Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 476: Tiền thế nhiếp Diễn Võ

“Ta luôn luôn cẩn thận, kết quả lần này sơ suất đụng trúng gián điệp của Ngũ Lão hội.”
“Mà Hàn Dịch vốn khó thoát khỏi mạng bị sưu hồn, thế mà nhờ vậy có thể chạy thoát.”
“Kẻ theo ý trời, mọi việc như ý; kẻ nghịch ý trời, mọi chuyện bất lợi.”
“Đây chính là sức mạnh của khí vận à…”
Cuối cùng Lý Phàm cũng có chút cảm nhận được thống khổ của Tống Dương bên trong Vẫn Tiên cảnh kia muốn từ trong tay Hứa Khắc mưu cầu Thiên Mệnh Huyền Điểu rồi.
Nhìn chăm chú vòng xoáy như cũ bên trong phế tích, do dự một lúc, cuối cùng Lý Phàm vẫn không đuổi theo vào.
Dự cảm trong lòng nói cho hắn biết, nếu như cưỡng ép truy kích, sợ là sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Có thể khiến cho Lý Phàm mơ hồ cảm thấy nguy cơ như bây giờ, sâu trong vòng xoáy tuyệt đối không giống tiểu thế giới người phàm không có lực lượng siêu phàm như Ly giới, Đại Huyền.
“Thôi, hoà thượng chạy được miếu vẫn ở yên.”
Sát Cơ Vô Tướng khoá chặt Hàn Dịch, chỉ là tạm thời mất đi cảm ứng đối với hắn.
Một khi hắn trở về Huyền Hoàng giới một lần nữa, Lý Phàm có thể biết được ngay lập tức.
Quay người trở lại mặt biển, bốn tu sĩ Ngũ Lão hội đã hoàn toàn bị tiêu diệt dưới Ngũ Hành Tịch Diệt kiếm, đến cả sợi tóc cũng không còn chừa lại.
Lý Phàm lấy Lưu Ảnh thạch ra, sau khi ghi chép cảnh tượng trên bầu trời thì không nhanh không chậm quay trở về đảo Vạn Tiên.
Cảnh tượng bốn tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt ngã xuống thực sự có chút đồ sộ, hồi lâu không tiêu tan.
Dù cho vùng biển nơi này cực kì vắng vẻ, cũng dẫn tới không ít tu sĩ đến vây xem.
Sau khi nhìn rõ nội dung cảnh tượng, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
Vậy mà thoáng cái có đến bốn vị chân quân Nguyên Anh vẫn lạc!
Điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn là hung thủ thế mà lại cùng một người.
Hơn nữa còn là đại sư thôi diễn tiếng tăm lừng lẫy khắp biển Tùng Vân, tu sĩ Thiên Cơ tông thượng cổ, Lý Phàm!
Thế là trong lòng lại càng có nhiều điều không hiểu.
Tên Lý Phàm này không phải nói là ngủ say mấy ngàn năm, tu vi rơi xuống cảnh giới Kim Đan rồi hay sao?
Làm sao vẫn có thể một mình giết được bốn vị Nguyên Anh?
Không phải hắn am hiểu đạo thôi diễn sao? Làm sao mà chiến lực lại có thể kinh người như thế?
Danh hiệu của bốn tu sĩ Nguyên Anh này trước giờ cũng chưa từng nghe nói qua, bọn họ rốt cuộc là ai?
Có thù oán gì với Lý đại sư mà khiến cho hắn phải hạ sát thủ.
Nghi ngờ trong lòng nhiều vô cùng, bọn họ ào ào báo tin bùng nổ này cho người quen và người thân.
Sau đó sự tích Lý Phàm giết bốn vị Nguyên Anh nhanh chóng lan truyền từ Vân Hải.
Đảo Vạn Tiên, bên trong Diễn Võ đường.
“Ngươi đến để lĩnh thưởng á?” Tu sĩ phụ trách chiêu đãi nhìn Lý Phàm, cảm thấy có chút khó hiểu: “Lĩnh thưởng cái gì?”
“Ta nhớ là chỉ cần giết gián điệp của Ngũ Lão hội thì sẽ có phần thưởng tương ứng đúng không?” Lý Phàm kiên nhẫn hỏi.
Hắn vừa nói vừa lấy ra Lưu Ảnh thạch, phát lại hình ảnh vừa mới ghi chép.
“Ta giết bốn tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Lão hội.” Lý Phàm nghiêm túc nói.
“Khụ khụ khụ …” Tu sĩ Diễn Võ đường thoáng chốc ho kịch liệt.
Hắn đoạt lấy Lưu Ảnh thạch, xem đi xem lại khó có thể tin được.
Qua một hồi lâu, hắn mới mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Lý Phàm: “Ngươi… xin ngài đợi một lát.”
Sau đó hắn loạng choạng chạy vào sâu bên trong Diễn Võ đường.
“Ngươi nói cái gì?” Mơ hồ có âm thanh xôn xao truyền đến.
Không lâu sau đó, Lý Phàm được cung kính mời vào bên trong phòng tiếp khách của Diễn Võ đường.
Lý Phàm tuỳ tiện ngồi xuống.
Không sau trong đại sảnh liền tràn vào một đám tu sĩ.
“Lý… đại sư, vừa nãy bọn ta vừa xác nhận qua rồi, hình ảnh bên trong Lưu Ảnh thạch là thật.” Một tu sĩ Nguyên mặc võ phục bó sát màu vàng đất, trên người còn lưu lại một chút mùi máu tanh đứng ở trước mặt Lý Phàm, có phần thận trọng nói.
“Có thể mạo muội hỏi, có phải ngài đã khôi phục tu vi năm đó rồi không?” Hắn nhìn Lý Phàm có chút mong đợi.
Lý Phàm nhấp một ngụm linh trà trên bàn, tỉ mỉ cảm nhận một phen rồi đặt chén trà xuống, lúc này mới không nhanh không chậm lắc đầu nói: “Phục hồi tu vi? Không có chuyện đó! Bây giờ không phải ta vẫn còn dừng lại tại Kim Đan hậu kỳ à? Rõ ràng như vậy, các ngươi nhìn không ra ư?”
Không khí bên trong phòng tiếp khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Cái này…” Tu sĩ võ phục nghe vậy, lập tức có chút trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Một lúc sau, hắn có chút tức hổn hển hỏi: “Vậy làm sao ngươi giết được bốn tu sĩ Nguyên Anh Ngũ Lão hội chứ?”
Lý Phàm đột ngột vỗ bàn, khiến cho mọi người trong phòng giật nảy mình. Mặt mũi hắn tràn đầy khinh bỉ liếc nhìn mọi người nói: “Đều thời đại nào rồi, giết người nhất định cần phải tự mình động thủ à?”
“Thời thượng cổ, giữa các tông phái đều tự mưu cầu riêng, của mình mình quý. Vì mưu lợi của bản thân, trả giá ngay tại chỗ. Giá của các loại pháp khí, phù lục cấp cao luôn ở mức cao không hạ thấp, có thể xem là một vật khó cầu.”
“Nhưng hiện nay Tiên Minh chiếm cứ một nửa giang sơn Huyền Hoàng, lại có cả loại thần vật như Thiên Huyền Kính trù tính quy hoạch, sẽ không còn việc gian thương đầu cơ tích trữ.”
“Những pháp khí sát thương cao dùng một lần như trận đồ, phù chú quả thực như không cần đến tiền vậy.”
Lý Phàm gật gù nói: “Ta khó khăn lắm mới thức tỉnh, tất nhiên phải suy nghĩ nhiều một chút vì mạng nhỏ của mình. Mua một vài món đồ đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào cũng rất bình thường mà.”
Lý Phàm nói xong lời này, tu sĩ võ phục cũng coi như hiểu ra rồi, nghẹn họng trố mắt hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi chính là dựa vào ngoại vật, sống sờ sờ giết chết bốn tu sĩ Nguyên Anh?”
Lý Phàm nhíu mày: “Làm sao? Ngươi không tin à?”
Vừa nói thì bộp một tiếng, hắn lấy ‘Liệt Không Lưu Kim Lôi’ từ trong nhẫn trữ vật ra và đặt lên trên bàn.
Bên trong Diễn Võ đường nhất thời trở nên có chút hoảng loạn.
Tay Lý Phàm lại càng không ngừng.
‘Trận đồ Nộ Hỏa Phần Thiên’, ‘Bát Hoang Tịch Diệt Phần Lôi’, ‘Định Phách Thần Trâm’, ‘Phong Ma Phục Yêu Phiên’...
Từng kiện sát khí với giá cả không rẻ được Lý Phàm lấy ra, chồng chất ở trước mặt mọi người.
Bên trong Diễn Võ đường thoáng chốc bỗng trở nên im bặt.
Các tu sĩ nhìn pháp khí dùng một lần xếp chồng chất thành núi nhỏ trên bàn, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
“Vậy thêm đống này thì có đủ không?”
“Nếu như không đủ, không sao, chỗ ta còn có thêm mấy thứ uy lực lớn hơn nữa.” Lý Phàm có chút hờ hững hỏi.
Tu sĩ áo vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán, luôn miệng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, Lý đại sư vẫn nên cất những thứ này đi. Nếu như không cẩn thận bùng nổ ở đây, vậy thì chuyện lớn lắm!”
Lý Phàm nghe thế, gật đầu mãn nguyện, phất tay thu hồi vũ trang của mình.
Các tu sĩ trong sảnh Diễn Võ đường thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy những sát khí đó đều là tàn thứ phẩm bị cắt xén uy lực và được mua bán thường quy trong Thiên Huyền Kính, nhưng không ngăn nổi phẩm cấp của chúng cao, số lượng nhiều.
Đống đồ này đập xuống, đừng nói là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ sợ tiên quân Hoá Thần cũng chịu không nổi!
“Đều nói người này dựa vào thuật thôi diễn là có thể dễ dàng thu hoạch, tích lũy tài phú. Bây giờ xem ra, quả thật không sai.”
“Có tiền tốt thật đấy, đống đồ này đều có thể bằng kinh phí của tiểu đội chúng ta hơn nửa năm rồi.”
“Nghe nói có thể thông qua bên Hà Chính Hạo tìm hắn tiến hành đầu tư? Nghe chừng có thể cân nhắc.”
Trong lúc nhất thời, mọi người bên trong Diễn Võ đường có sắc mặt khác nhau, suy nghĩ liên miên.
“Nếu đã không có vấn đề gì, vậy thì hãy bàn về phần thưởng của ta đi!”
“Vì để đối phó với mấy tên tu sĩ áo đen của Ngũ Lão hội, đúng là ta đã bỏ hết cả tiền vốn. Cũng không thể để cho ta lỗ vốn chứ?”
Lý Phàm lại uống chén trà, chậm rãi nhìn về phía mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận