Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 595: Tuy chết nghịch vận tồn

Ngư Phụ lão nhân và Hàn Dịch nhìn nhau.
Một nguồn năng lượng bạo ngược đột nhiên giáng xuống.
Khuôn mặt Ngư Phụ bình thản, thân hình như núi, đứng bất động.
Ngay cả chiếc áo tơi trên người hắn giống như đã lắng đọng cả ngàn vạn năm, nó vẫn luôn bám sát vào thân thể của Ngư Phụ, như thể không chịu sự ảnh hưởng nào từ thế giới bên ngoài.
Về phần Hàn Dịch, một cỗ sát khí màu đen khủng khiếp dường như đang dâng trào từ trong ra ngoài.
Dưới sự bao phủ của cỗ năng lượng không thể giải thích này, biểu cảm trên khuôn mặt Hàn Dịch vẫn bất động tại thời điểm hắn bị Ngư Phụ nhìn chằm chằm.
Trông nó âm trầm đáng sợ không thể giải thích được.
Đồng tử biến mất, trên mặt xuất hiện những vết nứt như đồ sứ vỡ vụn.
Toàn bộ thân hình thỉnh thoảng lóe lên rồi biến mất trong hắc khí cuồn cuộn.
Trong chớp mắt, nó lặng lẽ xuất hiện trở lại.
Biến hóa chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Sau khi nhìn xong, Ngư Phụ lại cầm sọt cá đang để trên mặt đất lên đeo vào lưng, đồng thời hắn sải bước đi về phía biển Tùng Vân.
Về phần Hàn Dịch…
Hắc khí không ngừng khuấy động đột nhiên rút vào cơ thể của Ngư Phụ lão nhân khi hắn rời đi.
Nhưng Hàn Dịch vẫn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn vẫn đứng yên tại chỗ và không có một động tác nào khác.
Giống như một bức tượng đá đã ở đây từ đầu đến cuối.
Đôi mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, khi một con chim trắng bình thường bay phía trên tượng đá Hàn Dịch.
Có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra.
Không có bất kỳ cảnh báo nào, vết thương ban đầu đã lành trên cánh của con chim trắng đột nhiên lại nứt ra.
Kết quả là nó đột nhiên mất thăng bằng, xoay vài vòng trong không trung và tiếp tục rơi xuống.
Nó không thể phục hồi cho đến khi chạm đất.
Nó trực tiếp ngã chết trước tượng đá Hàn Dịch.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tại một thành nhỏ gần đó có một nhóm người phàm vừa nói vừa cười đi ngang qua nơi này.
Bọn họ như thể không nhìn thấy tượng đá Hàn Dịch, nhắm mắt làm ngơ để mặc hắn đứng giữa đường.
Bọn họ cũng không có né tránh mà còn trực tiếp đi thẳng qua pho tượng.
Điều huyền bí hơn nữa là pho tượng Hàn Dịch giống như là hư ảo vậy.
Không về phát sinh va chạm giữa bọn họ.
Mà các người phàm trực tiếp đi xuyên qua.
Vẻ mặt bọn họ vẫn bình thản và không phát hiện ra bất cứ dị thường nào.
Chỉ là khi bọn họ đi về phía trước không bao lâu, một người phàm đột nhiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, hắn gục ngã trên mặt đất.
Không lâu sau, hắn qua đời.
Những người phàm này vốn định đi đến ngọn núi cách đó không xa để hái một ít thảo dược.
Bây giờ lại xảy ra biến cố này, tự nhiên bọn họ cũng không còn tâm tư hái thuốc nữa.
Trong tiếng khóc nức nở, bọn họ đem người chết không may bị phát tác bệnh tim trở về nhà.
Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua.
Một vị tu sĩ mặc đạo bào màu xanh bay ngang qua pho tượng Hàn Dịch với vẻ mặt hưng phấn.
“Sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng ta cũng đã tìm được dược liệu quan trọng cuối cùng. Cộng thêm đỉnh luyện đan mà ta đã mua trước đó…”
“Lần này ‘Huyền băng bảo đan’ chắc chắn sẽ thành công!”
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Một ngày sau, ở trên bầu trời châu La Yên xuất hiện dị tượng một tu sĩ vẫn lạc.
Mọi người đồn rằng: một vị tu sĩ nào đó bởi vì thao tác sai lần trong quá trình luyện đan khiến lò luyện đan phát nổ.
Đan dược chưa được luyện thành mà ngược lại còn mất mạng.
Trong thời đại này, chuyện tu sĩ vẫn lạc vì nổ lò luyện đan dù rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có.
Người chết lại là một tu sĩ Kim Đan không đáng chú ý nên đám người chỉ cảm thán vài câu.
Sau đó, câu chuyện chìm vào quên lãng.
Chỉ có một số thay đổi lặng lẽ diễn ra ở châu La Yên.
Chuyện này tạm thời không có người ngoài biết.
Quay trở lại Ngư Phụ lão nhân.
Tuy hắn không ngự phong phi hành mà chỉ là hành tẩu trên mặt đất.
Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ nhanh.
Chỉ một bước chân đã có thể tiến xa vạn dặm.
Thân hình chớp liên tục, không ngừng tiến về phía biển Tùng Vân.
Khi hắn đến châu Nguyên Đạo và chỉ cách mục đích có một bước nữa.
Bỗng nhiên, một bóng người màu xanh lam đứng chắn trước mặt hắn.
“Đạo hữu, xin hãy quay về đi…”
Ngư Phụ cau mày, quan sát đối phương.
Một bộ đạo bào màu xanh lam, tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo.
Tuổi già sức yếu, trông như sắp đến ngày tàn.
“Có phải ta đã từng gặp ngươi rồi không?” Ngư Phụ có chút không chắc chắn.
Tu sĩ áo bào xanh ho khan vài tiếng, nói với giọng điệu già nua: “Đạo hữu đúng là càng ngày càng dễ quên.”
“Lần trước gặp mặt, ngươi còn nhớ đến ta. Bây giờ, ngay cả ta là ai cũng không nhớ được rồi à?”
“Nghĩ lại thì chuyện đó chỉ mới xảy ra vào hai trăm năm trước thôi.”
Ngư Phụ cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, có vẻ như hắn đang ngẫm nghĩ về ý tứ trong lời nói của lão giả áo lam.
Không bao lâu, hắn lắc đầu: “Quả thật ta không nhớ gì cả.”
“Có điều không sao cả…”
“Dù gì ngươi cũng sắp chết rồi.”
Ngư Phụ lão nhân tự nhủ điều gì đó.
Lão giả áo lam lập tức sửng sốt.
“Đúng vậy, ra sắp chết rồi.” Trong lời nói của lão giả có chút xót xa.
“Ngươi vẫn muốn ngăn cản ta ư?” Ngư Phụ hỏi.
“Thân mang chức trách, không thể không làm.” Lam Vũ không chút do dự trả lời.
Ngư Phụ nghe vậy cũng không phí lời nữa.
Hắn vung tay phải về phía trước.
Một loạt các đường thẳng màu đen đan chéo nhau đột nhiên xuất hiện xung quanh lão giả áo lam, giống như một tấm lưới khổng lồ vây quanh hắn khắp mọi phía.
Lão giả áo lam phát ra tiếng kêu rên rỉ rồi đột ngột biến mất.
Chỉ còn lưu lại một chiếc lông vũ màu lam đang phát ra những chùm ánh sáng bên trong tấm lưới đánh cá đang không ngừng thu nhỏ lại.
Ngay lập tức, tấm lưới đánh cá co lại và trở về tay của Ngư Phụ.
Nhìn chiếc lông vũ màu lam trong tay, Ngư Phụ nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Rồi hắn khẽ lắc đầu, không còn vướng mắc gì nữa.
Hắn đặt Lam Vũ vào trong sọt cá sau lưng và tiếp tục đi về hướng biển Tùng Vân.
Chẳng bao lâu sau khi Ngư Phụ rời đi.
Một bóng người mơ hồ lại xuất hiện ở chỗ cũ.
“Ta chết rồi thì sao quản lý được hồng thủy ngập trời.”
“Hừ!”
Hắn nhìn bóng lưng Ngư Phụ thật lâu rồi biến mất tại chỗ.
Châu Thanh Vân cách hai châu với châu La Yên.
Ngay khoảnh khắc thị giác nhìn trộm biến mất, Lý Phàm liền biết có điều gì đó không ổn.
Phản ứng cũng rất nhanh, hắn lập tức lấy một ‘Tượng thiên tôn hiển thế’ ra khỏi động thiên mà Ngũ Lão hội đã ban tặng trước đó.
Không phải có thể liên hệ trực tiếp cùng với hình dáng năm mặt mười tay của ‘Ngũ Trụ viện’.
Mà là một pho tượng thiên tôn tượng trưng cho sự vô ưu, mặt mày cúi xuống, biểu cảm lộ vẻ thương xót.
Tượng thần chỉ có một tác dụng duy nhất chính là bảo vệ thức hải không bị tán loạn sau khi nhận phải đả kích chí mạng.
Hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Giống như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, Lý Phàm đột nhiên cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ vang.
Hàng ngàn hình ảnh chồng chéo lên nhau xuất hiện trong khung cảnh trước mặt hắn, đồng thời chúng còn đang không ngừng lắc lư.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Lý Phàm vô thức dùng tay bảo vệ đầu mình.
Ngay cả tiến độ bổ sung năng lượng hộ thể của ‘Hoàn Chân’ cũng đã giảm xuống 5%.
Cũng may hắn chỉ bị thương nhẹ và không nguy hiểm đến tính mạng.
Pháp vực động thiên trong cơ thể, lực lượng ngũ hành lưu chuyển.
Trong khoảnh khắc, Lý Phàm khôi phục nguyên khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận