Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 149: Lần đầu tư đầu tiên

Lý Phàm không có ý mỉa mai.
Tọa Sơn Quyết này quả thực vốn không phải do tu sĩ tạo ra.
Cụ thể nó có nguồn gốc từ đâu, đã không còn ai có thể kiểm chứng.
Nhưng căn cứ vào ghi chép trong “Tọa Sơn Quyết”, tu sĩ tu luyện bản gốc của môn công pháp này chỉ có thể “toạ sơn” để tăng tiến tu vi.
Khi đỉnh núi được chọn không ngừng cao lên, tu vi của tu sĩ cũng sẽ gia tăng tương ứng.
Quá trình này dài dằng dặc.
Thời thượng cổ, sông núi không dễ dàng biến đổi như ngày nay.
Khi đó, phải mất mấy ngàn năm, độ cao của một ngọn núi mới có thể tăng thêm đôi chút.
Nếu "Tọa Sơn Quyết" này không phải là trò đùa thì chắc chắn nó không phải công pháp dành cho nhân loại.
Chẳng thà nói, đây là thứ để đất đá hay cây cối trên núi tu luyện.
Tuy nhiên, theo hiểu biết của Lý Phàm, trong tu tiên giới hiện nay, ngoại trừ con người ra, không có thảo mộc tinh quái hay yêu thú dị hình gì có thể tu luyện.
Còn dị thú hơi cường đại thì cũng chỉ nhờ vào huyết mạch trong cơ thể nên mới có thể nắm giữ một chút lực lượng siêu phàm.
Nhưng chúng chắc chắn không cách nào tu luyện được.
"Chẳng lẽ lúc ban sơ, thế giới này có tinh quái tồn tại? Chẳng qua, sau này xuất hiện biến cố gì đó khiến tất cả yêu thú đều biến mất.” Lý Phàm chỉ có thể suy đoán như thế.
Tuy vậy, dù sự thật là gì thì cũng đều không giúp gì cho việc tu hành Tọa Sơn Quyết của Lý Phàm. Hắn chỉ nghĩ ngợi linh tinh một hồi chứ không muốn nghiên cứu mấy thứ vô dụng này.
Phiên bản đầu tiên của Tọa Sơn Quyết, tu sĩ căn bản không cách nào dùng để tu luyện.
Thế nhưng, khi Đại kiếp nạn giáng xuống, sông núi càng ngày càng biến động thường xuyên hơn, “Toạ Sơn Quyết” này mới gặp thời nổi lên, miễn cưỡng có thể tu hành được.
Về sau, ngàn năm trước, trong lúc vô tình, có người với thiên tư tuyệt diễm chiếm được Toạ Sơn Quyết này.
Dựa trên tinh thần “ngồi núi ăn bát vàng” của công pháp này, y đã sửa đổi nó để bản thân cũng có thể gia tăng tốc độ tu luyện.
Đồng thời, y còn mở rộng tính chất “ngồi không hưởng lợi” của nó từ núi đá sang con người.
Lúc bấy giờ, “Toạ Sơn Quyết” mới chính thức trở thành một môn công pháp có giá trị.
Nhưng tiếc rằng, vị thiên tài tuyệt thế này chỉ ghi lại vài câu trong lời mở đầu của công pháp chứ không để lại tên.
"Tọa Sơn Quyết" cũng giống như “Định Hải Thần Kiếm”, đều là công pháp Kim Đan kỳ.
Trong kiếp này, chừng này đã đủ để Lý Phàm tu hành.
Vận chuyển công pháp dựa theo khẩu quyết, chỉ trong chốc lát, Lý Phàm đã nhập môn Toạ Sơn Quyết.
Nhưng sau đó, cảm giác trì trệ trong tu hành lại xuất hiện.
Hiển nhiên, Tọa Sơn Quyết cũng không phù hợp với kỳ vật Thương Hải Châu của Lý Phàm.
Lý Phàm do dự một hồi rồi vận chuyển "Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh".
Hoá toàn bộ công lực của Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương chuyển cho “Toạ Sơn Quyết”.
Dưới sự giúp sức của tu vi Trúc Cơ khổng lồ và cô đọng, không bao lâu sau, Lý Phàm đã tu luyện “Toạ Sơn Quyết” đến Trúc Cơ kỳ.
“Tiếp theo, nên thử xem “ngồi không hưởng lợi” này có công dụng đến mức nào.”
“Nếu chỉ có hiệu quả bình thường thì mình thà tu luyện “Định Hải Thần Kiếm” còn hơn.
Quyết định xong xuôi, Lý Phàm lấy ngọc giản "Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương" ra.
“Ân nào cũng không bằng truyền pháp, nhất là ở thế giới mà tiên pháp không thể tu luyện chung này, ân truyền pháp bằng mấy lần tái tạo.”
“Trước đây, Hà Chính Hạo giúp đỡ mình nhiều lần, có lẽ cũng bởi hiệu quả “ngồi không hưởng lợi” này.”
“Đáng tiếc, kế hoạch của hắn quá nhỏ, những việc đó đều chỉ là ân huệ nho nhỏ, dù có thể hồi báo tu vi nhưng cũng không được bao nhiêu.”
“Đầu tư, đương nhiên phải bỏ vốn càng lớn thì mới thu lời càng nhiều.”
"Dứt khoát chơi lớn một lần, xem “Toạ Sơn Quyết” này rốt cuộc ra sao.”
Hắn lập tức móc Thiên Huyền tiểu kính ra, dò xem công pháp Nguyên Anh thông thường có giá bao nhiêu.”
Trong Vạn Tiên Minh, giá của công pháp Luyện Khí thường dao động giữa mức 1000 - 3000 điểm cống hiến.
Giá của công pháp Trúc Cơ thường dao động từ 5000 đến 10000 điểm cống hiến.
Nhưng từ công pháp Kim Đan trở lên, giá cả cũng bắt đầu tăng vọt.
Thấp nhất cũng cần 30000 điểm, nếu pháp môn Kết Đan càng tinh diệu thì giá cả còn cao hơn nhiều.
Từ 40000 đến 50000.
Nguyên Anh chân công thì có giá khởi điểm 50000, thông thường, giá 100000 cũng không phải quá cao.
Thậm chí, Lý Phàm còn nhìn thấy một môn công pháp tên “Âm Dương Song Tu Tham Đồng Khế” có cái giá khủng khiếp là 150000 điểm.
Không biết nó có huyền diệu gì mà lại đắt đến thế.
“Khấu Hồng, Đạo Huyền Tử, kiếp này ta nhất định sẽ không để cho huynh đệ hai người phải tương tàn.”
Lý Phàm mỉm cười, nhấn vào lựa chọn mua bán công pháp Nguyên Anh: “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”.
Tia sáng lạnh lẽo của Thiên Huyền tiểu kính quét qua.
Sau một lúc lâu, nó đưa ra cái giá 90000 điểm cống hiến.
Thiên Huyền kính thu mua với cái giá này, chứng tỏ “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” quả thật không tầm thường chút nào.
Lý Phàm không do dự, đồng ý ngay lập tức.
Một tờ khế thư màu vàng bay ra từ trong Thiên Huyền tiểu kính, lơ lửng trước mặt hắn.
Lý Phàm đọc kỹ.
Trên khế thứ có ghi rõ những lưu ý khi giao dịch công pháp:
Khi giao dịch hoàn tất, công pháp sẽ thuộc quyền sở hữu của Vạn Tiên Minh.
Sau này, công pháp có bất kỳ tác dụng gì thì cũng đều không liên quan đến chủ sở hữu ban đầu.
Đã giao dịch thì không thể đổi ý.
Sau khi giao dịch xong, trí nhớ của tu sĩ về công pháp ban đầu cũng sẽ tự động biến mất.
Ngoài ra, tu sĩ còn phải cam kết không giữ lại bất kỳ bản sao hay đã giao dịch với người khác, nếu không sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
...
Không có phản đối nào.
Dùng linh lực làm bút, Lý Phàm ký tên lên khế thư màu vàng.
Sau đó, khế thư hoá thành vô số điểm sáng vàng, một phần của nó nhập vào cơ thể Lý Phàm.
Phần còn lại thì cuốn lấy ngọc giản công pháp, mang về Thiên Huyền tiểu kính.
Giao dịch hoàn tất, trí nhớ của Lý Phàm về nội dung cụ thể của Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương cũng không thấy đâu.
Hắn chỉ nhớ mình từng có môn công pháp này nhưng không thể nhớ được từng câu từng chữ trong công pháp, một chút ấn tượng cũng không có.
Lý Phàm không cảm thấy mất mác chút nào. Dù sao thì đây là vật phẩm ràng buộc với “Hoàn Chân”, hắn căn bản không sợ bị mất.
"Xem ra, mỗi kiếp sau này, mình đều có thể kiếm được một khoản lớn từ môn công pháp này.”
90.000 điểm cống hiến đã đến tay, Lý Phàm cũng bắt đầu thử nghiệm hiệu quả “ngồi không hưởng lợi”.
“Thực nghiệm cũng cần có đôi có cặp để so sánh, chọn thêm Tiêu Hằng nữa là được.”
Đối tượng đầu tư đầu tiên của “Toạ Sơn Quyết” đương nhiên là Tô tiểu muội với thận phận tiên thể trời sinh và thiên đố chi nhân.
Phân thân đổi quần áo, dùng Tàng Hình phù che giấu tu vi rồi đứng bên cạnh.
Tiếp theo, hắn dùng linh phù thông tin gọi hai người họ đến đây.
Không bao lâu sau, Tô tiểu muội và Tiêu Hằng đã đi tới thạch thất dưới đáy hồ.
Bọn họ tò mò nhìn phân thân đứng cạnh Lý Phàm, không biết vị tu sĩ xa lạ này là ai.
Tuy nhiên, vì Lý Phàm không nói gì nên hai người cũng không dám đặt câu hỏi.
“Thỉnh an sư phụ!”
“Ra mắt tiền bối!”
Hai người cung kính hành lễ.
“Hai người các ngươi tu luyện như thế nào rồi?” Lý Phàm quay lưng về phía họ, hỏi.
“Sư phụ, con tu luyện rất nhanh, đã đến Luyện Khí viên mãn rồi, lúc nào cũng có thể Trúc Cơ. Nhưng khổ nỗi vẫn còn thiếu thiên địa kỳ vật gì đó và cả công pháp Trúc Cơ nữa. Để có đủ điểm cống hiến, con còn phải tiết kiệm trong thời gian dài.” Tô tiểu muội mở to đôi mắt tròn, rưng rưng nhìn Lý Phàm, tỏ vẻ đáng thương.
“Bẩm tiền bối, ta cũng giống Tô tiểu muội, phải tích điểm mua công pháp Trúc Cơ.” Tiêu Hằng thì có vẻ câu nệ hơn.
Lý Phàm im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Qua một lúc, hắn mới ngoảnh đầu lại, bảo: “Sưu tầm cổ vật chứa đạo vận giúp ta đã khiến các ngươi chậm trễ nhiều rồi.”
Tiêu Hằng vội vàng phân bua: "Đâu có, làm việc cho tiền bối là vinh hạnh của vãn bối. Nếu không có ngài, mấy người chúng ta sao có thể rời khỏi Ly giới, bước chân lên tiên đồ.”
“Huống hồ gì, công pháp tu luyện hiện tại của chúng ta cũng do tiền bối tài trợ.”
“Ân truyền pháp, Tiêu Hằng vĩnh viễn không dám quên.”
Lý Phàm chờ Tiêu Hằng nói xong, bảo: “Đạo lý tu hành chính là một bước nhanh, từng bước nhanh.”
“Nếu tự mình tích góp, e rằng các ngươi còn phải chờ đợi thêm năm, ba năm nữa mới đủ.”
“Chậm trễ chừng ấy thời gian tu hành quý giá thì thành tựu của các ngươi sau này sẽ hoàn toàn đổi khác.”
"Vì thế..."
Lý Phàm dừng một nhịp rồi nói tiếp: “Các ngươi cứ việc lựa chọn công pháp và kỳ vật mình thích trong Thiên Huyền kính đi, ta trả thay cho.”
“Sau khi nhận được đồ vật rồi thì các ngươi lập tức Trúc Cơ, không cần trì hoãn thêm nữa.”
Tô tiểu muội và Tiêu Hằng ngẩn người ngay tức thì, dường như không kịp phản ứng trước chuyện tốt rơi trúng đầu mình như thế này.
Khi tỉnh táo lại, bọn họ vui mừng ra mặt, đang định dập đầu bái tạ.
Thì lại nghe Lý Phàm nói với Tiêu Hằng: “Tô tiểu muội vẫn gọi ta là sư phụ, tuy rằng ta vẫn không đáp ứng, nhưng tóm lại cũng có cảm tình. Vì vậy, ta không yêu cầu nàng trả điểm cống hiến, xem như sư phụ chăm lo cho đệ tử.”
“Còn ngươi, điểm cống hiến này coi như ta cho ngươi mượn. Sau này, ngươi phải thu thập thiên địa kỳ vật trả nợ cho ta. Có thắc mắc gì không?”
Lời này vừa ra, phản ứng của hai người Tô tiểu muội và Tiêu Hằng hoàn toàn khác biệt.
Tô tiểu muội hô to "sư phụ vạn tuế", sau đó dập đầu rồi vọt tới trước Thiên Huyền tiểu kính, bắt đầu chọn công pháp và kỳ vật.
Tiêu Hằng nhìn Tô tiểu muội cười gượng.
Sau đó, hắn nói với sắc mặt nghiêm túc: “Tiền bối bằng lòng cho ta mượn điểm cống hiến để sớm xây dựng đạo cơ đã là ân lớn bằng trời, vãn bối há lại không biết đủ.”
“Sau khi Trúc Cơ, vẫn bối chắc chắn sẽ dốc hết sức lực sưu tầm thiên địa kỳ vật để báo ân của ngài.”
Lý Phàm nghe xong thì gật đầu: “Vậy ngươi cũng đi đi.”
Tiêu Hằng dập đầu một cái rồi đến cạnh Tô tiểu muội, bắt đầu lựa đồ trong Thiên Huyền kính.
Lý Phàm nhìn vẻ mặt hưng phấn của hai người bằng ánh nhìn sâu thăm thẳm.
Tô tiểu muội và Tiêu Hằng hưởng đãi ngộ khác biệt vì Lý Phàm muốn tạo ra hai tình huống khác nhau.
Để xem, sau khi được truyền pháp, tu vi của bọn họ tăng lên thì Lý Phàm sẽ được hồi báo bao nhiêu tu vi.
Có xứng với vốn liếng đã bỏ hay không.
Truyền pháp không vụ lợi và truyền pháp có thù lao thì tu vi hồi báo sẽ chênh lệch bao nhiêu.
Cùng số điểm cống hiến, đầu tư vào Toạ Sơn Quyết hay mở chế độ Khải Linh trong Thiên Huyền kính, cách nào tăng tu vi nhanh hơn.
Những vấn đề này, Lý Phàm phải làm rõ từng cái một.
Điều này sẽ quyết định cách Lý Phàm vận dụng đặc tính “ngồi không hưởng lợi” của “Toạ Sơn Quyết” sau này.
Khi đến Trúc Cơ, tiêu hao của chế độ Khải Linh trong Thiên Huyền kính đã tăng lên một trăm điểm mỗi ngày.
Vả lại, tỉ lệ khuếch đại ngộ tính, từ hai mươi bảy lần, nay giảm xuống còn khoảng hai mươi lần.
Hơn hết, quá trình tu luyện Trúc Cơ kỳ khó khăn hơn so với Luyện Khí gấp nhiều lần, đó là sự nhảy vọt về bản chất.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều không phải hạng người tầm thường.
Nhưng họ cũng phải mất tận hai trăm năm mới tu luyện tới Trúc Cơ viên mãn.
Điều này chứng tỏ mức độ gian nan của việc tu luyện đã tăng cao đến khó tin.
Số điểm cống hiến cần dùng là quá lớn.
Với khả năng “tiên tri”, Lý Phàm vẫn có thể thoải mái kiếm được nhiều điểm cống hiến.
Nhưng hắn cũng phải tính toán kỹ càng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận