Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1033: Bảy mươi hai mê cung

Giống như một phần nhân thể bị thu nhỏ lại thành một tế bào.
Độ Ách tông hiện giờ giấu kín trong hư không châu Câu Mang Vạn Tiên Minh, người bình thường không thể thấy, không cũng biết.
Lý Phàm theo tọa độ phân thân Thiên Huyền Kính cho ra, đi tới vị trí ba vạn sáu ngàn trượng trên không châu Câu Mang.
Lối vào Độ Ách tông nằm ngay ở nơi này.
Độ Ách tông thu nhỏ mười vạn lần vốn như hạt bụi, lại thêm có tác dụng của cấm chế Truyền Pháp.
Cho nên dù là lấy lực quan sát của Lý Phàm hiện tại, dưới tiền đề đã biết kết quả tiến hành dò xét. Vẫn không cách nào nhìn trộm được bất kỳ tung tích nào có liên quan đến Độ Ách tông.
Sau khi trầm ngâm một hồi, Lý Phàm yên lặng vận chuyển Vô Cực Doanh Hư Pháp, sau đó cắt thần hồn của mình ra một phần nhỏ.
Sau khi thần hồn ly thể biến ảo thành dáng vẻ Lý Phàm nhỏ xíu, hóa thành một luồng bạch quang chui vào trong hư không nhỏ bé phía trước.
Theo sự vật xung quanh đang không ngừng tăng lớn gấp trăm ngàn lần, không gian xung quanh phân hồn Lý Phàm cũng nhanh chóng trở nên rộng lớn hơn.
Phân hồn lao vùn vụt trong hư không mênh mông, tìm kiếm dấu vết cửa vào gần Độ Ách tông.
Muốn đi vào Độ Ách tông, tìm được cửa vào là bước đầu tiên.
“Không chỉ là thu nhỏ đơn thuần, ngay cả bản thân không gian nơi này đều là chất chồng nhiều phương hướng.”
Không bao lâu sau, cảm ứng được khí tức cấm chế Truyền Pháp quen thuộc, thân hình Lý Phàm bỗng ngừng lại.
Cẩn thận phân biệt, Lý Phàm phát hiện trong hư không cách đó không xa có một khu vực như bị khảm nạm một mặt kính, có một tia không hài hòa.
Người bình thường gần như khó mà phát hiện, nhưng Lý Phàm đã thôi diễn phá giải cấm chế Truyền Pháp trong Giải Ly điệp vô số lần, tự nhiên cực kỳ quen thuộc với nó.
Không do dự bay về phía “mặt kính”.
Tựa như đột nhiên xuyên qua bong bóng vô hình, trong chớp mắt, Lý Phàm chỉ cảm thấy phương hướng trên dưới, trái phải không gian xung quanh xảy ra đảo lộn nhiều lần.
Cảm giác hơi choáng truyền đến, Lý Phàm biết mình đã bước vào tầng không gian thứ hai.
Sau khi đi vào trong tầng không gian, ngoài thông đạo chính xác ra còn thiết trí rất nhiều “lối rẽ”.
Một bước bước vào trong sẽ bị truyền tống đến trong mê cung hư ảo dùng để mê hoặc khác.
Không có lối ra, chỉ có cấp độ không ngừng phóng đại, vi mô.
Đừng nói trở về một lần nữa tìm kiếm Độ Ách tông, ngay cả muốn không mất phương hướng đều là một chuyện rất khó.
Nhưng may mà mang trên mình lời giải chính xác, Lý Phàm một đường chú ý cẩn thận, sau khi xâm nhập bảy mươi hai tầng không gian, cuối cùng xa xa nhìn thấy một ngọn núi trôi nổi trong hư vô phía trước.
Bảy mươi hai tầng không gian rút thu nhỏ mười vạn lần.
Hư không không còn là đen nhánh theo ý nghĩa thông thường mà là một mảnh màu tím nhạt quỷ dị.
Trên ranh giới tử quang chiếu rọi, thỉnh thoảng sẽ có từng đường mảnh nhanh chóng lóe qua.
Chỉ để lại dấu vết rất nhỏ, sau đó rất nhanh tiêu trừ vô tung.
Tốc độ cực nhanh, ngay cả Lý Phàm đều không thể bắt.
Càng kỳ lạ hơn là, trong không gian nơi này, thường cách một thời gian đều có số lượng bất định quang cầu màu tím sáng lên.
Giống như mặt trời, lại giống như chòm sao.
Sau khi chiếu sáng nơi này trong phút chốc lại nhanh chóng biến mất.
Dưới sự phụ trợ của từng cảnh tượng quỷ dị, Độ Ách tông nơi xa càng lộ ra mấy phần khí tức quái dị.
Phân hồn Lý Phàm từ từ tới gần ngọn núi.
Sau khi xuyên qua một tầng kết giới phòng hộ, chính thức tiến vào bên trong Độ Ách tông.
Tựa như là độc lập không gian, bên tai Lý Phàm rốt cuộc lại có âm thanh truyền đến.
Không có tiếng vang rõ ràng gì, chỉ là có âm thanh tồn tại. Không giống trong quá trình xâm nhập bảy mươi hai tầng không gian trước đây, xung quanh yên tĩnh tuyệt đối.
Vị trí hiện tại của Lý Phàm là dưới chân núi.
Nhìn về phía trước chỉ có một bậc thềm đã kéo dài hướng lên, Lý Phàm thử phi hành thẳng lên trên núi.
Không bay ra bao xa, trước mắt chợt hoa lên, Lý Phàm vậy mà lại trực tiếp trở về tại chỗ.
“Không biết đây là bởi vì cấm chế Truyền Pháp hay là thủ đoạn hộ tông vốn có của Độ Ách tông?”
Trong lòng Lý Phàm nghĩ như vậy, từ bỏ phi hành, từng bước theo đường núi đi lên.
“Hửm?”
Đi chưa được mấy bước, dưới chân chợt dừng lại.
“Là ảo giác à?”
Vừa rồi hình như có một bóng dáng từ bên cạnh hắn chạy qua, trực tiếp đi lên núi.
Lý Phàm không “nhìn thấy” sự tồn tại của bóng dáng, lại thật sự cảm giác được.
“Giả thần giả quỷ...”
Lý Phàm hừ lạnh, tiếp tục đi về trước.
Quả nhiên cứ leo lên một khoảng cách là cảm giác được sự xuất hiện của bóng dáng quỷ mị.
Có cái lên núi như hắn, có cái thì từ trên núi xuống.
Tần suất xuất hiện càng ngày càng nhiều hơn, hơn nữa...
“Mỗi lần xuất hiện, cảm giác mang tới càng thêm rõ ràng.”
Trên mặt Lý Phàm lộ ra mấy phần nghiêm trọng.
Lúc mới đầu chỉ tựa như một trận gió mát. Đến bây giờ, lúc bóng dáng lướt qua hắn, hắn có thể cảm nhận được lạnh lẽo, dính dớp vô cùng rõ ràng.
Thế nên phân hồn cũng giống như người phàm chạy cự li dài trong tiết trời đầu hạ, thân thể bị mồ hôi thấm ướt...
“Mồ hôi?”
Lý Phàm bỗng nhiên bừng tỉnh, tức khắc nhận ra được không đúng.
Thần thức liếc nhìn bản thân, không có cái gì bình thường.
Lại thi triển Thủy Kính thuật, nhìn vào trong mặt kính.
Lý Phàm nháy mắt có chút da đầu tê dại.
Thì ra những bóng đen sát vai với mình vừa rồi không hề biến mất.
Mà là từng bóng chồng chất lên nhau. Cứ như vậy tất cả đều ghé vào trên lưng của mình.
Càng làm cho hắn cảm thấy kinh dị là, nếu không phải mặt kính chiếu rọi, Lý Phàm vậy mà không mảy may phát giác chuyện này!
Tựa như theo phản xạ của tấm kính, nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm đưa tới.
Khuôn mặt của những cái bóng vốn mơ hồ không rõ lại dần hiện ra.
Từng khuôn mặt trắng xám vô cùng giao nhau một chỗ không ngừng biến ảo, âm thanh của bọn họ đứt quãng vang lên bên tai Lý Phàm.
“Lên núi, lên núi...”
“Mau chạy! Mau chạy!”
“Vị đạo hữu này chở ta một đoạn đi, đường núi này khó tránh có hơi quá khó đi.”
“Mệt quá. Mệt quá. Hẳn sắp đến cửa ra rồi nhỉ.”
Mà cùng lúc những âm thanh này xuất hiện, Lý Phàm hoảng sợ phát hiện thân thể chính mình vậy mà theo nội dung khác nhau trong những lời, bắt đầu động tác khác nhau.
Vừa muốn lên núi, lại bức thiết muốn thoát khỏi nơi đây.
Người nào cũng không chịu nhường người nào.
Trong mâu thuẫn tương phản rõ ràng này, hệt như trước sau đều có rất nhiều người đang dùng sức lôi kéo.
Thân thể Lý Phàm thoáng chốc bị xé ra từ trong.
“Như này mới đúng chứ, như này mới đúng chứ...”
Hai bên đều cướp được một bộ phận thuộc về mình, cùng nhau phát ra tiếng reo hò phấn khởi vô cùng.
Sau đó những bóng dáng này mỗi người mang theo một nửa thân thể, mỗi người đi một ngả.
Một lên một xuống, mỗi người di chuyển nhanh chóng trên đường núi.
Như bị những âm ảnh này lây dính, hai đoạn thân thể tàn phế của Lý Phàm như cũng phủ kín một tầng âm ảnh dày đặc.
Trong thời gian ăn mòn biến ảo, hai đoạn tách ra này trong lúc lặng yên từng người một lần nữa biến thành hai thân thể hoàn chỉnh.
Bên ngoài Độ Ách tông, trong không gian bình thường của Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm cảm nhận cảnh tượng hai phân hồn đồng thời truyền đến, lộ ra vẻ tương đối hứng thú.
Một trái một phải, lúc lên lúc xuống.
Hai hình ảnh đồng thời hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận