Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1007: Thuyết đạo căn kết quả

“Hơn ba trăm năm đã đi qua, có vẻ như Huyền Hoàng giới càng tiến gần Tiên Khư hơn một ít. Nhưng mà nó vẫn không sụp đổ...” Trong giọng nói Xảo Công cư sĩ chứa đựng sự mờ mịt.
Lý Phàm gật đầu đồng ý: “Các thế giới bị chôn vùi, chỉ có Huyền Hoàng giới may mắn còn tồn tại. Số lượng tu sĩ giống ngươi và ta đều từ các Tu Tiên giới khác chạy nạn tới đây, chắc chắn không ít. Nhưng mà tất cả bọn họ đều cẩn thận ngủ đông. Có lẽ bọn họ bị cỗ lực lượng bảo vệ Huyền Hoàng giới kinh sợ.”
“Ta cũng không dối gạt đạo hữu, ta cũng hiểu biết một ít về trận pháp. Năm đó, khi ta mới tới Huyền Hoàng giới, ta đã mơ hồ cảm nhận được một trận pháp khổng lồ bao phủ cả thế giới này. Năng lượng dao động cao tới mức có thể so sánh với trận pháp cấp Tiên trong truyền thuyết. Trong lòng ta vô cùng hoảng sợ, ta cảm thấy vẫn nên duy trì làm việc điệu thấp.”
“Ta cũng không dám giống đạo hữu như vậy, xây dựng tiếng tăm Linh Nguyên lớn như thế!”
Xảo Công cư sĩ vừa nghe xong liền cười khổ: “Xem ra đạo hữu đã sớm theo dõi ta!”
Sau một lúc lâu, Xảo Công cư sĩ giải thích: “Linh Nguyên giáo trông có vẻ rất quy mô nhưng chẳng qua nó chỉ là một đám ô hợp. Nó căn bản cũng không được Vạn Tiên Minh để vào mắt. Nhưng mà khu vực châu Cửu Sơn có địa lý đặc thù, lại giáp với Ngũ Lão hội khiến cho long xà hỗn tạp. Thay vì tỉ mỉ thống trị, còn không bằng để cho Linh Nguyên giáo tự do phát triển.”
“Ở mỗi lần ta thu hoạch được số lượng lớn nguyên lực, ta đều phải nộp lên một bộ phận.”
“Ta cũng không biết trong ba trăm năm này đã xảy ra chuyện gì...” Trong mắt Xảo Công cư sĩ hiện lên sự lo lắng.
Lý Phàm bỗng dưng nở nụ cười: “Đạo hữu đúng là chính mình dọa chính mình. Kỳ thật, trong mấy năm nay, có thể nói Linh Nguyên giáo đang phát triển vui sướng phồn vinh. Chẳng qua, trước đó không lâu nó gặp phải tai bay vạ gió, bị liên lụy do pháp tướng thiên tôn đột nhiên xuất hiện, liếc mắt một cái liền diệt Cửu Sơn châu.”
Nói xong, Lý Phàm phóng ra cảnh tượng pháp tướng Truyền Pháp tiên tôn hiển uy trong lần đó.
Xảo Công cư sĩ nhìn hắn, mặt như bị rút gân, thất thanh nói: “Bọn họ gây ra chuyện gì, khiến cho Truyền Pháp tiên tôn ra tay?”
“Tự nhiên là tại hai cái quái vật lớn trong chiến tranh lựa chọn đầu nhập vào Ngũ Lão hội.” Lý Phàm giải thích nói.
Xảo Công cư sĩ nhất thời không lấy lại tinh thần, trên mặt tràn đầy không tưởng tượng được, rồi sau đó hắn căm hận nói: “Bọn họ thật sự hồ đồ!”
Sau một hồi không thể tưởng tượng, dường như Xảo Công cư sĩ nghĩ tới điều gì, hắn có chút nghi ngờ nói: “Không đúng, ta cảm giác được hiện giờ trên đời vẫn có gần trăm vạn người đang tu luyện Thương Sinh Linh Nguyên Công...”
“Ồ, việc này ư.” Lý Phàm vô cùng bình tĩnh trả lời: “Ta không đành lòng cơ nghiệp của đạo hữu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy. Vì thế ta đã tiếp nhận nó.”
Sau khi Xảo Công cư sĩ nghe xong, hắn hoàn toàn sửng sốt: “Ngươi...”
Trong chốc lát hắn lại cẩn thận suy nghĩa lại, tiếp đó hắn cũng hiểu được tất cả: “Khó trách ngươi có thể phát hiện vị trí của ta sau khi ta sống lại không lâu...”
“Không đúng, ngươi hẳn đã sớm tìm được nơi ta sống lại đúng không?”
Sắc mặt Xảo Công cư sĩ không ngừng thay đổi.
Lý Phàm lại khẽ gật đầu: “Đạo hữu yên tâm, ta cũng không có ác ý. Nếu không ta cũng sẽ không trả lời chi tiết như vậy.”
“Hửm? Vậy rốt cuộc đạo hữu muốn.....” Sắc mặt Xảo Công cư sĩ không rõ.
“Tự nhiên là do ta thấy tài nghệ của đạo hữu phi phàm, có khả năng cướp đoạt, sáng tạo thiên công. Vì vậy, ta muốn mời đạo hữu gia nhập vào chúng ta, cùng xây dựng nghiệp lớn!” Lý Phàm nghiêm túc nói.
Lúc sau, Lý Phàm nói lại một lần việc đem vạn giới liên hợp, khôi phục đạo chính thống của Hồng Trần Từ Bi Chân Tiên.
“Cư nhiên lại có Chân Tiên đạo thống?” Đôi mắt Xảo Công cư sĩ nheo lại, nửa tin nửa ngờ.
Cho đến khi Lý Phàm vận chuyển ra một tia quỳnh tương vạn linh màu vàng, lúc này Xảo Công cư sĩ mới cảm thấy khiếp sợ.
“Tinh túy nguyên lực?!” Hắn thốt ra một từ ngữ khác với sự miêu tả của Bách Hoa đạo nhân.
“Ồ? Tinh túy nguyên lực này được giải thích như thế nào? Ở Vạn Thịnh giới của bọn ta, đồ vật này được gọi là quỳnh tương vạn linh.” Lý Phàm vô cùng hứng thú hỏi.
Đôi mắt Xảo Công cư sĩ nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Lý Phàm, dường như hắn đang nhìn thấy bảo vật tuyệt thế nào đó: “Nguyên lực là căn nguyên giúp tu sĩ tăng lên cảnh giới. Mà tinh túy nguyên lực lại là thứ giúp nguyên lực sinh lực lượng căn nguyên.”
“Hoặc là dựa theo cách nói lưu hành ở Tu Tiên giới của chúng ta, cảnh giới là hạt, tu vi là quả. Tinh túy nguyên lực là bản thể của ‘đạo hoa’, là tất cả ngọn nguồn, căn nguyên, là thứ thúc đẩy vạn vật phát triển ‘đạo’.”
Trong đầu Lý Phàm hồi tưởng khởi lại miêu tả của Bách Hoa đạo nhân về quỳnh tương vạn linh.
Đó là bộ phận bị hắn bỏ qua trong dấu vết mà Vô Danh Chân Tiên hấp thu ‘đạo’ để lại.
“Đạo hữu so sánh vô cùng mới lạ.” Lý Phàm không ngừng tiếp thu lời nói, có vẻ ngẫm nghĩ.
Mà Xảo Công cư sĩ liên tục theo dõi tinh túy nguyên lực trong tay hắn, không chịu dời mắt.
“Đạo hoa có độc?” Lý Phàm chợt hỏi.
Xảo Công cư sĩ ngẩn người, rồi sau đó hắn hiểu được ý tứ của Lý Phàm. Sau một hồi trầm ngâm, hắn giải thích: “Đối với người tin tưởng nó thì vô hại. Người nào không tin thì chắc chắn sẽ lọt vào phản phệ!”
“Cần biết căn nguyên của đại đạo cùng hoa trong đạo, những thứ này không phải là đồ vật mà những kẻ chưa đăng tiên như tu sĩ chúng ta có thể nắm giữ được.”
“Nếu chúng ta muốn sử dụng, nhất định phải mượn dùng ‘tiên’.”
“Nhưng sự tồn tại của ‘tiên’ đã vượt qua phạm vi lý giải của chúng ta. Chúng ta truy đuổi đại đạo, đồng thời cũng lưu lại dấu vết của bản thân. Vì vậy, tất cả đạo hoa, đạo quả cùng đạo hạt sinh thành, đều lây dính hơi thở của chúng ta.”
“Hoa trong thế gian đều có quá trình mọc rễ, sinh cành, nở hoa, kết quả. Nhưng tu sĩ chúng ta tu đạo lại từ quả tìm nhân, tìm kiếm tất cả ngọn nguồn, căn nguyên đại đạo...”
“Việc hư vô mờ mịt như thế, nếu có người không phải tự hiểu ra, muốn đi tìm đường tắt, chưa hoàn toàn lĩnh ngộ lực lượng chân chính của quả, liền vội vã tìm hiểu ngược lại căn nguyên đại đạo thì hắn cũng chỉ có thể dựa vào thành quả của người khác.”
“Ta nói như vậy, không biết đạo hữu có hiểu được?”
Có lẽ chính mắt hắn gặp được đạo hoa chân, tâm trạng của Xảo Công cư sĩ vô cùng kích động, thế nhưng một hơi nói nhiều như vậy.
“Dựa theo lời giải thích của đạo hữu, dường như mượn dùng lực lượng của đạo hoa cũng không tệ?” Lý Phàm hỏi.
“Đó là tự nhiên, chỉ cần ngày sau chúng ta không đi truy tìm đạo khác mà nói.” Xảo Công cư sĩ đáp.
Lý Phàm chỉ suy nghĩ chốc lát liền nháy mắt hiểu được: “Một cây kết một quả?”
“Không tồi, người lây dính lực lượng của đạo hoa, cơ hồ cả đời đều không thể đào thoát. Nếu sau này có cơ hội càng tiến thêm một bước mà nói, chỉ có thể tuần hoàn con đường đã định ra, đi truy tìm căn nguyên đã trói buộc trong cõi u minh. Nhưng mà đã có một vị Chân Tiên đi lên con đường kia trước một bước...”
Xảo Công cư sĩ mỉm cười: “Cho nên người tu luyện chỉ có thể trở thành tín đồ, phụ thuộc vào đối phương hoặc là tru sát vị kia, trở thành kẻ mạnh nhất trên con đường này.”
“À đúng rồi, ta còn quên nói một việc. Quả sinh ra từ căn, nếu căn nguyên héo rũ, quả cũng chắc chắn điêu tàn. Vì vậy, một khi vị tiên nhân đứng ở ngọn nguồn tử vong, những người bên dưới mượn dùng lực lượng lây dính đạo hoa của hắn cũng sẽ cùng chết bất đắc kỳ tử.”
“Nhưng mà dù sao hắn cũng là tiên nhân, xác suất hắn ngã xuống còn nhỏ hơn tu sĩ bình thường như chúng ta rất nhiều lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận