Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 954: Chung giải Tiên Phàm mê

Ở một đỉnh núi xa xôi tại châu Thông Diễn, Lý Phàm phải tốn một thời gian mới tìm được nơi này.
Bên ngoài động phủ, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được từng đợt khí tức u ám truyền đến trong đó.
Còn có không ít âm thanh thầm thì rủ rỉ vờn quanh bên tai.
Giống như oan hồn trong truyền thuyết.
Nhưng Lý Phàm vô cùng rõ ràng, Huyền Hoàng giới không có sự tồn tại của quỷ tu nào.
Sau khi tu sĩ vẫn lạc, tuyệt đại đa số tình huống đều là trực tiếp trả đạo cho trời.
Chỉ có số rất ít tình huống còn có thể giữ lại một chút tàn hồn.
Chỉ riêng bảo tồn ký ức hoàn chỉnh đã ý thức rõ ràng lúc còn sống đều đã khó, càng đừng nhắc đến việc lấy thân tàn hồn tu hành.
Đương nhiên, đám tồn tại thân hóa quỷ dị của Vân Thủy Thiên Cung là trường hợp đặc biệt.
Không nằm trong phạm vi thảo luận bình thường.
Lý Phàm hừ lạnh, âm thanh thì thầm bên tai thoáng chốc toàn đều biến mất không thấy đâu nữa.
Sải bước đi vào động phủ của La Tố Chân, chỉ thấy khắp nơi rải rác bày đầy hài cốt nhân loại.
Tất cả bọn họ đều bị bày biện thành động tác khác nhau, cho người ta cảm giác hệt như còn sống.
Một tu sĩ người lùn chỉ cao đến đầu gối Lý Phàm đang trang nghiêm đối thoại với một bộ xương khô trong đó: “Tam đệ ngươi yên tâm, ta biết ngươi không hài lòng với tức phụ ta mới tìm cho ngươi.”
“Không sao, ta đã tìm lại cho người lần nữa. Ngươi cũng khuyên tứ đệ đi, lúc còn sống không tìm được đạo lữ đã rất mất mặt, chẳng lẽ sau khi chết vẫn phải cô độc suốt kiếp...”
Nói dông nói dài, vẻ mặt nghiêm túc.
Giống như hài cốt trước mặt hắn còn sống.
Lý Phàm xem mặt không cảm xúc, ho nhẹ đánh thức tu sĩ người lùn đang đắm chìm.
“A? Ngươi là?” Tu sĩ người lùn ngửa đầu, dường như muốn cố gắng nhìn rõ dung mạo Lý Phàm.
Nhưng Lý Phàm cùng lúc thay đổi tướng mạo lại đã che giấu chính mình.
Tu sĩ người lùn căn bản không cách nào nhìn rõ.
“Ngươi chính là tu sĩ có thể dựa vào đầu lâu khôi phục hình dạng người chết lúc còn sống?” Lý Phàm nói rõ mục đích đến.
Tu sĩ người lùn lúc này mới lấy lại tinh thần, gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, là ta.”
Hắn xoa tay: “Ta chờ ngươi đã lâu. Nói là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ khôi phục, khen thưởng ít nhất cũng là một vạn độ cống hiến?”
Lý Phàm mỉm cười, gật đầu nói: “Yên tâm, không thiếu ngươi.”
“Chỉ có điều, ngươi thật sự có nắm chắc hả?” Lý Phàm cúi đầu đánh giá đối phương, nhấn mạnh, hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt Lý Phàm chiếu tới, áp lực vô hình đó làm cho tu sĩ người lùn không khỏi rùng mình.
Song rất nhanh hắn lại vỗ ngực bùm bùm, bảo đảm nói: “La Tố Chân ta từ nhỏ đã qua lại với người chết, trong mắt ta, bọn họ căn bản không phải vô số bộ xương khô! Mà tất cả đều là người sống sờ sờ! Nếu như ta không được, sợ rằng trên đời này không ai có thể làm được nữa!”
Lý Phàm lúc này mới chầm chậm nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Bố trí trận pháp xung quanh, phong tỏa động phủ của La Tố Chân.
Sau đó Lý Phàm chiếu ra hình dáng đầu lâu thành hàng ở trung tâm Bác Vật Thần Tàng quán trên không trung.
Mới đầu La Tố Chân còn không quan tâm lắm, vẫn thỉnh thoảng quan sát hài cốt trưng bày trong động phủ của mình.
Nhưng theo đầu lâu dần hiện ra, lực chú ý của La Tố Chân chậm rãi bị hấp dẫn.
Sau khi đầu lâu triệt để thành hình, La Tố Chân hoàn toàn ngây người. Không tự chủ được tới gần hình chiếu, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Quá hoàn mỹ rồi...”
“Tại sao trên đời có thể có đầu lâu kết cấu hoàn mỹ như vậy?” La Tố Chân lẩm bẩm tự nói.
“Hoàn mỹ?” Lý Phàm cau mày.
Cho rằng Lý Phàm đang nghi ngờ, La Tố Chân lập tức kích động giải thích: “Cái này còn chưa coi như hoàn mỹ à?”
“Xem xương trán này, xương đỉnh đầu này, còn có xương chẩm này nữa...”
“Tuyệt không thể tả. Tổ hợp tỉ lệ với nhau đều vừa khéo như thế.”
“Quả thực, quả thực...”
Nhẫn nhịn hồi lâu, La Tố Chân cuối cùng phun ra tám chữ: “Hỗn nhược thiên thành, hoàn mỹ vô khuyết.”
Lý Phàm từ từ híp mắt.
Không chờ Lý Phàm thúc giục, La Tố Chân đã không kịp chờ đợi chủ động hoàn nguyên hình dáng đầu lâu lúc còn sống.
Phương pháp của hắn cũng hết sức quỷ dị, không thông qua bí thuật gì.
Mà là thấp thỏm không yên thử tiến hành đối thoại với đầu lâu.
Chỉ có điều là hình chiếu tự nhiên không thể tiến hành trả lời La Tố Chân.
Nhưng La Tố Chân lại như thật sự nhận được câu trả lời, càng lúc càng hưng phấn.
Lúc Lý Phàm đang có điều hoài nghi, chỉ thấy tay phải La Tố Chân bỗng dưng khua lên, bắt đầu miêu tả hình dạng đầu lâu lúc còn sống.
Sau đó Lý Phàm lại kiên nhẫn chờ đợi.
Theo hình dạng không ngừng khôi phục, nét mặt trên mặt Lý Phàm cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Sau khi ảnh bán thân cuối cùng xuất hiện trước mặt Lý Phàm...
Hắn cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, cố gắng che giấu kinh sợ trong lòng.
Nhìn chằm chằm hình ảnh trên không trung, nhìn rất lâu.
Lý Phàm dùng âm thanh trầm thấp hỏi: “Ngươi... Xác định không làm sai?”
Cho dù biết là câu nói nhảm, nhưng Lý Phàm vẫn hỏi như vậy.
Đúng như dự đoán, phản ứng của La Tố Chân hết sức kích động: “Sai? Ngươi có thể nghi ngờ ta...”
Không chờ đối phương nói xong, Lý Phàm bèn hít sâu một hơi, tay áo vung lên, thu La Tố Chân kèm theo tất cả sự vật trong động phủ vào trong Ngũ Hành động thiên trấn áp lại.
Sau đó lại xóa đi toàn bộ dấu vết ở đây.
“Sao lại là hắn?”
Đứng sừng sững giữa không trung thật lâu, Lý Phàm vẫn trăm mối không thể giải.
Không cách nào đối mặt với sự thật này.
“Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng. Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng...”
Lý Phàm trầm ngâm rất lâu, thân hình phi độn bay về phía biển Tùng Vân.
Mục tiêu tự nhiên là Ân thượng nhân cũng đang tiến hành nghiên cứu Tiên Phàm Chướng.
Trong cảm ứng của Lý Phàm, nghiên cứu của Ân thượng nhân vẫn chưa thu được kết quả cuối cùng.
Mà Ân thượng nhân giống như cảm nhận được gì, trở nên có phần chần chừ không tiến, lo được lo mất.
Tần suất thí nghiệm rõ ràng giảm thấp.
Thậm chí...
Có ý không muốn tiến hành nghiệm chứng bước cuối cùng.
Tốc độ tăng lên nhanh nhất, Lý Phàm rất nhanh đã tới trước mặt Ân thượng nhân.
Lý Phàm đột ngột xuất hiện, Ân thượng nhân vô cùng hoảng hốt.
Đang muốn nói chuyện, Lý Phàm lại chủ động vẫy tay ngăn hắn lại.
“Ân đạo hữu, về tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng...”
“Ta có một phát hiện kinh người.”
Cả người Ân thượng nhân chấn động kịch liệt, mặt đầy khó tin nhìn Lý Phàm.
“Kết quả này quá khó tin. Căn bản không thể giải thích. Ngươi cũng hẳn có điều dự cảm nhỉ?”
Ân thượng nhân trầm mặc hồi lâu, cay đắng gật đầu.
Lý Phàm hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Như vậy, mời ngươi bắt đầu nghiệm chứng cuối cùng đi.”
“Ta cũng muốn nhờ ngươi giúp ta xác nhận.”
Đứng im bất động, qua rất lâu, Ân thượng nhân chán nản thở dài, sau đó chỉ huy Lý Phàm đi vào phòng thí nghiệm.
Trong tường ngoài trong suốt, Lý Phàm lờ mờ có thể nhìn thấy trong đó trưng bày cây xương sườn trắng Ân thượng nhân nắm giữ.
Theo chướng khí màu trắng nồng đậm không ngừng từ xung quanh phun ra, tràn ngập cả khu vực.
Ân thượng nhân không ngừng bấm niệm pháp quyết, vẻ mặt biến đổi.
Dưới sự khống chế của hắn, màu sương mù trở nên nhạt đi.
Chầm chậm, trong không khí như có gì đó chảy vào trong xương sườn trắng.
Sau khi trong khu vực trong suốt hoàn toàn trống rỗng, Ân thượng nhân sau khi xác nhận suy đoán của mình mặt mày trắng bệch, té ngã trên đất.
“Quả nhiên là như vậy, quả nhiên là như vậy.”
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ.
Lý Phàm thì chậm rãi nói ra đáp án.
“Tu sĩ đầu tiên cảm nhiễm Tiên Phàm Chướng cũng chính là người sáng tạo ra Tiên Phàm Chướng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận