Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 621: Quy Tàng đấu Ngân Mang

Đệ Lục Vũ tấn công quá nhanh.
Mãi đến khi ngân long hiện nguyên hình, đó là một thanh trường thương màu bạc.
Những lời giải thích chậm rãi xuất hiện trong Quan Cảnh Kính.
“Thương xuất như rồng, không gì không phá.”
Sau khi xuyên thủng thân thể Từ Cố Chi, trường thương màu bạc chợt quay đầu, xuyên phá kiếm ảnh đầy trời.
Rồi sau đó mới chậm rãi trở lại trong tay Đệ Lục Vũ.
Lúc này, những thanh cự kiếm mà Từ Cố Chi vung ra, vẫn chưa chạm đến thân thể Đệ Lục Vũ.
Dần mờ nhạt rồi biến mất trong uy áp của tia sáng bạc.
Từ Cố Chi bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khó tin nhìn “đứa trẻ’ chưa hề thay đổi cảm xúc trước mặt.
Chiến cuộc thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Trên thực tế, tuyệt đại đa số tu sĩ đang xem cuộc chiến trên thế giới, đều không nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ khi Quan Cảnh Kính phát chậm lại một lần, mới hiểu được tình hình chiến đấu.
Sau đó tất cả đều kinh ngạc.
“Tốc độ thật nhanh! Kỹ thuật dùng thương thật sắc bén!”
“Đệ Lục Vũ này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn quá mạnh! Ta nghĩ rằng một số vị Hợp Đạo Tiên Tôn cũng có thể không phải là đối thủ của hắn!”
“Đạo hữu đang nói ai, có thể nói rõ không.”
Mà Từ Cố Chi bị ngân thương xuyên qua ở giữa sân cũng không lập tức nhận thua.
Hắn hít một hơi thật sâu, thương tích trên cơ thể dần hồi phục hết.
Từ Cố Chi hơi há mồm, nuốt thanh trực kiếm đang cầm trong tay vào bụng.
Kiếm nhập thể, thân thể biến mất.
Từ Cố Chi cứ như vậy biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Vẫn là nhờ giải thích trong Quan Cảnh Kính, các tu sĩ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Kiếm quy tàng, sát nặc không.”
Trên mặt Đệ Lục Vũ cũng lần đầu tiên toát ra vẻ dao động.
Nhưng chỉ là một chút biến đổi nhỏ nhoi.
Hắn đứng sừng sững trong không trung, không hề di chuyển, vươn tay phải về phía trước làm một động tác mang tính khiêu khích - ngoắc ngoắc tay.
Gần như chỉ sau một khoảnh khắc, một kiếm quang vô hình bỗng xuất hiện tại một nơi cách đỉnh đầu Đệ Lục Vũ không xa.
Lặng yên không một tiếng động, vào lúc gần như chém tới đầu Đệ Lục Vũ.
Ánh sáng màu bạc ầm vang nghênh chiến “Quy Tàng Kiếm”, lập tức tung sát chiêu.
Đệ Lục Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, vẫn không tìm được tung tích của Từ Cố Chi.
Lại thêm một đường kiếm khí vô hình đánh tới, không thể nào bị phát hiện.
Nhưng vẫn bị ngân thương của Đệ Lục Võ ngăn lại khi sắp chạm được thân thể hắn.
“Kiếm tuy vô hình, ý lại vô tâm mà động.”
“Thương của Vũ, tốc độ cực nhanh, phá vạn pháp.”
Giải thích của Quan Cảnh Kính lại xuất hiện.
Lý Phàm nhìn chằm chằm hai hàng chữ trong Quan Cảnh Kính hồi lâu, lại hồi tưởng hình ảnh hai người Đệ Lục Vũ chiến đấu, hắn giống như ngộ ra gì đó.
Quy Tàng Kiếm của Từ Cố Chi quả nhiên không tầm thường, ngay cả Đệ Lục Vũ cũng thật sự không phát hiện được tung tích của nó.
Nhưng tốc độ của Đệ Lục Vũ thật sự quá nhanh.
Nhanh hơn Từ Cố Chỉ không chỉ một bậc.
Đệ Lục Võ lại nắm giữ phương pháp ý thức vô tâm mà động, cho nên trong khoảnh khắc bản thân sắp bị công kích, sử dụng ngân thương, ngăn lại từng Quy Tàng Kiếm.
Như vậy thì, Từ Cố Chi muốn chiến thắng Đệ Lục Vũ, đó là nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành.
Nhưng Đệ Lục Vũ muốn thắng Từ Cố Chi…
Hình như cũng vô cùng khó khăn.
Chỉ thấy Đệ Lục Vũ dường như đã chịu hết nổi sự trêu đùa như thế, lần đầu tiên nhăn mày.
Hào quang màu bạc hung tàn xuất hiện trên người hắn, quét ngang xung quanh, tư thế như muốn hủy diệt hết tất cả sự vật.
Hình ảnh trong Quan Cảnh Kính cũng bị bao phủ hoàn toàn bởi ngân mang.
Sau khi bị che phủ ngắn ngủi, cảnh tượng trong Quan Cảnh Kính dần khôi phục bình thường.
“Từ Cố Chi này, bây giờ chắc là đã chết.”
Ngay lúc rất nhiều tu sĩ nghĩ như vậy, lại xuất hiện thêm một kiếm quang vô hình, giống như âm hồn bất tán, bổ về phía Đệ Lục Vũ.
Từ Cố Chi, vẫn ẩn núp ở đâu đó trong sân!
Lý Phàm thấy thế, hai mắt nhất thời sáng ngời: “Phương pháp này dùng để bảo mệnh rất tốt.”
Rõ ràng là Đệ Lục Vũ bị phương pháp vô lại của Từ Cố Chi khơi ra cơn tức giận.
Tia chớp bạc không ngừng đảo qua không gian xung quanh, thậm chí đánh đến từng kẽ nứt hư không tối đen.
Nhưng vẫn không thể tìm ra Từ Cố Chi.
Trong chỗ khán giả ở Vạn Tiên Minh, không khỏi truyền đến âm thanh chửi rủa hư hư thực thực.
“Đây mà tính là so tài hả? Đánh không lại liền chạy trốn?”
“Ta nghĩ là đừng tên là Từ Cố Chi nữa, đổi tên thành Rùa đen đi!”
Nhưng bất luận người khác nói gì, Từ Cố Chi vẫn không bị lay động, ẩn nấp vào trong hư không.
Từng kiếm từng kiếm không ngừng tấn công Đệ Lục Vũ.
Mắt thấy trận chiến này chỉ sợ đánh tới thiên hoang địa lão cũng không có kết quả, cuối cùng được giải quyết bằng cách hai bên đàm phán thỏa hiệp.
Một kết quả như tuồng kịch đã xảy ra.
Trận đấu trong ngày đầu tiên so tài, vậy mà kết thúc với kết quả hòa!
Kết quả này, chính là quá khác so với dự kiến của mọi người.
Duy chỉ có bên trong diễn đàn ‘Pháp Diễn thiên hạ’ trong Thiên Huyền Kính, có tu sĩ đã gửi tin tức như này.
“Ôi trời mẹ! Thế mà thật là thế hòa không phân thắng bại, tỷ lệ đặt cược 300 lần? Ta thật sự đã lội ngược dòng!”
Dẫn tới hâm mộ và chửi rủa của vô số tu sĩ.
Sau khi Từ Cố Chi và Đệ Lục Vũ xuống sân, nghỉ ngơi một lát, trận so tài thứ hai bắt đầu.
Tu sĩ mà Vạn Tiên Minh phái ra, Lý Phàm cũng biết, chính là Sóc Phong với biệt hiệu ‘Ta Vô Địch’.
Mà đại diện của Ngũ Lão hội, lại là một người tàn tật khập khiễng.
Vị ‘Đạo nhân què’ tuy nhìn bề ngoài xấu xí, thực ra chiến đấu vô cùng dũng mãnh.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, dường như bao hàm vô số uy áp. Ngay cả không gian đều bị vặn vẹo bất thường, khiến cho hình ảnh trực tiếp trên Quan Cảnh Kính cũng bị mơ hồ.
Nhưng Sóc Phong cũng không phải dạng vừa, hắn dựa vào một thân áo giáp kim quang lập lòe, đỡ mọi đòn đánh của Đạo nhân què.
Sau đó hai người đánh nhau rất lâu, cuối cùng Sóc Phong nắm được thời cơ, điều khiển bảy bảy bốn chín thanh phi kiếm, đánh bại đạo nhân què.
Trận so tài thứ hai, Vạn Tiên Minh thắng.
Nhưng bản thân Sóc Phong, không có chút vẻ đắc ý nào trên mặt. Chắp tay hướng tới đạo nhân què, không nói một lời đã rời đi.
Dường như cũng không hài lòng đối với thắng lợi của mình.
“Chiến thắng của Sóc Phong, nằm ở chỗ binh khí lợi hại, chứ không phải sức mạnh.”
Thế mà sau trận đấu, trong Quan Cảnh Kính xuất hiện những bình luận kiểu này.
Theo lý mà nói. chuyện cổ vũ người khác, diệt uy phong của mình không nên xảy ra.
Nhưng vẫn cứ xuất hiện.
“Sóc Phong là ai?’.
“Pháp bảo trên người hắn rất lợi hại! Nếu ta có bộ trang bị này, chắc hẳn cũng không yếu hơn hắn?”
“Chỉ dựa vào ngươi? Người ta có người mẹ tốt, ngươi có sao? Thật sự là mơ mộng hão huyền!”
“Người mẹ tốt? Đạo hữu nói tỉ mỉ hơn đi.”
Tu sĩ thiên hạ thảo luận ầm ĩ, nhất thời mọi người đều biết Sóc Phong là con trai ngoan của Phi Tuyết tiên tôn.
Nói không chừng so tài lần này, hắn có thể lên sân đấu, cũng không khỏi có liên can đến mẹ của hắn.
Mặc kệ bản thân Sóc Phong nghĩ gì, tóm lại trong tiếng thảo luận kịch liệt như thế, trận đấu thứ ba bắt đầu rồi.
Cứ tưởng rằng tiếp tục là một trận long tranh hổ đấu, nhưng mà trận đấu lại có kết quả hết sức nhanh chóng.
Vẻn vẹn trong một quyền, đại diện mà Vạn Tiên Minh phái ra đã thua rồi.
Mà người đánh ra một quyền này, chính là một nông phụ không hề gây chú ý bên Ngũ Lão hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận