Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 657: Hợp Đạo phân tứ cảnh

“Thanh kiếm phản chiến này của đạo hữu có thể bắn ngược sức mạnh lớn nhất là ở cảnh giới nào?” Cảm nhận được công kích phản chiến gần như tăng gấp đôi từ đối phương, sắc mặt Lý Phàm hơi thay đổi. Sau khi giơ tay lên phất một cái trấn áp thủy kiếm, hắn nhìn vào Sóc Phong cất tiếng hỏi.
Hình như Sóc Phong cũng đang hồi tưởng lại kiếm gỗ hộ thể cho mình vừa rồi, qua rất lâu mới tỉnh táo trở lại.
“Kiếm phản chiến...” Hắn lắc đầu nói: “Ta thấy thứ này gọi là kiếm ngưng chiến, kiếm bất chiến thì đúng hơn.”
Sóc Phong không giải thích gì nhiều thêm, lại quay đầu nói: “Sức mạnh động thiên Nguyên Anh bình thường có thể phản kích mà không có áp lực gì. Nhưng nếu như là Hóa Thần toàn lực xuất kích thì có chút miễn cưỡng. Còn ở trên Hợp Đạo...”
“Đạo hữu hiện tại chỉ mới ở Trúc Cơ kỳ đã có thể làm đến mức độ kinh thế hãi tục như vậy. Nếu như lên đến Hóa Thần vậy không phải là có khả năng chiến đấu với Hợp Đạo rồi hay sao?” Lý Phàm bày ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Chưa nói đến giữa Hợp Đạo và Hợp Đạo cũng đã có khác biệt rồi, mà thiên địa chi phách lại còn phân chia thành...”
Trong lòng Lý Phàm rung động, hắn đang muốn ngưng thần chăm chú lắng nghe. Lại chỉ nhìn thấy miệng Sóc Phong đóng đóng mở mở, không phát ra âm thanh nào.
Mà Sóc Phong cũng rất nhanh đã ý thức được điểm này, vô cùng dứt khoát im lặng không nói nữa.
Lý Phàm như có suy nghĩ, nhưng cũng rất thức thời không truy hỏi gì thêm.
“Tóm lại, tuy ta có Thiên chi kỳ nhưng muốn chiến thắng được gia mẫu thì vẫn còn một chặng rất dài nữa phải đi.” Sóc Phong cười khổ nói.
“Huống hồ, lấy Thiên chi kỳ trúc cơ tuy mạnh nhưng nó cũng có nhược điểm riêng. Ví dụ như muốn thăng tiến cảnh giới thì khó khăn và chậm chạp hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều. Cho dù có đầy đủ tài nguyên hay tăng cường phương pháp mới, kết quả cũng không mấy khác biệt.”
Lý Phàm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, lập tức lên tiếng thỉnh giáo Sóc Phong: “Đây lại là bởi vì nguyên nhân gì?”
Sóc Phong cũng vô cùng sảng khoái trực tiếp trả lời: “Thiên chi kỳ thật ra chính là Thiên chi pháp. Dựa vào Thiên chi kỳ trúc cơ sẽ rất khó để dung nhập những thứ khác.”
“Tu sĩ thông thường cần phải dòm thiên địa chi pháp, đoạt thiên địa chi tinh, hút rút thiên địa chi tủy, tế thiên địa chi phách, từng bước tấn chức. Nhưng tu sĩ Thiên chi kỳ không giống vậy. Họ lấy Thiên chi kỳ làm pháp, lấy Thiên chi kỳ làm động thiên, lấy Thiên chi kỳ làm thiên địa chi biến và lấy Thiên chi kỳ làm thiên địa chi phách.”
“Chỉ cần không ngừng lĩnh ngộ Thiên chi kỳ của bản thân đến cực hạn là có thể một đường thông suốt không bị cản trở tiến thẳng đến cảnh giới Hợp Đạo.”
Lý Phàm nghe thấy Sóc Phong nói như vậy, không khỏi hỏi: “Đây không phải là chuyện tốt à? Tại sao ngươi nói là lúc tu hành trái lại sẽ càng khó?”
Sóc Phong hỏi ngược lại hắn: “Đạo hữu không cảm thấy so sánh mạnh mẽ bắt lấy ngoại vật với phương pháp chỉ dựa vào bản thân để lĩnh ngộ tu hành này, tốc độ tu hành của bên nào sẽ cao hơn một bậc?”
“Đương nhiên là...” Lý Phàm dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên im bặt.
“Sóc huynh, ý của ngươi là sau khi dựa vào Thiên chi kỳ trúc cơ càng giống như dùng cổ pháp để tu hành ư?” Lý Phàm lơ đãng thay đổi cách xưng hô, vội vàng hỏi.
“Chính xác mà nói là đem theo một gông xiềng, dùng cổ pháp để tu hành!” Sóc Phong than nhẹ: “Đây chính là chỗ vừa lợi vừa hại của nó. Nhưng mà ta không hối hận, tuy con đường phía trước càng thêm khó khăn nhưng giới hạn đạt được cao hơn không ít!”
Hình như Lý Phàm lại nghĩ tới gì đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu như dựa vào Thiên chi kỳ thành tựu Hợp Đạo, vậy thì bước tiếp theo chính là nghịch ‘Thiên chi kỳ’ chi lý à?”
Trong mắt Sóc Phong lóe lên một tia tán thưởng: “Không sai! Khó khăn của cảnh giới Trường Sinh là ở đâu? Thiên địa chi lý hư vô mờ mịt, chỉ là một khái niệm trừu tượng, người thường khó mà thấy được. Muốn nghịch chuyển làm sao dễ dàng đến vậy?”
“Truy tìm thiên địa chi lý, quen thuộc thiên địa chi lý, khống chế thiên địa chi lý, nghịch chuyển thiên địa chi lý...”
“Những thứ này đều phải hoàn thành trong cảnh giới Hợp Đạo. Tuy tuổi thọ của tu sĩ Hợp Đạo rất dài, nhưng mỗi lần vượt qua bước này đều cần trả ra cái giá vô cùng cay đắng. Từ trước đến nay, lại có bao nhiêu thiên tài tuyệt thế ngã xuống trước một bước cuối cùng kia?”
“Mà dựa vào Thiên chi kỳ trúc cơ, chính là trực tiếp vượt qua bước đầu tiên. Trong quá trình bắt đầu tu luyện ở cảnh giới Trúc Cơ của bản thân, tức là đang thực hiện tiếp bước thứ hai và bước thứ ba. Gần như tương đương với việc tiết kiệm được một nửa sức lực.”
Sóc Phong tận lực dùng những ngôn ngữ phổ thông dễ hiểu, dễ nghe nhất giải thích cho Lý Phàm nghe.
Mà Lý Phàm cũng vì thế mơ hồ có được lĩnh ngộ.
“Truy tìm, quen thuộc, khống chế, nghịch chuyển nói không chừng chính là đối ứng với những cảnh giới tương đương trong Hợp Đạo.”
Lý Phàm lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước đây khi Kỷ Hoành Đạo đối mặt với Triệu sư tỷ có nói qua “Thiên Tôn ‘định lý’ xong thì không còn thích hợp tham gia vào tranh đấu phàm tục nữa”.
“Định lý, nghĩa là đã nghịch chuyển qua thiên địa chi lý, cuối cùng thay thế, tự chuyển hóa thành một bộ phận của thiên địa. Đây cũng chính là đã chân chính bước vào cảnh giới Trường Sinh rồi.”
“Mà trước lúc đó, tu sĩ Hợp Đạo còn có bốn bước cần phải đi.”
Sóc Phong nhìn thấy Lý Phàm nhất thời rơi vào trạng thái trầm tư, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: “Những lời hôm nay chẳng qua là vì muốn báo đáp ân tình chỉ bảo của đạo hữu, do đó tiết lộ mà thôi. Đạo hữu tuyệt đối không nên mơ mộng hão huyền, từ đó đánh mất lý trí. Nếu thật là vậy chẳng phải ta lại có lòng tốt lại làm ra việc xấu à.”
Lúc này Lý Phàm mới tỉnh táo lại, hắn cười đáp: “Sóc huynh nghĩ nhiều rồi, ta đâu phải người không biết tốt xấu. Chỉ là từ trước đến nay ta đều cho rằng, giữa Trường Sinh và tu sĩ thế hệ chúng ta chỉ cách nhau vỏn vẻn mấy đại cảnh giới. Chưa chắc ta không thể với tới.”
“Hiện tại xem ra, vậy mà lại cách đến mấy hồng câu, cái nào cái nấy đủ để làm người ta tuyệt vọng.”
“Tóm lại cũng phải cho người ta hi vọng chứ.” Sóc Phong gật đầu đồng ý, lại đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa biết danh hiệu của đạo hữu là gì. Ta thấy với tính cách và thiên tư của đạo hữu hẳn không phải là nhân vật nhỏ bé vô danh.” Sóc Phong có chút tò mò nhìn Lý Phàm, lên tiếng hỏi.
Lý Phàm bèn chắp tay nói ra tên mình: “Tại hạ là Lý Phàm!”
Đôi mắt Sóc Phong hơi nheo lại, trong nháy mắt bắt đầu nhìn Lý Phàm cẩn thận đánh giá.
“Chỉ là trùng họ trùng tên mà thôi! Trước đây cũng có rất nhiều người hiểu lầm!” Lý Phàm giải thích.
Sóc Phong chậm rãi gật đầu.
“Ta am hiểu việc vọng khí, đi ngang qua nơi này phát hiện ở đây hình như có chút kì lạ, vì vậy mới xuống đây điều tra. Ai biết được ta còn chưa kịp tìm ra kết quả đã xém chút bị đạo hữu hại chết rồi.” Lý Phàm chủ động giải thích về nguyên nhân hậu quả.
“Nói như vậy, thật ra ta cũng cảm thấy ở gần đây có gì đó không đúng lắm.” Sóc Phong nháy mắt bừng tỉnh, nhìn về phía cách đó không xa.
Đích ngắm của hắn chính là phương hướng mà tượng đá Hàn Dịch đang tọa trấn.
Chỉ là dường như hắn không có chú ý sự tồn tại của tượng đá, chỉ đơn thuần là dựa vào bản năng của hắn phát hiện ra dị thường ở nơi đó mà thôi.
“Có chú thú vị...”
“Chi bằng đạo hữu cùng ta đi đến đó điều tra thử xem?” Lý Phàm lên tiếng đề nghị.
“Đang có ý này.” Hiển nhiên Sóc Phong không phải là kẻ lo sợ gặp phiền phức, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người vốn đang định tiến lên trước thăm dò, ngay lúc này bầu trời đột nhiên biến thành màu hồng.
Sắc mặt Sóc Phong đột ngột thay đổi.
Những bông tuyết màu đỏ thẫm từ từ rơi xuống.
Một giọng nữ truyền cảm dễ nghe đột nhiên vang lên: “Phong nhi, rời nhà đã lâu đến lúc nên về rồi.”
Sắc mặt Sóc Phong hơi cứng lại.
Nhưng mà hắn lại không dám chống lại ý của mẫu thân đại nhân nhà mình, chỉ đành bày ra vẻ mặt xin lỗi Lý Phàm.
“Ta biết rồi, mẫu thân đại nhân.” Hắn đáp lời.
Sóc Phong nắm lấy một mảnh hoa tuyết, màu đỏ thẫm hòa tan trong lòng bàn tay hắn.
Ngay sau đó, hình bóng của hắn trở nên mơ hồ.
Dần dần từ trong không khí biến mất.
Đột nhiên, một khối linh phù truyền tin từ không trung rơi xuống bay về phía Lý Phàm đang đứng.
“Lý huynh, ngày sau nếu có chuyện cần ta giúp đỡ, cứ việc liên hệ với ta.”
Giọng nói của Sóc Phong mơ hồ truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận