Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 136: Dứt khoát ngưng Giả Đan

Cuồng phong gào thét, sóng to gió lớn nổi lên cuồn cuộn.
Những đám mây đen ngưng tụ trên không trung càng lúc càng dày đặc. Trong tầng mây giống như núi cao, thỉnh thoảng có từng tia chớp sáng lên, biểu hiện ra lực lượng mang tính hủy diệt ẩn chứa trong đó.
Nhưng, cơn lốc xoáy cực lớn này lại bị xích lại trong tay Trương Hạo Ba giống như một con ngựa hoang bị khuất phục, đành phải phải ngoan ngoãn chậm rãi di chuyển về phương hướng đã định.
"Dòm thiên địa chi pháp, để luyện Kim Đan..."
Thân ở trong gió bão vờn quanh, Trương Hạo Ba chậm rãi suy tư.
"Với thực lực trước mắt, thôn phệ cơn bão kia vẫn còn hơi quá sức với mình.”
“Nhưng không có Kim Đan pháp, mình cũng chỉ có thể bị vây khốn ở Trúc Cơ viên mãn, không tiến thêm được một tấc."
"Thời gian cấp bách không cho phép mình chậm rãi tích góp điểm cống hiến để đổi công pháp Kim Đan.”
"Kế hoạch khả thi trước mắt, chỉ có..."
"Giả Đan."
Ánh mắt của Trương Hạo Ba hiện lên một tia dứt khoát.
Đi Giả Đan pháp, nghĩa là sau khi đạt đến Trúc Cơ viên mãn, dùng thiên địa chi lực rót vào cơ thể để cưỡng ép đột phá, hình thành một viên Kim Đan hư ảo do lực lượng pháp tắc xây dựng nên trong đan điền.
Do đó, có thể tạm thời nâng cao cảnh giới của bản thân lên đến Kim Đan cảnh.
Tuy nhiên, Giả Đan pháp không thể kéo dài mãi mãi mà chỉ có thể duy trì được hơn ba mươi ngày.
Tác dụng phụ của phương pháp này rất nghiêm trọng, dù cho sau này có thể ngưng thành Kim Đan chân chính thì cũng không thể bù đắp được ám thương do nó mang lại, điều này quả là tự tuyệt đi đạo đồ của bản thân.
Nếu ngày sau không gặp được kỳ ngộ gì khác thì chỉ có thể dừng lại ở Kim Đan kỳ.
Thế nhưng, Trương Hạo Ba đã không còn lựa chọn nào khác!
Nghịch thiên mà đi, há là chuyện dễ dàng?
Trương Hạo Ba ngẩng đầu nhìn thoáng lên trời không chút dấu vết, thầm cười gằn.
Kể từ khi tái sinh đến nay, thỉnh thoảng, hắn lại có một loại cảm giác giống như bản thân bị nhìn lén.
Tựa như gai mọc sau lưng, nội tâm của hắn cảm thấy rất khó chịu.
Ban đầu, hắn còn tưởng rằng đấy chỉ là ảo giác nào đó, nhưng sau khi bước vào Trúc Cơ kỳ, loại cảm giác này càng thêm rõ rệt.
Trương Hạo Ba tự hiểu rõ, hẳn là đủ loại hành động dị thường của mình kể từ khi sống lại đến nay đã khiến cho vị trên trời kia chú ý.
Trời giáng sát cơ, vận mệnh của chúng sinh trong Tùng Vân Hải vốn đã được an bài từ lâu.
Mình muốn nghịch chuyển vận mệnh, ắt phải đối mặt với lực cản trùng trùng điệp điệp.
Điều này, Trương Hạo Ba hắn đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.
Có thể đoán được, khi thực lực của hắn không ngừng tăng lên, loại cản trở này cũng sẽ càng thêm lớn mạnh.
Tuy vậy, hắn cũng không phải không có trợ lực.
Trương Hạo Ba sờ sờ lồng ngực của mình theo bản năng, ở đó, có một hạt châu nhỏ màu lam nhạt trong suốt như ẩn như hiện.
Hắn cũng không phải Thuỷ Linh thể gì.
Trong Tùng Vân Hải này, sở dĩ hắn có thể sử dụng linh khí thoả thích mà không cần lo lắng bản thân bị hao tổn.
Chính là bởi vì có dị bảo này bên mình.
Dị bảo này tên là gì, đến từ nơi nào, hắn hoàn toàn không biết.
Chẳng qua là ngày đó, khi mới đột phá đến Luyện Khí kỳ, hắn mới phát hiện trong ngực mình có viên thuỷ châu xanh lam này.
Sau khi thử nghiệm một hồi, hắn cũng dần dần biết được tác dụng của hạt châu này.
Có thể giúp hắn khôi phục linh khí trong cơ thể với tốc độ hết sức kinh người.
Hơn nữa, nó còn giúp hắn có thể dễ dàng cảm ngộ được lực lượng pháp tắc trong trời đất, nhất là có liên quan đến phong và thuỷ.
Thỉnh thoảng, trong đầu hắn còn có những cảnh tượng liên quan đến bí mật của Tùng Vân Hải hiện lên.
Lúc trước, sở dĩ hắn có thể xác định được vị trí của không gian kỳ dị, nơi chuôi kiếm kia đang giằng co với Thanh Phong, lại còn có thể tiến vào nơi đó mà không bị phát hiện, là bởi vì có được sự trợ giúp từ hạt châu xanh lam này.
Nếu không có nó, chưa kể đến lúc đó tu vi của bản thân chỉ mới là Luyện Khí hậu kỳ, mà cho dù có tu vi Trúc Cơ viên mãn như hiện tại, hắn căn bản cũng không cách nào làm được chuyện đó!
Dị bảo ảo diệu vô cùng này hẳn là trợ giúp cho trọng sinh giả như hắn.
Đây cũng là chỗ dựa để hắn có thể nghịch thiên cải mệnh trong kiếp này!
Trương Hạo Ba suy nghĩ miên mang một hồi rồi dần dần khôi phục bình tĩnh.
Hắn vươn tay trái ra chộp vào một cơn gió truyền đến từ đằng xa, cảm nhận được cơn bão siêu cấp kia chuẩn bị được sinh ra.
Hắn vừa không ngừng điều chỉnh tốc độ và phương hướng di chuyển của cơn bão nhỏ đang được mình thao túng trong tay này.
Vừa tính toán và mô phỏng trong đầu về khả năng có thể xảy ra sau khi hai cơn bão này va chạm.
“Ngày chạm mặt cơn bão, chính là lúc mình ngưng Giả Đan.”
Đôi mắt loé lên một tia tinh quang, sau đó, dưới sự che đậy của mưa gió, thân hình Trương Hạo Ba chậm rãi biến mất trong cơn bão.
...
Tuy rằng Lý Phàm có thể theo dõi nhất cử nhất động của Trương Hạo Ba, nhưng lại không thể đọc được suy nghĩ trong đầu hắn.
Cho nên đương nhiên hắn không biết những chuyện đã phát sinh trên người Trương Hạo Ba.
Hơn nữa, ngay bây giờ, dù có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
Kể từ khi bắt đầu đi theo Trương Chí Lương học tập trận pháp, một chút thời gian rảnh rỗi hắn cũng không có.
Tuy Trương Chí Lương chỉ giảng bài một thời gian rồi đi làm những việc khác.
Nhưng trước khi đi, ông ta sẽ cho Lý Phàm những bài tập tương ứng về trận pháp, bảo hắn phải nghiên cứu tìm ra đáp án.
Thường thường, Lý Phàm còn chưa kịp làm xong những bài tập này thì Trương Chí Lương đã trở về rồi.
Sau khi phê bình chấm điểm và giải thích các bài tập này, Trương Chí Lương lại bắt đầu giảng bài lần nữa.
Cứ tuần hoàn như thế, không có một khoảng thời gian nghỉ ngơi nào.
Sau khi cảm giác được tinh thần của Lý Phàm đã suy nhược đến mức độ nhất định, Trương Chí Lương sẽ châm một loại hương màu bạc lên.
Hương thơm mờ ảo giúp Lý Phàm nhanh chóng tỉnh táo, quét sạch mọi loại mệt mỏi trong tinh thần của hắn.
Sau đó, dưới ánh mắt ra hiệu của Trương Chí Lương, hắn lại phải tiếp tục dốc lòng học tập.
Quá trình này dường như mãi mãi không hồi kết.
Đến nỗi, nó còn khiến Lý Phàm sinh ra ảo giác rằng thời gian trôi qua rất chậm.
Từng giây từng phút nghiên cứu trận pháp đều là quãng thời gian hắn phải chịu đủ sự dày vò.
Hận không thể chấm dứt sớm hơn.
Nếu không phải bản thân đã có tâm trí kiên định sẵn, hơn nữa, lúc trước đã trải qua khảo hạch tâm tính của Tần Đường, thì chỉ e rằng hắn khó thể nào kiên trì được cho đến lúc này.
Cứ như thế, không biết qua bao lâu, Trương Chí Lương lại mang về một người nữa.
Tiến độ học tập khác biệt, cũng không giảng bài chung.
Ông ta phân ra một không gian độc lập trong tinh không hắc ám này để giảng bài riêng cho người nọ.
Lúc này, Lý Phàm mới phát hiện, rất có thể người vẫn luôn giảng bài cho mình cũng không phải chân thân.
Ra ngoài làm việc gì đó cũng chỉ là lý do lý trấu mà thôi.
E rằng là vì khảo nghiệm mức độ siêng năng của mình khi không có người giám sát bên cạnh.
Lý Phàm lắc lắc đầu, không để ý đến vị học đồ kia nữa.
Hắn chỉ thiết lập thời gian nhắc nhở là hai năm sau rồi không quan tâm bất kỳ chuyện ngoài lề nào nữa.
Tâm không gợn sóng, đắm chìm vào học tập trận pháp.
Thời gian cứ trôi qua như thế, không biết năm tháng.
Ngày hôm nay, khi đang chau mày suy nghĩ, sắc mặt của Lý Phàm đột nhiên biến đổi mạnh.
Đại não của hắn cứ như bị vật gì đó đập mạnh, trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.
Máu tươi chảy ra từ mũi và hốc mắt, trông rất thảm.
Bóng dáng của Trương Chí Lương đột nhiên xuất hiện.
Ông ta nhìn Lý Phàm với vẻ kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Lại đốt hương liệu màu bạc kia lên.
Lúc này, hương thơm còn nồng đậm hơn so với trước kia.
Sau khi hấp thụ hương thơm này, thần thức vốn vừa mới bị thương của Lý Phàm lại hồi phục lại một cách nhanh chóng.
Chỉ sau nửa ngày, Lý Phàm liền cảm giác được thương thế đã hết, khôi phục lại như ban đầu.
Lúc này, hắn mới nhớ đến hình ảnh cuối cùng được truyền đến trong đầu.
“Trương Hạo Ba đã đột phá đến Kim Đan cảnh?”
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phương xa, nét mặt lộ ra vẻ hết sức khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận