Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1177: Người văn minh sống sót

Thông qua so sánh với tốc độ dòng chảy thời gian Huyền Hoàng giới, Lý Phàm thánh thai có thể phán đoán đại khái khoảng cách đến nơi đích.
Lúc tốc độ dòng chảy thời gian hai bên chậm rãi hạ xuống còn 3 phần 1.
Lý Phàm thánh thai biết tồn tại không biết lần này mình tìm kiếm đang ở phía trước.
Trên đường tiến lên, ngoài cự nhân thây khô ra hắn còn gặp cái khác một số đồ vật đến từ Tu Tiên giới sụp đổ thượng cổ.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong thi hài tu sĩ, phế tích kiến trúc.
Thậm chí Lý Phàm còn nhặt được một vài pháp bảo tu sĩ đã từng sử dụng.
Nhưng đã trôi nổi trong hư không quá lâu, đều đã mất hết linh tính, không cách nào sử dụng.
Nhưng nhìn từ phương thức luyện chế pháp bảo và đặc trưng bên ngoài của nó, bọn chúng đến từ đủ loại Tu Tiên giới khác nhau.
Những “tạp vật” như đồ bỏ đi này dường như là vì hai luồng lực lượng trong hư không đã đạt thành một loại cân bằng vi diệu nào đó, không bị hút tới Tiên Khư.
Hoặc là bị kéo tới chỗ sâu tinh hải.
Mà lẳng lặng ở lại nơi đây.
Hệt như đã bị toàn bộ thế giới quên lãng.
Càng đi về trước, những món đồ bỏ đi trong hư không càng nhiều.
Đều là từng chút chứng cứ Tu Tiên giới khác nhau ngày trước đã từng tồn tại.
Chưa xác định trên những tạp vật này có còn lây dính lực lượng Triện Tự Chân Tiên hay không, Lý Phàm thánh thai không dám đụng vào nó.
Chỉ khống chế khôi lỗi và Kiếm Thể không ngừng né tránh.
Cứ như vậy, tốc độ cũng không tránh được chậm lại.
“May mà ta suy đoán không sai, cách vĩ lực tinh hải càng gần, ảnh hưởng của ‘Độc’ Tự Quyết đối với ta cũng càng yếu.”
“Đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm bị thôn tính.”
Chẳng qua...
Lực lượng Triện Tự Chân Tiên suy cho cùng cũng không thể khinh thường.
Tuy chưa bị ăn mòn triệt để, nhưng Lý Phàm thánh thai cũng cảm nhận được đủ loại biến hóa trên hành động, suy nghĩ của mình.
Ví dụ như khi không trong đầu sẽ dâng lên suy nghĩ muốn rời xa tất cả ở ẩn.
Lại chẳng hạn như, Hắc Kiếm Thiên chi kỳ căn cơ tu hành trong cơ thể thế mà mơ hồ sinh ra một tia ngăn cách với chính mình.
Chuyện này dùng ánh mắt thế tục nhìn, căn bản là một chuyện khó tin.
Phải biết rằng, sau khi Lý Phàm thánh thai cắn nuốt nó, hóa thành đạo cơ của bản thân, bọn họ chẳng khác nào tồn tại cùng một thể.
Người như kiếm, kiếm như người.
Nhưng lực lượng Triện Tự Chân Tiên lại có thể cưỡng ép làm cho loại dung hợp này trở lại như cũ.
“Cô độc hoàn toàn?”
“Cô độc à?”
Trong lòng Lý Phàm thánh thai thậm chí mơ hồ dâng lên bất an khác.
Lực cô độc này có thể sinh ra ảnh hưởng đến bản tôn và ‘Hoàn Chân’ không?
Tuy rằng vị cách của ‘Hoàn Chân’ đủ cao, nhưng không ngăn nổi thực lực bản tôn hiện tại còn chưa vừa ý!
Dù là chỉ có khả năng, nguy hiểm này cũng không phải điều Lý Phàm có thể thừa nhận.
Trong lòng Lý Phàm thánh thai dần có một vài quyết định.
“Cho dù lãng phí cơ hội thăm dò lần này cũng không thể để lực cô độc ảnh hưởng đến bản tôn.”
“Trước khi có dấu hiệu lộ ra, ta phải kết thúc trước tính mạng mình.”
Lý Phàm thánh thai nghĩ như vậy, nuốt vào bảo vật tẩm bổ thần hồn cuối cùng, sau đó kích phát Nhiên Hồn Quyết.
Tốc độ đột ngột tăng vọt, nhanh chóng xuyên qua trong khe hở đồ bỏ đi trải rộng hư không.
Những di vật đến từ Tu Tiên giới thượng cổ này hợp thành một đại dương vô tận, giống như không có phần cuối.
Lực tẩm bổ trong cơ thể gần như đã bị tiêu hao sạch sẽ lại vẫn không thể xông ra phạm vi vùng biển rộng này.
“Những tạp vật này đều có thể bảo tồn...”
“Như vậy, có thể là mảnh vỡ Tu Tiên giới trước kia cũng có thể bảo tồn tương đối hoàn hảo không?”
Dạo chơi trong biển rộng di vật, Lý Phàm thánh thai lại chợt nhớ tới hành động vận chuyển mảnh vỡ thế giới từ trong tinh hải, may vá Huyền Hoàng giới của Truyền Pháp và Thiên Y.
“Người nào?”
Lúc hắn trầm tư, Lý Phàm bỗng căng thẳng trong lòng, bởi vì hắn lại cảm thấy trong hư không có một thần thức toả định chính mình!
Hét lớn một tiếng, nhìn qua nguồn toả định.
Cảm giác toả định thoáng chốc không còn, chỉ thấy một bóng người mờ ảo nhanh chóng lóe lên, biến mất trong bóng đêm.
Lý Phàm thánh thai mặt mày u ám, đi tới vị trí bóng dáng đó xuất hiện ban đầu.
“Không phải tồn tại quỷ dị thần bí gì, mà là người sống?”
“Trong Tinh hải chí ám, ngoại trừ Huyền Hoàng giới, thế mà vẫn còn có văn minh tu tiên may mắn còn tồn tại khác?”
Trong lòng Lý Phàm thánh thai chấn động vô cùng.
Không chỉ bởi vì cảm nhận được khí tức của bóng dáng ấy, càng là bởi vì một đoạn tin tức đối phương chủ động để lại.
Lý Phàm xem mà chẳng hiểu ra sao, không phải rất hiển nhiên là lưu niệm thần thức chỉ có tu sĩ mới có thể thi triển.
“Bính tam, thất nhật sóc?”
“Tội?”
Lý Phàm nhìn hai câu ngắn ngủi, rơi vào trầm tư.
“Hẳn là một loại ám ngữ nào đó. Nhưng văn tự thông dụng Tu Tiên giới này tuyệt đối là của tu sĩ may mắn sống sót không thể nghi ngờ.”
Tuy rằng chuyến này vẫn chưa thể nhìn thấy vĩ lực tinh hải gây nên chấn động của Huyền Hoàng, nhưng biết trong tinh hải còn có hỏa chủng văn minh khác, đối với Lý Phàm đã là ý nghĩa trọng đại rồi.
“Nhiều năm như vậy tới nay, muốn sinh tồn trong Tinh hải chí ám, ngoài tài nguyên có thể bảo đảm sinh tồn ra, chủ yếu nhất là có thể chống cự lực hút Tiên Khư. Mà thành tựu một khu vực an toàn nằm trong điểm cân bằng vi diệu của hai luồng lực lượng này.”
“Điều này cũng đồng thời nói rõ...”
Ánh mắt Lý Phàm thánh thai chớp động, nhìn thần thức lưu niệm của tu sĩ không biết, cực kỳ cẩn thận chưa trả lời.
“Vĩ lực tinh hải có thể chống lại Tiên Khư không phải gần đây mới đột nhiên xuất hiện.”
“Mà là vì một loại biến cố nào đó, bất thình lình bạo phát mãnh liệt. Lúc này mới bị Huyền Hoàng giới bên ngoài Tiên Khư phía xa cảm ứng được.”
Trước mắt Lý Phàm lại lần nữa hiện lên bóng dáng Thiên Y và Truyền Pháp thiên tôn.
Hai người này du lịch trong Tinh hải chí ám rất lâu, hiển nhiên không thể không biết chuyện này.
“Thú vị.”
Bởi vì lực cô độc, nội tâm trở nên có phần lạnh nhạt của Lý Phàm thánh thai sau khi biết về hỏa chủng văn minh mới lần nữa khôi phục chộn rộn.
Nhưng lại bị Lý Phàm cưỡng ép đè xuống.
“Cho dù còn chưa tiếp xúc với nó nhưng có thể tồn tại trong hoàn cảnh ác liệt như vậy hiển nhiên không phải thứ dễ dàng chung sống.”
“Hơn nữa trong Tinh hải chí ám, pháp tắc còn muốn hoàn thiện trong Huyền Hoàng phần nào. Hạn mức cao nhất cao hơn, những người này ở đây lâu như vậy...”
“Thực lực không thể khinh thường.”
Chỉ có điều Lý Phàm trái lại cũng không có ý lo lắng cho Huyền Hoàng giới.
Quái vật Huyền Hoàng giới xuất hiện dồn dập, còn có tân pháp Truyền Pháp thiên tôn thêm vào.
Mà trong biển phế tích nơi này, vật tư bần cùng. Nếu hai bên thật sự đánh nhau, tuyệt đối là Huyền Hoàng giới nghiền áp.
“Ngược lại là ta đã lo nhiều, cách nhau lộ trình xa xôi như thế, nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì ngay cả gặp gỡ đều là hy vọng xa vời.”
Tạm thời quăng ra sau đầu ý nghĩ so sánh hai văn minh còn sót lại của Tinh hải chí ám.
Hiện tại vấn đề đầu tiên bày ra trước mặt Lý Phàm là thời gian hắn còn lại đã không nhiều lắm.
Tiếp tục tiến lên chỗ sâu biển phế tích, tìm kiếm ngọn nguồn vĩ lực tinh hải.
Hoặc là thử tiếp xúc với văn minh nơi này?
Không suy nghĩ quá nhiều, sau suy nghĩ ngắn ngủi, Lý Phàm thánh thai bèn quyết định.
Lựa chọn cái sau.
“Bọn họ sinh sống ở đây rất lâu, chắc chắn hiểu hơn về vĩ lực tinh hải kia.”
“Thay vì tán loạn như con ruồi không đầu, không bằng hỏi người.”
Ánh mắt Lý Phàm thánh thai lấp lóe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận