Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 66: Quỷ dị hàng lâm thế gian

Lúc ấy, nhóm đầu tiên tiến vào di tích Vân Thủy Thiên Cung có hơn trăm tu sĩ.
Phần lớn đều có tu vi Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ.
Vốn tưởng rằng chỉ là di tích tầm thường, không nghĩ tới bên trong Vân Thủy Thiên Cung lại có quỷ dị ở khắp nơi. Nhóm tu sĩ này bất ngờ không kịp đề phòng, tử thương thảm trọng.
Cuối cùng, chỉ còn chưa đến một phần mười người sống sót.
Trong số đó, có một người tên là Tư Không Nghi.
Người này chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nhìn qua tầm thường không có gì lạ.
Mọi người đều nghĩ rằng hắn chỉ may mắn sống sót.
Nhưng không ai ngờ rằng, Tư Không Nghi trông có vẻ tầm thường này, sau khi trở lại Vạn Tiên Đảo, lại giao nộp "Vân Thủy Đồ Lục", hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng cao tới mười vạn điểm cống hiến.
Sau khi nhận thù lao, Tư Không Nghi đã thông qua truyền tống pháp trận cự ly siêu xa, rời khỏi Tùng Vân Hải, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Từ đó về sau, Tư Không Nghi cũng không còn xuất hiện nữa.
"Tìm kiếm quỷ dị liên quan đến di tích tông môn." Lý Phàm chậm rãi nhớ lại những hiểu biết từ kiếp trước, đồng thời nói với Thiên Huyền Kính.
Trong một khoảnh gian, hàng trăm hàng ngàn tin tức xuất hiện.
Chẳng qua, đại đa số đều chỉ có thể nhìn thấy mấy câu mở đầu, muốn có được tin tức đầy đủ, phải trả số điểm cống hiến tương ứng.
Lý Phàm cũng không keo kiệt, lập tức bỏ ra 100 điểm cống hiến mua "Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn" có độ phổ biến cao nhất.
Tác giả của hướng dẫn này tên là Kỳ Nguyên Châu, cũng xuất thân tán tu.
Quanh năm thăm dò trà trộn trong các di tích, một mực tu luyện đến Kim Đan cảnh mới gia nhập Vạn Tiên Minh.
Mỗi lần đều có thể toàn thân trở ra từ trong di tích tông môn nguy cơ tứ phía, Kỳ Nguyên Châu tự nhiên có chỗ hơn người.
"Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn" do hắn tổng kết ra cũng được rất nhiều tu sĩ nhiệt tình ủng hộ, tôn làm kim chỉ nam.
Di tích Vân Thủy Thiên Cung quỷ dị hung hiểm, Lý Phàm tuy rằng biết trước tất cả nhưng cũng không dám xem nhẹ.
Lập tức tỉ mỉ nghiên cứu.
Thượng cổ, đại kiếp nạn hàng lâm, vô số tông môn tan vỡ, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương còn sót lại trên thế gian.
Những di tích này, có những nơi đã sớm bị các tu tiên giả quanh năm thăm dò qua vô số lần, bên trong trống trơn, không còn lưu lại bất cứ thứ gì có giá trị.
Cũng có những di tích bởi vì quá mức hung hiểm cùng khổng lồ, đến nay vẫn còn chưa được thăm dò xong. Hiện giờ hàng năm vẫn như cũ có rất nhiều tu sĩ mạo hiểm tiến vào trong đó, hoặc là vì công pháp, hoặc là vì tìm kiếm cơ hội đột phá.
Còn lại đều là những tông môn cho tới nay vẫn bị động thiên, trận pháp che đậy, ẩn thế không ra. Loại tông môn này hoàn toàn là vùng đất vàng chưa được khai phá, có thể nói là cơ duyên khắp chốn. Một khi hiện thế, nhất định sẽ hấp dẫn tu sĩ xung quanh chen chúc mà đến.
Đủ thứ kinh nghiệm trong "Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Di Tích Tông Môn" chính là nhằm vào hai loại thứ hai.
Trong hướng dẫn có đề cập, tại Tu Tiên giới thời nay, tất cả tông môn có giá trị, đáng giá thăm dò, đều có thể chia làm hai loại lớn.
Một là không có sự tồn tại của quỷ dị.
Một loại khác có sự tồn tại của quỷ dị.
Nếu là không có quỷ dị tồn tại, như vậy, chỉ cần cẩn thận đề phòng trận pháp cơ quan, bình thường đều không có nguy hiểm gì đặc biệt lớn.
Nhưng nếu có quỷ dị tồn tại thì phải thận trọng.
Cái gọi là quỷ dị, chính là ám chỉ đủ loại hiện tượng kỳ dị tồn tại trong di tích, không thể đánh giá theo lẽ thường.
Quỷ dị dường như không thuộc về thế giới này, thông thường đều có quy tắc độc đáo của riêng nó.
Quy tắc của quỷ dị cũng có phân chia mạnh yếu.
Trong Tu Tiên giới, theo quy ước, quỷ dị được chia thành nhiều cấp độ, từ mạnh đến yếu.
Căn cứ vào cảnh giới tu sĩ mà nó có thể ảnh hưởng, quỷ dị cũng tương ứng được chia thành: quỷ dị cấp Luyện Khí, quỷ dị cấp Trúc Cơ, quỷ dị cấp Kim Đan,...
Khi tu sĩ đã ở trong phạm vi bao trùm quỷ dị, nếu có tu vi thấp hơn cấp độ của quỷ dị thì phải tuân theo quy tắc của nó.
Một khi vi phạm, tất nhiên khó thoát khỏi cái chết.
Nếu có tu vi cao hơn cường độ quy tắc của quỷ dị thì tu sĩ sẽ không bị nó ảnh hưởng, thoát được cái chết.
Nhưng bất kể có tu vi cao như thế nào, ngươi cũng không thể thay đổi quy tắc của quỷ dị.
Cho dù cường giả Hợp Đạo kỳ cũng không cách nào thay đổi quy tắc của quỷ dị cấp Luyện Khí.
Càng không có khả năng cứu được tu sĩ vi phạm quy tắc trong quỷ dị.
Khi có sinh linh tiến vào phạm vi bao phủ, quỷ dị sẽ được kích hoạt.
Chỉ khi số người tử vong đạt đến số lượng nhất định hoặc phá giải quy tắc của quỷ dị, tu sĩ bên trong quỷ dị mới có thể rời khỏi.
Một ví dụ được trích dẫn trong hướng dẫn.
Một trăm năm mươi năm trước, trên một hòn đảo vô danh ở phía tây Tùng Vân Hải, gần đại lục, đột nhiên xuất hiện một động phủ.
Từ lúc hiện thế, đã có hào quang từ trong đó phóng ra, chiếu rọi phạm vi bầu trời mấy trăm dặm.
Rất nhiều tu sĩ bị bảo quang hấp dẫn, tiến vào trong đó thăm dò.
Sau một phen điều tra, các tu sĩ phát hiện, nơi này chính là động phủ được một tán tu Nguyên Anh thời thượng cổ, Hồng Chí Thượng Nhân, xây dựng trước lúc lâm chung.
Trong động phủ cất giấu hơn mười bộ công pháp, pháp bảo càng là nhiều đếm không xuể.
Những tu sĩ này mừng rỡ, lao vào cướp đoạt tới tấp.
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Hết thảy những tu sĩ, vì cướp được công pháp hoặc là pháp bảo mà lộ ra nụ cười, không hiểu sao đều bị bay đầu.
Nụ cười hoàn toàn bị ngưng đọng trên mặt.
Chỉ trong nháy mắt, nhóm tu sĩ ấy đã chết hơn phân nửa.
Còn các tu sĩ còn sống đều bị doạ mất mật, tưởng rằng những công pháp, pháp bảo này bị đặt cấm chế nào đó.
Lập tức quăng bảo vật cầm trên tay xuống đất, chạy ra khỏi động phủ.
Sau khi tin tức được truyền ra, đương nhiên là có tu sĩ không tin tà, lại bắt đầu vào thăm dò.
Sau một hồi lâu cầm bảo vật trên tay, không phát hiện ra bất kỳ cấm chế gì, họ đều tỏ vẻ khinh thường, vui mừng cười tươi.
Lập tức, đầu thân tách rời, lăn lóc đầy đất.
Chỉ có một tu sĩ bị liệt mặt trời sinh may mắn thoát nạn.
Nhưng hắn cũng bị cảnh tượng đáng sợ này dọa vỡ gan vỡ mật, chỉ thuận tay cầm lấy một kiện pháp bảo bèn chuồn đi mất.
Tin tức lại có thêm một nhóm người bị đoàn diệt đã chấn nhiếp tất cả những tu sĩ đỏ mắt xung quanh đó.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tên tu sĩ liệt mặt may mắn tránh được một kiếp, lại còn đạt được nhặt được bảo vật trong động phủ kia.
Thế nhưng, dù có bị tra hỏi như thế nào, tu sĩ liệt mặt đều trả lời bản thân cũng không biết vì sao lại có thể sống sót.
Cũng may là sau đó, có một nam tử thông minh suy tư một lúc lâu rồi đoán được huyền cơ.
Chỗ động phủ này cấm bật cười.
Vô luận vì nguyên nhân gì, một khi lộ ra nụ cười, đều sẽ bị đầu rơi xuống đất.
Tuy rằng việc này nghe rất là hoang đường, nhưng sau khi nam tử thông minh kia thần sắc tự nhiên đi vào động phủ, bình yên vô sự mang ra một môn công pháp, tất cả tu sĩ đều tin theo.
Thế là mọi người lần lượt tuân theo quy tắc, vét sạch công pháp, bảo vật trong động phủ.
Chuyện phát sinh trong động phủ của Hồng Chí Thượng Nhân chỉ là điển hình của loại quỷ dị đơn giản nhất, chỉ có tồn tại một loại quy tắc nhất định.
Trên thực tế, quỷ dị trong những di tích tông môn này, thường thường đều được hợp thành từ nhiều loại quy tắc.
Quỷ dị đương nhiên vô cùng hung hiểm. Trong trường hợp chưa biết rõ quy tắc của nó, chỉ một chút bất cẩn cũng sẽ gây chết người.
Nhưng sau khi hiểu rõ quy tắc của quỷ dị, độ nguy hiểm của quỷ dị chỉ gần như chỉ còn là con số không.
Kỳ Nguyên Châu dựa theo kinh nghiệm sống sót qua các quỷ dị của bản thân, đúc kết ra hơn mười kinh nghiệm.
Thứ nhất: Luôn luôn giữ bình tĩnh.
Dưới sự bao phủ của quỷ dị, chuyện không tưởng nào đều cũng có thể sẽ xảy ra.
Thứ hai: Đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Dưới tình huống chưa hiểu rõ quy tắc của quỷ dị, động càng nhanh, chết cũng càng nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận