Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 230: Qua bao kiếp nạn vẫn không ngừng

"Thiên phú tu hành cực tốt sao..."
"Có lẽ chỉ là lời cổ vũ của tam sư huynh trước khi ra đi mà thôi.”
"Nếu thật sự có thiên phú kinh người thì sao khi tại thế y chỉ dừng bước ở Kim Đan cơ chứ.”
"Còn cần phải mượn sức mạnh của địa hoả, hấp thụ rèn luyện mấy ngàn năm mới có thể trở thành Hoá Thần.”
“Phải đi theo còn đường khác, mượn nhờ ngoại lực, tuy cuối cùng y cũng trở thành tu sĩ Hoá Thần nhưng lại chẳng dính líu gì đến thiên phú cao.”
Lý Phàm âm thầm lắc đầu thở dài.
Sau một lát, Lý Phàm tổng kết lại những tin tức thu được về quãng thời gian trong lịch sử này.
Lần đầu tiến vào Vân Thủy thiên cung, từ lời nói của Tần Đường và Trùng Đạo Nhân, Lý Phàm đã biết rằng từng có một cuộc chiến tranh quy mô lớn xảy ra trong thời thượng cổ, cực kỳ thảm thiết.
Không biết có phải vì ảnh hưởng từ năng lực giải lo của Trường Sinh Thiên Tôn hay không mà Lý Phàm chẳng thể nào tìm được bất kỳ ghi chép liên quan nào đến chuyện này trong Thiên Huyền kính.
Nhưng sau đó, hắn lại nghe tu sĩ tên Bất Nhị Nhân trong nhóm “Tầm Tiên”.
kia kể lại cảnh tượng chiến tranh đáng sợ mà y từng trải qua trong Vẫn Tiên cảnh, điều này cho thấy cuộc chiến trên thực sự tồn tại trong lịch sử.
Trong khi đó, nhờ vào “Vĩnh Hằng Di Niệm” của Thiên Dương chân nhân, Lý Phàm lại càng hiểu biết sâu sắc thêm về sự tàn khốc của cuộc chiến tranh này.
Ngay cả một môn phái sơn dã tầm thường trong tu tiên giới bấy giờ cũng phải chịu cảnh gần như bị diệt hoàn toàn.
Có thể tưởng tượng được, trận đại chiến này thảm thiết đến cỡ nào.
Rốt cuộc là hai bên nào đang giao chiến?
Và vì sao lại giao chiến?
Đại sư huynh Tư Tinh của Thiên Dương từng khinh miệt gọi đối phương là “mọi rợ”.
Thế nhưng, từ kết quả chiến cuộc, có thể thấy thực lực của đối phương tuyệt đối không kém.
Tuy rằng cuối cùng mười đại tiên tông vẫn giành được thắng lợi.
Nhưng cũng chỉ có thể nói là thắng thảm mà thôi.
Lý Phàm không ngừng luân hồi, cũng từng gặp cường giả có tu vi Hợp Đạo.
Hắn biết rõ, tu sĩ Hợp Đạo khủng bố tới mức nào.
Tuy thời kỳ thượng cổ chưa phát triển đến mức cường giả Hợp Đạo đâu đâu cũng có.
Nhưng ít nhất, số lượng tu sĩ Hợp Đạo trong những tông môn kia ắt không hề ít.
Càng đừng nói mười đại tiên tông còn có tồn tại như Trường Sinh Thiên Tôn.
Chỉ cần suy nghĩ một chút thì sẽ có thể hiểu được lực lượng khi những tông môn này liên hợp lại với nhau đáng sợ cỡ nào.
Loại địch nhân nào lại có thể ép cho tu tiên giả đến tình trạng gần như cùng đường mạt lộ như thế này?
Trong thâm tâm, Lý Phàm tràn đầy nghi ngờ.
Chân tướng ẩn giấu trong sương mù lịch sử, cho dù có rất nhiều cơ duyên thì đến bây giờ, Lý Phàm cũng chỉ mới nhìn trộm được một chút mà thôi.
Muốn thật sự hiểu rõ trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Phàm còn cần nhiều tin tức hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Lý Phàm lặng lẽ đè những suy nghĩ vụn vặt về đại chiến thượng cổ trong lòng xuống.
Quay sang nghĩ về một chuyện khác.
"Thời kỳ đại chiến, tông môn hưng thịnh vô cùng. Liên minh của mười đại tiên tông càng có quyền lực thống trị tuyệt đối với toàn bộ tu tiên giới.”
“Phương pháp tu hành mà tam sư huynh của Thiên Dương lưu lại cũng không tu luyện theo cách “mượn thiên địa chi kỳ” như trong hiện thực.”
"Cho nên, hẳn là “thời kỳ Đại chiến thượng cổ” này đã xảy ra trước khi Tiên Tôn truyền pháp.”
"Có lẽ cũng chính bởi vì trận đại chiến này mà những tông môn cổ xưa đó đã bị tổn thương nghiêm trọng.”
“Giúp cho tân pháp của Tiên Tôn có không gian và thời gian để phát triển mạnh mẽ.”
“Sau đó, “thời kỳ Đổi mới” đã đến, tân pháp thay thế cựu pháp.”
“Tuy rằng nhiều năm sau đó, tu tiên giới lại trở nên hưng thịnh như ngày nào.”
“Nhưng, tu sĩ cướp trời đoạt đất khiến thiên địa phản phệ lại, công pháp không thể tu luyện chung, tu tiên giới nghênh đón thêm “thời kỳ Đại kiếp nạn” đột ngột giáng xuống.”
“Vào giai đoạn đầu của Đại kiếp nạn, tuy chém giết lẫn nhau là không thể tránh khỏi nhưng trật tự vẫn có thể miễn cưỡng được duy trì.”
“Thế nhưng, theo năm tháng trôi qua, càng ngày đại hạn của càng nhiều tu sĩ đã đến gần, sự sụp đổ là không thể tránh khỏi.”
"Ngay tại thời điểm mấu chốt này, Tiên Phàm chướng bộc phát, đây được gọi là “thời kỳ Đại ôn dịch”.”
"So sánh thiệt hơn, dưới sự uy hiếp của Tiên Phàm chướng, các tu tiên giả không thể không tạm dừng việc giết chóc lẫn nhau để tìm cách giải quyết Tiên Phàm chướng.”
“Sau khi tàn sát phàm nhân trắng trợn bị phản tác dụng, tu tiên giả chỉ có thể di dời tất cả phàm nhân đến những tiểu thế giới và động thiên xung quanh Huyền Hoàng giới.”
"Khi thế giới này không còn phàm nhân, vấn đề Tiên Phàm chướng cũng được giải quyết hoàn toàn.”
"Sự hỗn loạn và giết chóc thực sự mới chính thức phủ xuống. Trật tự chính thống của tu tiên giới suốt mấy vạn năm cuối cùng cũng sụp đổ, bùn cát rơi xuống, tu sĩ đều như con sâu cái kiến, vùng vẫy giành sự sống.”
“Mình gọi giai đoạn này là “thời kỳ Đại hắc ám”.
“Thời kỳ Đại hắc ám này cũng không trôi qua chỉ trong một ngày, mà là khi số lượng tu sĩ đã giảm tới một con số nhất định thì cuộc giết chóc này mới dừng lại.”
"Lúc này, tu tiên giới đã trở thành một mảnh phế tích. Chỉ có tu tiên giả một thân một mình sống sót từ thời kỳ Đại hắc ám sinh sống trên mảnh đất này.”
"Có thể gọi đây là “thời kỳ Phế tích”.”
"Sau đó, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội chính thức được thành lập, trật tự tu tiên mới xuất hiện một lần nữa trong Huyền Hoàng giới.”
Lý Phàm sửa sang lại đủ loại kiến thức bản thân đã tiếp nhận kể từ ngày bước chân vào tu tiên giới cho đến nay.
Một đoạn lịch sử rõ ràng từ từ hiện ra trong đầu hắn.
"Sức sống của văn minh tu tiên giả thật đúng là mạnh mẽ." Lý Phàm không khỏi thầm cảm thán.
"Cho dù trải qua một đống kiếp nạn như vậy, cho dù có lúc tưởng chừng đã bị huỷ diệt hoàn toàn, thì nó vẫn có thể nảy mầm một lần nữa từ trong phế tích.”
Mà khi nghĩ đến những đối thủ sau này là đám lão quái sống sót từ thời kỳ Đại kiếp nạn này.
Lý Phàm không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Thế nhưng, hắn lại không sợ hãi.
"Mình có cơ hội để thất bại vô số lần. ".
“Bất kể các ngươi có tu vi gì, chỉ cần thất bại một lần thì các ngươi sẽ hoàn toàn thua.”
“Ta cần gì phải sợ chứ?”
“Trường Sinh giả mà dám cản ta thì ta tất diệt hắn.”
Lý Phàm sớm đã nhìn thấu trật tự mới của Huyền Hoàng giới này khá giống với trò “cược cá” kia.
Muốn sống sót, chỉ trở thành “ngư khôi” thôi thì chưa đủ.
Còn phải thoát khỏi sự săn giết tập thể của những “ngư khôi” đời trước như hổ rình mồi kia thì mới thật sự có tư cách khống chế vận mệnh của bản thân.
Tâm trạng của hắn từ từ bình tĩnh lại.
Thế giới do “Hoàn Chân” mô phỏng còn chưa kết thúc.
Lý Phàm đoán rằng "cốt truyện" của Thiên Dương vẫn chưa kết thúc.
Dù sao thì dòng chảy thời gian trong thế giới tương tự Vẫn Tiên Cảnh này có tốc độ không khớp với thế giới thực.
Nên Lý Phàm cũng không vội ra ngoài.
Hắn dứt khoát ở trong động phủ Thân Hóa đạo này, dùng thân thể của Thiên Dương bắt đầu tu luyện “Thân Hoá Tha Tự Tại”.
Đối với Lý Phàm, tu hành cổ pháp cũng là một trải nghiệm đầy mới lạ.
Không trực tiếp và thô bạo như tân pháp.
Mà chú trọng hơn giác ngộ của bản thân đối với công pháp, cùng với cảm thụ và suy nghĩ về đại đạo.
So sánh với quá trình khổ tu tân pháp máy móc lặp đi lặp lại kia thì tu luyện cổ pháp mang lại cho Lý Phàm cảm giác tự chủ cao hơn, thích thú hơn.
Đương nhiên, cũng là do lúc này Lý Phàm đang tu luyện trong thân thể của Thiên Dương.
Chứ nếu là một cơ thể phàm nhân không biết tu hành thử xem, chắc chắn tu hành không phải là chuyện vui vẻ gì rồi.
Sau khi đạt đến Luyện Khí viên mãn, Lý Phàm cũng không cần thiên địa kỳ vật mà nước chảy thành sông, đột phá đến Trúc Cơ kỳ trong cơ thể của Thiên Dương.
Sau đó, tu vi của hắn lại một đường thẳng tiến, Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ...
Mãi cho đến Trúc Cơ viên mãn mới ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận