, lấy “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” làm trung tâm, không ngừng hội tụ đến.
Ở một bên, thấy cảnh tượng đồ sộ này, Lý Phàm cũng không khỏi cảm thán:
"Không ngờ rằng Hà đạo hữu lại thành công."
"Chỉ sợ trong cả Tùng Vân Hải, số tu sĩ dùng bốn pháp Kết Đan hầu như không được mấy người."
"Từ rầy về sau, chỉ sợ địa vị của Hà đạo hữu sẽ tăng lên rất lớn."
"Còn Thăng Đằng chi pháp này thì lại giống với Ẩn Uyên chi pháp, mơ hồ có liên hệ với “Sơn Hà Ẩn Long Công” mà y tu hành."
"Không nghĩ tới ở nơi chọn để đột phá lại có một tòa di tích như vậy."
"Đây là cơ duyên của Hà Chính Hạo."
Trong cảm ứng thần thức của Lý Phàm, tốc độ bay lên của tòa cung điện khổng lồ này càng lúc càng nhanh.
Gần như sắp vọt ra khỏi mặt biển.
Nhưng mà... Lý Phàm ngạc nhiên, bởi vì, quy mô của cung điện hình như đang càng ngày càng không ngừng nhỏ lại.
“Cảm giác của mình không sai…”
“Vậy thì…”
Trong chốc lát, Lý Phàm dường như nhớ ra điều gì đó.
Ở kiếp thứ 12, Lý Phàm từng nghe nói.
Năm 22 sau Lưu Điểm, ở vùng biển phía Tây Bắc Tùng Vân Hải, có một động phủ từ dưới đáy bay lên, sau đó lao thẳng về phía Cửu Sơn châu.
Rất nhiều tu sĩ bám theo để tìm hiểu nhưng cứ đi vào thì không ai trở về, không rõ tung tích.
"Hóa ra là tòa động phủ này à?"
Lý Phàm có chút giật mình.
"Không biết đó là di tích của tông môn nào, vậy mà tùy ý biến hóa to nhỏ như pháp bảo, còn có thể tự phi hành.”
"Ừ... mình có thể lan truyền tin này ra để tu sĩ khác dò đường giúp.”
Lý Phàm bắt đầu bày mưu tính kế trong đầu.
Nhưng không lâu lắm, một luồng chấn động đặc thù cắt ngang hết thảy suy nghĩ của hắn.
Ở phần bụng của Hà Chính Hạo, có một viên Kim Đan sắp thành hình.
Bên ngoài Kim Đan mơ hồ có hình dáng của một trận đồ đang dần hiện ra.
Khí thế trên người y cũng tăng lên nhanh chóng.
Hạ Chính Hạo kết đan thành công.
Cùng lúc đó, rất nhiều tu vi hồi báo bắt đầu tràn vào trong đan điền của Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận