Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 251: Mười năm biến mất

Mỗi lần tỉnh lại sau khi bế quan, Lý Phàm đều sẽ liếc nhìn bảng trạng thái của “Hoàn Chân” và căn cứ vào tuổi sinh lý của mình để tính toán thời gian.
Năm đầu Lưu Điểm là là 20 tuổi, cứ thế mà tính.
Trong kiếp thứ mười hai, hắn cũng từng kiểm tra bản trạng thái của “Hoàn Chân” rất nhiều lần.
Nhưng lúc đó, khi năm 29 sau Lưu Điểm đột ngột nhảy lên đến năm 39 sau Lưu Điểm, Lý Phàm lại chẳng hề phát hiện ra điều gì bất thường.
Thậm chí, khi nhìn đi nhìn lại trải nghiệm của mình kiếp thứ mười hai, hắn cũng không thể chú ý đến cơ thể mình “bị mất mười năm”.
Trong đó, có một phần là do tư duy.
Dù sao, trong nhận thức của hầu hết mọi người, thời gian là liên tục, không thể bị chia cắt.
Làm sao có thể xảy ra chuyện như mới giây trước là năm 29 sau Lưu Điểm, còn giây sau đã là năm 39 sau Lưu Điểm cơ chứ?
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là dường như có một tồn tại nào đó làm sai lệch nhận thức của hắn, khiến cho hắn vô tình quên mất điều này.
Đây được gọi là “gặp chuyện lạ nhưng không thấy lạ”.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ai đã đánh cắp thời gian của mình?
Lý Phàm không khỏi cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bởi vì không biết nên mới sợ hãi.
Thiên Y mạnh thì mạnh thật.
Nhưng ít nhất ông ta còn có hình dạng cụ thể.
Kiếp này, Lý Phàm không thể địch nổi ông ta.
Nhưng luân hồi mười lần, một trăm lần...
Với sự luân hồi vô hạn, rồi cũng có một ngày hắn sẽ mạnh như ông ta.
Và sau cũng sẽ đánh bại được ông ta mà thôi.
Nhưng thứ tồn tại không biết này lại khiến Lý Phàm lần đầu cảm thấy sự bất lực.
Ngay cả việc đối phương là ai, lấy đi thời gian vốn thuộc về hắn bằng cách nào, hắn cũng không biết.
Điều khiến Lý Phàm cảm thấy sợ hãi hơn nữa, đó là ảnh hưởng mà nó gây ra cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí ngay cả khi dùng “Hoàn Chân”, hắn cũng không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng này.
Điều này có nghĩa là rất có thể đối phương có một thứ gì đó tương tự “Hoàn Chân”.
Hay chí ít, sức mạnh của đối phương đã rất gần với “Hoàn Chân” rồi.
Đây mới chính là nguyên nhân chân chính khiến Lý Phàm cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến nay, “Hoàn Chân” là điểm tựa vững chắc nhất để Lý Phàm có được tự tin hướng đến Trường Sinh.
Ví dụ, dù Lý Phàm có gặp phải kẻ thù mạnh mẽ đến đâu, hắn đều vẫn có thể tự tin giữ được tâm lý bình thản.
Dù có gặp phải nguy cơ lớn thế nào, chỉ cần thầm niệm “Hoàn Chân” là được.
Hiện thực hoá hư ảo, tất cả lại trở về điểm bắt đầu.
Nguy cơ cũng sẽ tự động biến mất.
Nhưng hiện giờ, địa vị thống trị tuyệt đối của “Hoàn Chân” lại đang bị đe dọa...
Hai cha con Hà Chính Hạo và Hà Hân Hân ở bên cạnh cũng nhìn ra sắc mặt của Lý Phàm không ổn.
Hà Hân Hân đang định hỏi thì bị Hà Chính Hạo kéo lại, khẽ lắc đầu.
Nỗi sợ hãi cứ lởn vởn trong lòng hắn, mãi không biến mất.
Dù gì Lý Phàm cũng đã từng trải qua quá nhiều tình cảnh nguy hiểm thập tử nhất sinh, đây chẳng qua chỉ là một mối đe dọa không đến nỗi chết người trong quá khứ mà thôi, thế nên hắn dần dần làm dịu nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống.
Lý Phàm cẩn thận cân nhắc và phân tích mọi chuyện.
Chẳng mấy chốc, hắn đã nhận ra hiện tượng không hợp lý của vụ việc lần này.
Lý Phàm nghiêm túc hỏi Hà Chính Hạo: “Hà đạo hữu, không biết thuật thôi diễn của Hân Hân có lai lịch ra sao? Liệu có thể tiết lộ một chút được không?”
Nói là dò hỏi, nhưng ánh mắt của hắn lại không cho phép y từ chối.
Hà Chính Hạo do dự một lúc, không thể không giải thích: “Thuật thôi diễn của tiểu nữ được gọi là “Đạo Võng Thiên La”.”
“Nó là thuật thôi diễn được sáng tạo riêng cho kỳ vật cộng sinh là “Đạo Văn La Bàn”.”
“Phẩm chất cụ thể của kỳ vật này, có thể xem như một nửa kỳ vật thiên chi.”
Nói đến đây, Hà Chính Hạo không khỏi tỏ ra vẻ đắc ý ra mặt.
“Kỳ vật cộng sinh?” Lý Phàm khẽ rục rịch trong lòng.
Trong “Kỳ Vật Luận” cũng có ghi chép có liên quan.
Có một vài tu sĩ, từ khi mới lọt lòng, đã có thiên địa kỳ vật đi kèm.
Những kỳ vật này đều có điểm bất phàm, cực kỳ phù hợp với bản thân tu sĩ.
Có điều, tình huống này rất hiếm gặp, cũng chỉ được nhắc đến qua đúng một câu trong sách chứ không hề có bất kỳ miêu tả cụ thể nào.
Từ khi còn là bào thai, những người có kỳ vật cộng sinh đã được kỳ vật nuôi dưỡng.
Tốc độ tu hành của bọn họ nhanh không gì sánh được, hễ ai mà có thể an toàn trưởng thành thì đều là thiên tài một phương.
Không ngờ Hà Hân Hân lại là loại người này.
Chẳng trách còn nhỏ tuổi như vậy mà nàng đã có tu vi Trúc Cơ rồi.
Lý Phàm đánh giá tiểu cô nương này một lượt, thầm nghĩ.
Bị Lý Phàm nhìn chằm chặp, Hà Hân Hân bỗng cảm thấy nội tâm không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác rất gấp gáp.
“Hân Hân, con giải thích đại khái nguyên lý của “Đạo Võng Thiên La” cho Lý thúc thúc nghe đi.”
Đúng lúc này, Hà Chính Hạo mở lời, bảo.
Hà Hân Hân nghe vậy thì gật đầu, vì tin tưởng phụ thân nên nàng cũng không đề phòng nhiều.
Sau đó, nàng nhẹ giọng giảng giải cho Lý Phàm nghe:
“Đời người giữa trời đất này chẳng khác nào sống trong một tấm lưới khổng lồ.”
“Mỗi một hành vi của một người đều sẽ ảnh hưởng đến người và sự vật khác xung quanh.”
“Những người chưa thể siêu thoát thì rất khó tránh khỏi việc bị người và sự vật khác ảnh hưởng.”
“Những ảnh hưởng này giao thoa với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, hình thành nên mọi sự việc trên thế gian.”
“Chuyện trên thế gian, hễ là đã từng xảy ra thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
“Chỉ cần có thể quan sát được tất cả những dấu vết trên tấm lưới khổng lồ này thì sẽ biết được mọi chuyện trên đời.”
“Tấm lưới này có tên là “Đạo Võng Thiên La”, còn những dấu vết này, được gọi là “Đạo Triện Thực Văn”.”
Sau khi nghe lời giải thích của tiểu cô nương, những nghi ngờ trong lòng Lý Phàm cũng được tháo gỡ dần.
Việc mình bị rút mất mười năm ở Nguyên Đạo châu, là chuyện đã xảy ra ở kiếp thứ mười hai.
Nhưng Hà Hân Hân chẳng qua mới chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, dù có thiên phú dị bẩm đến đâu thì nàng cũng không thể nhìn thấu được “Hoàn Chân”, tính toán ra được chuyện xảy ra gần trăm năm về trước.
Còn về tồn tại không biết đã rút đi mười năm thời gian của mình, đẳng cấp của thứ đó phải cực cao, theo lý thì Hà Hân Hân cũng không thể tính toán ra được.
Nhưng mà nàng lại nhìn ra được manh mối.
Đây là vì...
Quả táo bị cắn mất một miếng...
Và quả táo nguyên vẹn không hề giống nhau.
Tương tự, sinh vật bị tồn tại kỳ lạ này rút mất thời gian chắc chắn cũng sẽ khác với những sinh vật bình thường.
Sinh vật đó sẽ bị nhiễm một chút khí tức riêng biệt.
Mặc dù Lý Phàm có thể quay trở lại thời điểm trước khi mình bị rút thời gian bằng “Hoàn Chân”.
Nhưng hắn lại không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của thứ đó.
Bằng chứng chính là từ trước đến nay, Lý Phàm vẫn luôn không hề hay biết gì về điều này.
“Đạo Võng Thiên La” của Hà Hân Hân không thể trực tiếp tính ra “Hoàn Chân” cùng với tồn tại không biết đã lấy mất thời gian của hắn.
Nhưng thông qua việc thôi diễn Lý Phàm, nàng mới có thể đoán ra được ảnh hưởng của “nó”, từ đó khôi phục lại những gì đã xảy ra với Lý Phàm.
Thậm chí, Lý Phàm còn đoán rằng, nếu cho Hà Hân Hân thôi diễn bất cứ tu sĩ nào ở Nguyên Đạo châu thì nàng cũng đều không thể đoán ra được kết quả nào giống với Lý Phàm.
Thứ kia không phải là vật mà một tu sĩ Trúc Cơ có thể phát giác ra được.
Dù cho có nửa kỳ vật thiên chi, “Đạo Văn La Bàn”, làm cơ sở thì cũng không có khả năng.
Nếu nhất định phải so sánh.
Thì tồn tại không biết đã lấy mất thời gian của hắn giống như một lỗ đen.
Nó lặng lẽ âm thầm vắt ngang trên bầu trời Nguyên Đạo châu.
Cứ cách một khoảng thời gian, nó sẽ lại nuốt mất mười năm trên toàn châu.
Dưới tình huống thông thường, người ta g thể phát hiện ra sự tồn tại của nó thông qua những biện pháp quan sát hay thôi diễn bình thường.
Nhưng vì nhờ có “Hoàn Chân”, Lý Phàm mới có khả năng thoát ra khỏi lỗ đen này.
Tuy vậy, ảnh hưởng của lỗ đen lại không hề biến mất.
Vì thế, Lý Phàm cũng giống như những tia sáng bị bóp méo xung quanh lỗ đen.
Nhờ vào chính hắn, người khác mới có thể suy đoán ra chuyện “nó” đã đánh cắp thời gian của Nguyên Đạo châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận