Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 672: Gieo hạt đợi hoa nở

“Còn có chuyện này ư? Lẽ nào khi dễ ta không thạo nghề à?” Lý Phàm vẫn đầy vẻ không tin, dáng vẻ không chịu bỏ qua.
Chủ tiệm giải thích hết lần này đến lần khác, các tu sĩ xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng xôn xao phụ họa theo, hắn mới bán tín bán nghi tiếp nhận câu chuyện này.
“Nói như vậy hoa Thiên Linh xinh đẹp có một không hai ở Huyền Hoàng bây giờ đã biến mất hoàn toàn rồi?”
Lý Phàm kinh hồn bạt vía, hơi hối hận nói: “Sớm biết như vậy mấy năm trước dù thế nào ta cũng phải đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó!”
“Nghe nói hoa Thiên Linh đó nở ra những cánh hoa không giống nhau. Sau khi hoa nở, trên mỗi cánh hoa sẽ xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt, có thể là núi non xanh biếc, hoặc là đại giang cuồn cuộn, cũng có thể là tuyết rơi từ trời cao. Một đóa hoa tập hợp lại những cảnh đẹp ở mọi nơi trên thế gian. Linh thiêng đẹp đẽ không gì sánh bằng...”
Lời nói của Lý Phàm thoáng chốc gợi lại ký ức của những tu sĩ ở đó.
Chủ yếu là tu sĩ địa phương châu Thiên Linh đều từng nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc của hoa Thiên Linh năm đó. Bây giờ ngươi một câu, ta một câu khiến mọi người thổn thức không thôi.
Những thứ không có được luôn luôn là thứ đẹp đẽ nhất.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, tu sĩ lần lượt lắc đầu cảm thán.
Lý Phàm thấy bầu không khí được đẩy đến cực điểm, lúc này mới cất cao giọng nói: “Bảo vật như vậy nếu không thể tận mắt nhìn thấy thật sự là chuyện đáng tiếc nhất đời người! Nhân tài trong Vạn Tiên Minh nhiều vô kể, ta không tin lúc đó không có ai giữ lại hoa Thiên Linh hoàn chỉnh!”
“Kẻ hèn này treo giải thưởng tại đây, bằng lòng dùng một viên Trường Sinh đan kéo dài ba trăm năm tuổi thọ đổi lấy một cơ hội tận mắt nhìn thấy hoa Thiên Linh năm đó!”
Nói rồi Lý Phàm lấy một viên đan dược ra đặt vào trong tay.
Giọng nói lập tức truyền đi khắp nơi, mà sau khi nhìn thấy đan dược trong tay Lý Phàm cảm nhận từng đợt rung động bị thu hút ở trong lòng, càng dấy lên xôn xao.
Bảo vật kéo dài ba trăm năm tuổi thọ vốn vô cùng quý hiếm. Nhưng mà người này lại bằng lòng dùng nó chỉ để đổi lại một cơ hội gặp mặt!
“Đạo hữu quả thật là người thẳng thắn, tại hạ bái phục! Ngươi yên tâm, ta có một người bạn năm đó chuyên trồng hoa Thiên Linh, nói không chừng sẽ giữ lại dáng vẻ của hoa Thiên Linh năm đó.”
“Ta cũng giúp ngươi hỏi xem sao.”
Mọi người lập tức trở nên xôn xao.
Mà ánh mắt của chủ tiệm cũng sáng lên lấy linh phù truyền tin ra bắt đầu liên lạc.
Lý Phàm thì lại đứng giữa đám người, yên lặng chờ đợi.
Kết quả giống với dự đoán của hắn.
Qua một lúc sau, mọi người đều tỏ ra vô cùng tiếc nuối, tin tức truyền đi khắp thành Thiên Linh quả thật chẳng có ai còn giữ lại hoa Thiên Linh với dáng vẻ năm đó.
Lý Phàm thở dài một hơi thất vọng vô cùng.
“Mong muốn không được toại nguyện, ta chết không nhắm mắt!”
“Giải thưởng của kẻ hèn này có hiệu lực lâu dài, làm phiền các vị giúp ta nghe ngóng!” Lý Phàm chắp tay về phía mọi người, sau khi than ngắn thở dài rồi cất bước rời đi.
Tuy việc này trông có vẻ không quan trọng nhưng cũng được coi là một chuyện thú vị trong thành Thiên Linh hẻo lánh này từ đại chiến lần trước.
Thế nên trong lúc mọi người tán gẫu, câu chuyện về ‘Hoa Thiên Linh ban đầu biến mất’ vốn không khiến mấy ai để tâm lại dần được mọi người biết đến.
Cho dù như thế nào thì những tu sĩ năm đó từng thấy hoặc từng nghe nói đến mỹ danh của hoa Thiên Linh thật sự không ít.
Mà theo mức độ lưu truyền rộng rãi của sự việc thú vị này, ký ức về hoa Thiên Linh cũng xuất hiện lại trong đầu bọn họ.
“Ai dà, thật sự đáng tiếc.”
“Bảo vật như vậy mà năm đó ta chưa từng được thưởng thức? Thật sự là một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!”
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ không khỏi có ý nghĩ như vậy ở trong đầu.
Mà Lý Phàm, người khởi xướng tất cả lại ở trong Thiên Huyền Kính nhìn thấy mấy cuộc thảo luận về hoa Thiên Linh diễn ra khắp nơi, hài lòng gật đầu.
“Tiếp theo chính là giai đoạn lên men cảm xúc rồi. Bên phía tu sĩ bình thường khởi đầu không tệ, tiếp theo để đệ tử Dược Vương tông đổ thêm dầu vào chắc không còn vấn đề gì nữa.”
“Nhưng mà muốn thật sự đẩy giá thành của hoa Thiên Linh lên còn cần phải xem các quyền quý thật sự của Vạn Tiên Minh nữa.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên tia sáng, lấy linh phù truyền tin mà Sóc Phong đã đưa lại cho hắn trước đấy.
“Sóc huynh, dạo gần đây thế nào?”
Sau khi hỏi han nhau, Lý Phàm vào thẳng vấn đề: “Ta có một chuyện cần nhờ Sóc huynh giúp ta nghe ngóng.”
“Hoa Thiên Linh...”
Gửi lời xong, Lý Phàm yên lặng đợi đối phương trả lời.
Không lâu sau, Sóc Phong gửi tin tới: “Hình như trước đây ta từng nghe nhắc đến hoa Thiên Linh. Chuyện nhỏ thôi, ta giúp ngươi hỏi thăm.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Như vậy cảm ơn Sóc huynh trước.”
Bên phía Sóc Phong tạm thời không có tin tức.
“Tiếp theo chỉ cần yên lặng đợi hoa nở thôi.”
Không vội quay trở lại Trường Sinh cốc, Lý Phàm ở trong Thiên Huyền Kính xem sơ qua mấy chuyện lớn nhỏ xảy ra trong Huyền Hoàng giới hai năm nay.
Lý Phàm người biết rõ hướng đi của lịch sử đương nhiên có thể tìm được những biến cố bất thường bị người khác cố tình che giấu từ trong dấu vết để lại.
Chẳng hạn, tin tức Triều Nguyên tông châu Cửu Sơn mà hắn vẫn luôn để ý, trong một đêm đã hoàn toàn biến mất, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện sự việc động phủ bay lên trời khiến các tu sĩ đến thám hiểm. Những thứ tìm kiếm được chỉ là những ghi chép ít ỏi về Triều Nguyên tông thượng cổ mà thôi.
Một ví dụ khác, một vài tu sĩ của Diễn Võ đường ở khắp nơi bị điều động, không biết đi đến phương nào. Bởi vì những vị trí trống mà dấy lên tranh đoạt, hỗn loạn không nhỏ.
Lý Phàm ghi nhớ từng manh mối vào đầu.
“Còn phải giải quyết vấn đề quyền hạn, tin tức tự mình thu thập được quá ít, quá nhiều hạn chế.”
Một lúc sau, Lý Phàm tạm thời dừng lại.
Im lặng một lúc hắn lại gửi tin nhắn cho Sóc Phong: “Sóc huynh, gần đây ta lĩnh ngộ một chiêu thần thông. Nhớ lại cảnh tượng cùng ngươi luận bàn trước đấy không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Không biết gần đây ngươi có thời gian hay không, đến đây thi đấu với ta một trận?”
Lần này Sóc Phong trả lời rất nhanh.
“Ồ? Sao thế, hai năm không gặp ngươi nắm chắc thắng ta rồi sao? Quên không nói ngươi biết, bây giờ ta đã đột phá đến tu vi Kim Đan rồi, cho dù ngươi dùng toàn sức lực cảnh giới Nguyên Anh e rằng chưa chắc thắng được ta.”
“Nói nhiều cũng vô ích, thử sẽ biết ngay.” Lý Phàm trả lời cũng rất dứt khoát.
Lời nói này trong phút chốc đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Sóc Phong.
“Đến đây.” Hắn gửi một phương hướng đến ra hiệu.
Lý Phàm xem là trong một dãy núi bên ngoài thành Thiên Quyền châu Thiên Quyền.
“Được, ta đến ngay, Sóc huynh đợi một lát.”
“Không sao, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở đây.” Sóc Phong trả lời lại rồi không nói tiếp nữa.
Lý Phàm ra khỏi Thiên Huyền Kính, dùng truyền tống trận đến châu Thiên Huyền.
Khắp nơi ở châu Thiên Huyền đều là động phủ của quyền quý Vạn Tiên Minh.
Vị trí của Sóc Phong gửi đến đương nhiên cũng như thế.
Lý Phàm ở trên không nhìn thấy những dấu vết của pháp trận bảo vệ bao phủ, cẩn thận lách qua giữa các trận pháp đi thẳng đến địa điểm đã hẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận