Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 349: Tiên lũy trấn áp mê vực

Vào năm định neo thứ 9, Lý Phàm từng nhận được một nhiệm vụ công huân.
Đó là hỗ trợ Diễn Võ đường ở biển Tùng Vân thanh trừ dị thú lông đỏ trên Vạn Lại đảo.
Loại dị thú đó lấy âm thanh làm thức ăn, sinh trưởng cực nhanh.
Chúng còn có thể dung hợp cả quần thể với nhau, tạo thành một quái vật có thực lực vượt xa sức mạnh trung bình của từng cá thể.
Sau một trận chiến khốc liệt, tiểu đội đến từ Diễn Võ đường đã thành công diệt được một số lượng dị thú lông đỏ nhất định, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc đó, Lý Phàm đã từng lấy làm lạ mà hỏi Giang Chính Tịch tại sao lại không tiêu diệt hết hoàn toàn dị thú trên Vạn Lại đảo.
Giang Chính Tịch nói với hắn rằng tổng bộ Diễn Võ đường của Vạn Tiên Minh có một nhiệm vụ, mỗi năm đều cần các nơi phải giao nộp lên một số lượng dị bảo có thể hấp thụ âm thanh nhất định.
Hơn nữa, số lượng vật tư cần nộp cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc đó, Lý Phàm chỉ cảm thấy nhiệm vụ này vô cùng quái dị.
Hiện giờ xem ra, có vẻ như nó được dùng để đối phó với vực thẳm Thét Gào này nhỉ?
Quả nhiên là vậy, vừa nảy ra suy nghĩ này, Lý Phàm đã nghe thấy giọng nói đầy cảm khái của Hoàng Phủ Tùng: “Ma âm truyền ra từ dưới đáy vực sâu Thét Gào vô cùng đáng sợ, nội bộ Vạn Tiên Minh đã thử rất nhiều biện pháp nhưng đều không thể ngăn chặn được nó.”
“Những thuật pháp tĩnh âm hay vật liệu cách âm đều không có chút tác dụng nào.”
“Mãi về sau, có một vị tu sĩ sử dụng một pháp bảo ếch đá có thể cắn nuốt âm thanh, mới phát hiện loại dị bảo này có tác dụng thần kỳ.”
“Có lẽ là vì những dị bảo này không có thần trí, hoặc có thể là vì không có tư duy tình cảm phức tạp, trước những ma âm có ảnh hưởng chí mạng với tu sĩ, ảnh hưởng trên người bọn chúng giảm đi rất nhiều.”
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
“Vạn Tiên Minh bắt đầu thu thập rất nhiều dị bảo loại này, cuối cùng cũng coi như giữ được phòng tuyến của Vực Thẳm Gào Thét. Đồng thời vì mục đích an toàn, di chuyển lại Tiên Lũy Vĩnh Hằng về vị trí ban đầu, trấn áp Vực Thẳm Gào Thét.”
“Vậy lần này chúng ta đi đến nơi đó, có phải là vì Tiên Lũy Vĩnh Hằng lại xảy ra vấn đề gì rồi không?” Lý Phàm hỏi.
Hoàng Phủ Tùng lắc đầu: “Tiên Lũy Vĩnh Hằng có vị đại nhân đó tọa trấn, còn có rất nhiều dị bảo, phòng tuyến gần như không hề dao động.”
“Trên thực tế, biến cố lần này, xảy ra bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét...”
Hoàng Phủ Tùng đang định nói tiếp, vẻ mặt bỗng chốc hơi thay đổi.
Ông ta liếc nhìn ra bên ngoài cửa một cái rồi dặn dò: “Chuẩn bị thật tốt, sắp phải xuất phát rồi.”
“Tiết tiểu tử uống nốt trà đi, đi xuyên qua sương trắng cần phải tiêu hao không ít thọ nguyên đâu đấy. Đây là bồi thường miễn phí cho các ngươi, bỏ lỡ sẽ không có nữa đâu.”
Nói rồi, ông ta khẽ dịch mông, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế tròn dưới mông mình.
Lý Phàm thấy vậy, cũng rất ra dáng, ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ của mình.
Hắn khẽ cảm ứng, trong tích tắc như bước vào một không gian khác, ngăn cách với khoang thuyền.
Lúc này Tiết Mạc vừa uống linh trà xong, cùng với sự chấn động kịch liệt của phi thuyền, cơ thể y loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Mà việc phi thuyền đột nhiên tăng tốc không hề có chút ảnh hưởng nào đến Lý Phàm và Hoàng Tùng Phủ.
Hai người đồng thời liếc nhìn Tiết Mạc, trên mặt tràn đầy ý cười.
Phi thuyền dường như đang không ngừng tăng tốc, Tiết Mạc mất kha khá công sức mới có thể chật vật ngồi về lại ghế tròn.
Chờ sau khi Tiết Mạc ngồi ổn định lại vào chỗ, lúc này Hoàng Phủ Tùng mới thu lại nụ cười, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Không lâu trước đó, trong nội bộ Vạn Tiên Minh phát hiện, bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét, cách mê vực này không xa, lại có dấu vết một mê vực khác sắp xuất hiện.”
“Đối phó với Vực Thẳm Gào Thét vốn đã không dễ, nếu như để hai mê vực này hợp lại làm một, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Vậy nên Vạn Tiên Minh hạ lệnh, di chuyển mê vực mới xuất hiện này sang một không gian rộng lớn khác.”
“Nhân tiện xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận bên ngoài hai mê vực này luôn. Để tiện sau này có thể giám sát.”
“Đây chính là nhiệm vụ lần này của chúng ta.”
Hoàng Phủ Tùng bình tĩnh nói.
Song những câu nói này lại chứa đựng lượng tin tức khá lớn.
“Mê Vực còn có thể di chuyển sao?”
“Mê Vực còn hợp lại làm một nữa ư?”
Tiết Mạc và Lý Phàm đồng thời hỏi.
Hoàng Phủ Tùng liếc nhìn hai người một cái, giải thích: “Mê Vực chỉ cần sau khi vào khu vực đặc biệt, kết cấu không gian sẽ thay đổi.”
“Mà ở bên ngoài khu vực này, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.”
“Đây chính là ranh giới của mê vực. Nếu như nắm vững được đạo lý của không gian, đương nhiên có thể chia cắt, di chuyển cả một khu vực.”
“Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là chuyện gì khó.”
“Đương nhiên, loại chuyện này đều là do những người có kinh nghiệm như bọn ta xuất mã, không thể trông mong vào những người trẻ tuổi như các ngươi được.”
“Nhiệm vụ của các ngươi, chính là phối hợp xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận, phong kính mê vực lại là được.”
Lý Phàm khẽ gật đầu.
Song Tiết Mạc vẫn thấy hơi khó hiểu: “Hoàng Phủ tiền bối, nếu như mê vực có thể di chuyển được, vậy tại sao không chuyển Vực Thẳm Gào Thét kia đi, mà lại phải tốn nhiều công sức để trấn áp như vậy?”
Hoàng Phủ Tùng lại chỉ mỉm cười: “Đúng thế, tại sao vậy nhỉ?”
Tiết Mạc nhất thời không nói nên lời, không biết phải trả lời thế nào.
Ông ta liếc nhìn Tiết Mạc một cái thật sâu, chầm chậm nói: “Ai biết được sau khi di chuyển nó đi, liệu có xuất hiện thứ gì đó càng đáng sợ hơn không cơ chứ? Chẳng bằng cứ trấn áp cho xong. Ít nhất thì hiện giờ vẫn còn nằm trong giai đoạn có thể đối phó.”
“Chờ đến khi Thiên Huyền Kính...”
Trong đúng khoảnh khắc lời nói của Hoàng Phủ Tùng đột ngột dừng lại, một cảm giác rợn tóc gáy bỗng xuất hiện trong lòng Lý Phàm.
Cả người lạnh ngắt, như thể có gì đó đang đi qua đi lại.
Trong lòng lại cảm thấy trống rỗng, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ biến mất.
Sắc mặt của Tiết Mạc trở nên trắng bệch, mà vẻ mặt của Hoàng Phủ Tùng tuy rằng trông vẫn như bình thường, nhưng sự sợ hãi lóe lên trong mắt ông ta, lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Lý Phàm.
Cắn nuốt.
Lý Phàm mở màn hình Hoàn Chân ra, chỉ thấy tuổi sinh lý của mình đang là 49, trong một thời gian ngắn đã biến thành 50.
Cũng may độ tuổi tâm lý không hề thay đổi, nên hắn cũng không thấy sợ hãi.
Nhưng điều này lại không thể để lộ ra ngoài, Lý Phàm cũng giả bộ rất khẩn trương, hỏi: “Có phải chúng ra đã tiến vào bên trong sương trắng phệ nguyên rồi không?”
Sau đó hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quả nhiên là cả một khoảng trắng bao la bát ngát, không nhìn thấy gì cả.
Hoàng Phủ Tùng gật đầu: “Vị trí của Vực Thẳm Gào Thét cách biên giới sương trắng không xa lắm. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
“Cách mê vực càng gần, năng lực cắn nuốt thọ nguyên của sương trắng phệ nguyên lại càng mạnh.”
“Ở bên trong ‘ thuyền Độ Trần’ này còn tốt. Nếu như không có gì bảo vệ, một mình lẻn vào trong mê vực, dù có cả nghìn năm thọ nguyên cũng không đủ dùng.”
“Các ngươi phải nhớ kỹ, ở trong mê vực này, nhất định phải mang theo ‘Hắc Tử Phù’ bên người.”
“Nếu không với tu vi Kim Đan nho nhỏ của các ngươi, e rằng chỉ một nén nhang sau đã biến thành một bộ xương trắng rồi.”
Hoàng Phủ Tùng nghiêm túc dặn dò, sau đó lại nhớ đến điều gì, bổ sung thêm: “À, món đồ này chờ đến lúc trước khi xuống phi thuyền thì sẽ phân phát cho tất cả các ngươi.”
“Trước khi rời đi cũng phải thu về.”
Không ngờ địa điểm của nhiệm vụ lần này lại nguy hiểm đến vậy.
Tiết Mạc vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này lại càng im lặng hơn.
Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng không thể che giấu được sự hoang mang sợ hãi trong lòng.
Lý Phàm vẫn bày ra dáng vẻ sợ hãi nhưng vẫn xen lẫn sự bình tĩnh.
Những chuyện Hoàng Phủ Tùng cần dặn dò đều đã nói xong hết, lúc này trong khoang thuyền nhất thời chìm vào im lặng.
Chỉ là sự im lặng kéo dài không được bao lâu.
Không lâu sau, một âm thanh nhỏ xào xạc bỗng vang lên bên tai Lý Phàm.
“Y...”
“Thiên...”
Trái tim Lý Phàm giật thót, nhìn về phía hai người bên cạnh.
“Hai người có nghe thấy tiếng gì không?”
Hắn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận