Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1389: Nơi cũ Huyền Thiên Vương (3)

"Vạn năm trôi qua, nơi này lại không có một chút thay đổi nào?!"
Trong lòng Mặc Nho Bân chấn động nhưng lại nhạy bén nhận ra sự bất phàm của nơi này.
"Vừa rồi thần sắc của ngươi kỳ quái, ý chỉ chính là nơi này?"
Mặc Nho Bân đột nhiên quay đầu lại, hỏi.
Lý Phàm hơi gật đầu:
"Ao nước nhỏ này ta thế mà lại không thể phá hủy. Từ đó biết được sự kỳ lạ của nơi này."
"Nhưng mà, ta tìm kiếm nhiều lần, vẫn không tìm ra được nơi này có gì kỳ lạ..."
Mặc Nho Bân nghe vậy, lại nhìn về phía hồ câu cá.
"Núi non xung quanh đều đã xảy ra biến đổi lớn, chỉ có ao nước này vẫn như cũ. Chắc chắn ẩn giấu điều gì đó..."
"Lạ thật nhưng năm đó huynh Hiên Viên cũng chưa từng nhắc đến nơi này có bí mật gì."
Bắt được manh mối duy nhất, Mặc Nho Bân tự nhiên không chịu buông tha.
Đã thử đủ mọi cách, thậm chí còn đích thân lặn xuống nước.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thu hoạch được gì.
Giống như nơi này thực sự là một ao nước nhỏ đơn thuần, bình thường không thể bình thường hơn.
Bí mật ở ngay trước mắt nhưng lại không thể nhận ra.
Sắc mặt Mặc Nho Bân không khỏi có chút âm trầm.
"Đây là quê hương của Huyền Thiên Vương? Trước khi Huyền Thiên Vương phi thăng, rốt cuộc là người như thế nào?"
Lý Người phàm cơ hội hỏi.
"Nửa đời trước của huynh Hiên Viên, thực sự rất bình thường. Bình thường đến mức huynh ấy từng đi ngang qua trước mặt ta, ta còn không thèm cúi đầu nhìn huynh ấy."
"Lúc đó, ta là đích truyền của Cửu Luyện quan. Còn huynh ấy, chỉ là một tu sĩ luyện khí nhỏ bé mà thôi."
"Nhưng mà không ai biết được, dưới vẻ ngoài tâm thường của huynh Hiên Viên lại ẩn giấu thiên phú tuyệt thế, một sớm nổi lên, không dựa vào tài nguyên tông môn, chỉ dựa vào một mình, trở thành người đầu tiên và cũng là người cuối cùng phi thăng của Huyền Hoàng giới thời đó...
Trong thần sắc của Mặc Nho Bân có thương nhớ vô hạn.
Còn Lý Phàm nghe những lời này, lại rơi vào trâm tư sâu sắc. Lý Phàm tự nhiên biết đến sự tồn tại của hồ câu cá.
Nhưng rốt cuộc hồ câu cá từ khi nào tồn tại trong Huyền Hoàng giới thì lại không biết được.
Suy cho cùng hồ câu cá mơ hồ là vật tạo ra của Vô Danh Chân Tiên, hoàn toàn siêu thoát khỏi Huyền Hoàng giới.
Thậm chí trong Thạch Bản ghi chép lịch sử Huyền Hoàng giới, cũng không có bất kỳ thông tin nào về hồ câu cá.
Từ trước đến nay, Lý Phàm đều vô thức cho rằng, hồ câu cá là sau khi tai họa tinh hải giáng xuống, các giới diệt vong, nó đột ngột xuất hiện trong Huyền Hoàng giới.
Nhưng bây giờ xem ra...
"Có khả năng nào, pháp vương Hiên Viên Hồng của Huyền Thiên giáo dị quân đột khởi, chính là dựa vào bảo vật hồ câu cá này không?”
Một ý nghĩ không khỏi hiện lên trong đầu Lý Phàm.
Lá bài tẩy lớn nhất của Huyền Thiên Vương, vậy mà lại là hồ câu cá?
Điều này không phải không thể.
Suy cho cùng Huyên Thiên Vương không có nền tảng gì nhưng lại có thể một mình áp đảo các thiên kiêu cùng thời, giành tiên cơ đắc đạo phi thăng...
Điều này thực sự không thể dùng bốn chữ "Thiên tư trác tuyệt" để hình dung.
Nhưng nếu như suy đoán này là thật...
Trong lòng Lý Phàm không khỏi hiện lên Thạch Bản muốn lĩnh ngộ Điếu chi đạo nhưng lại bị câu đi, cùng với Miêu Bảo xuất hiện từ trong hồ câu cá, trông có vẻ vô hại nhưng lại có thể nuốt sống Chân Tiên.
"Chẳng lẽ, kết cục của Huyền Thiên Vương lại tương tự như vậy?"
Lý Phàm nhìn ao nước nông cạn trước mắt, sự kiêng kỵ trong lòng chưa từng cao như vậy.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng kéo dài.
Không phải Mặc Nho Bân đần độn, mà là nếu không có nhắc nhở, chỉ dựa vào việc liên hệ ao nước này với Điếu chỉ đạo thì thực sự có chút khó khăn.
Tuy vẫn không tìm ra được bí ẩn của hồ câu cá này nhưng Mặc Nho Bân đã coi nó như sợi cỏ cứu mạng cuối cùng, trong thời gian ngắn căn bản không có ý định rời đi.
"Luôn canh giữ ở đây cũng không phải là cách."
"Thực ra, ta còn có một phương pháp, có lẽ có thể dò la tung tích của Huyền Thiên Vương."
Lâu sau, Lý Phàm đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Mặc Nho Bân đột ngột quay đầu lại.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, cân nhắc nói:
"Ta đã nắm được một phần sức mạnh của Triện Tự Chân Tiên 'Hiện. Chữ Hiện có thể cụ thể hóa, hiển hiện những liên hệ nhỏ bé giữa các sự vật."
"Ừm, trước đây trong ký ức tàn hồn của Cơ Pháp Vương, ta đã biết được sự tồn tại của Thanh Minh châu...'.
Lý Phàm vừa nói như vậy, vừa quan sát phản ứng của Mặc Nho Bân.
Khi nhắc đến Thanh Minh châu, quả nhiên đồng tử Mặc Nho Bân co lại, khí tức trên người đột ngột thay đổi, không tự chủ được mà cảnh giác.
Nhưng có lẽ thực sự là vì những trải nghiệm chung trước đó, khiến cho giữa hai người tích lũy đủ sự tin nhiệm.
Không lâu sau, sự cảnh giác của Mặc Nho Bân lại tự biến mất.
Lý Phàm lúc này mới tiếp tục nói:
"Nếu như ký ức ta có được không sai thì công pháp tu luyện của mười hai pháp vương năm đó đều mơ hồ có liên hệ với Thanh Minh châu."
"Không biết có thể mượn chữ Hiện, dựa theo loại liên hệ này truy tìm tung tích của Huyền Thiên Vương hay không."
"Phương pháp này, dù sao cũng phải trực diện với sức mạnh của Triện Tự Chân Tiên, chắc chắn sẽ có một số rủi ro. Hơn nữa chỉ truy tìm Thanh Minh châu, bảo vật của Huyền Thiên giáo này, chứ không phải bản thân Huyền Thiên Vương. Để tránh sự nghi ngờ của Mặc huynh, cho nên trước đó ta không chủ động đề xuất."
Lý Phàm nhìn Mặc Nho Bân, giao quyền lựa chọn cho chính hắn.
Mặc Nho Bân không trực tiếp trả lời, mà đột nhiên hỏi một câu có vẻ không liên quan:
"Đạo hữu cảm thấy, cường giả giăng dây vàng ở chỗ hỏng của tường cao, rốt cuộc là người nào?"
Lý Phàm không hề che giấu, mà thành thật trả lời:
"Khi ta dùng trận pháp vây khốn hắn cũng nhân cơ hội dò xét thân phận của hắn. Hẳn là tôn giả trong Thiên Pháp giới, một trong những Tu Tiên giới đã dung hợp với Huyền Hoàng giới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận