Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 238: Phi Bằng nuốt Thanh Phong

Tùng Vân Hải.
Nơi Thanh Phong đang vây kiếm.
Tiểu mập mạp Diệp Phi Bằng híp mắt ngẩng đầu nhìn địa điểm bí ẩn giữa không trung, nét mặt hiện lên sự do dự.
Mặc dù hạt châu xanh lam trước ngực liên tục truyền đến rung động nhắc nhở, thúc giục y mau chóng đi lên.
Nhưng khi đối diện trước mặt nó, Diệp Phi Bằng vẫn cảm thấy lồng ngực đập thình thịch như muốn nổ tung.
“Thiên Sát kiếm, vừa nghe đã biết rất lợi hại. Cũng vậy, chỗ này chắc chắn cực kỳ hung hiểm...”
“Không rõ tình huống, dù được Thương Hải Châu bảo vệ nhưng đâu ai đảm bảo mình an toàn tuyệt đối.”
“Nếu lần này lại chết thì chắc chắn sẽ chết thật.”
Khuôn mặt của mập mạp như bị mây đen che kín, y vô cùng rối rắm.
Nếu tiếp tục dùng dằng không quyết như thế này thì sẽ bị tu sĩ đi ngang qua chú ý mất.
Diệp Phi Bằng nhắm chặt mắt, cắn răng bay vọt vào trong.
Đúng lúc này, một vòng sáng bảo hộ xanh lam mờ mờ bỗng hiện lên quanh thân thể y, dưới sự trợ giúp của Tùng Vân Hải, chẳng bao lâu sau, y đã đi vào không gian mộng ảo kia.
Có một bóng dáng xanh lục trong suốt đang đứng lẳng lặng ở chỗ đó.
Bàn tay của nó toả ra hào quang xanh lá, tạo nên một chiếc lồng giam.
Chuôi kiếm Thiên Sát đen nhánh giống như hung thú bị vây khốn, không ngừng va chạm với thành lồng giam, muốn giãy giụa chạy thoát.
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng dừng lại trên chuôi kiếm Thiên Sát, sau đó không chịu khống chế của y, nhìn về phía Thanh Phong.
“Thiên địa chi phách?!”
Hai mắt của tiểu mập mạp trở nên đỏ bừng, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn.
Nếu không nhờ vòng hào quang bảo hộ xanh lam quanh người giúp y giữ lại một tia lý trí cuối cùng.
Thì e rằng giây tiếp theo, y sẽ bất chấp tất cả mà nhào thẳng về phía Thanh Phong.
Y dùng tất cả sức lực của bản thân để cúi đầu xuống.
Diệp Phi Bằng dần dần trở lại trạng thái bình thường, lúc này y cũng sợ hãi ra mặt: “Thiên địa chi phách, không ngờ ở đây có thiên địa chi pháp!”
“Chuôi kiếm Thiên Sát có thể đọ sức được với nó thì hiển nhiên cũng có cảnh giới Hợp Đạo.”
“Hai vị đại năng Hợp Đạo.”
“Chỉ cần lơ là một chút thôi là mình thân tử đạo tiêu là cái chắc.”
“Nguy hiểm, quá nguy hiểm…”
Sắc mặt của Diệp Phi Bằng dần trở nên tái nhợt, suy nghĩ trong đầu đều bị sự sợ hãi chiếm lĩnh, y không còn tâm tư đi quan sát lĩnh ngộ gì nữa.
Càng dừng chân ở nơi này thêm một giây, y càng cảm thấy nguy cơ mình phải ngã xuống tăng thêm gấp đôi.
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phi Bằng vậy mà chẳng làm gì cả, chỉ ngơ ngác đứng đó.
Đứng không được bao lâu, y không thể chịu đựng được sự sợ hãi trong lòng, lao ra khỏi chỗ Thanh Phong vây kiếm này như đang chạy trốn.
Y dùng hết sức bình sinh lao thẳng ra phương xa với tốc độ nhanh không tưởng.
Chờ đến khi sự sợ hãi trong lòng hoàn toàn tan đi, y mới dừng lại.
Nhưng sau khi dừng lại, Diệp Phi Bằng lại cảm thấy hối hận.
Y hận không thể tát cho chính mình một bạt tay, vẻ mặt tràn đầy sự không cam lòng.
Vì vậy, y lại lặng lẽ quay trở lại chỗ đó.
Bên ngoài không gian thần bí, Diệp Phi Bằng đang không ngừng băn khoăn.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Phi Bằng cũng ngầm tự hiểu bản chất của con người mình:
“Cho dù có xông vào lại nơi đó, dưới uy thế của hai vị đại năng Hợp Đạo, mình cũng khó mà tĩnh tâm nổi.”
“Hơn nữa, nơi này quá nguy hiểm.”
“Nhưng không thể dễ dàng vứt bỏ cơ duyên này được…”
Một lúc sau, hai mắt của Diệp Phi Bằng sáng rực lên.
Y nhớ lại lúc Thanh Phong và chuôi kiếm đánh nhau, thỉnh thoảng sẽ có vài tia sáng xanh lả tả rơi xuống.
“Những tia sáng xanh này hình như chính là thủ phạm gây ra nạn bão trong Tùng Vân Hải.”
“Đó là năng lượng căn nguyên thuần túy đến từ thiên địa chi phách.”
“Qua những năm truy đuổi cơn bão ngày, mình đã hiểu rất rõ sức mạnh mênh mông cuồn cuộn của thiên địa đáng sợ đến nhường nào.”
“Cơn bão được hình thành từ những tia sáng xanh.”
“Mình không thể nhìn thẳng hai vị Hợp Đạo kia, thay vào đó, mình có thể tìm kiếm cơ duyên từ những tia sáng xanh này.”
“Tia sáng xanh cũng có yếu có mạnh, để cho chắc thì mình bắt đầu xuống tay với những tia sáng yếu nhất trước vậy.”
Diệp Phi Bằng càng nghĩ càng cảm thấy tự tin.
Y tự cổ vũ cho bản thân, tăng cường sự tin tưởng.
Sau đó, y lại xâm nhập vào không gian thần bí.
Lần này, Diệp Phi Bằng rất biết lượng sức mình, dùng tất cả nghị lực khống chế bản thân, không đưa mắt nhìn Thanh Phong và chuôi kiếm.
Y chỉ nhìn chằm chằm vào những tia sáng thỉnh thoảng sẽ vung vãi khắp nơi kia.
“Hừm, có vẻ tia này hơi mạnh, mình không có phúc tiêu thụ.”
“Ai dà, cái này cũng vậy. Đáng tiếc.”
Cứ như thế.
Diệp Phi Bằng cứ trông mong nhìn hết tia sáng này đến tia sáng khác biến mất trước mắt mình.
Nhưng mập mạp hết sức cẩn thận, không nắm chắc trăm phần trăm là y sẽ không tuỳ tiện ra tay, vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong không gian thần bí, cuộc đối kháng giữa Thanh Phong và chuôi kiếm Thiên Sát giống như sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Sự trôi đi của thời gian cũng như mất đi ý nghĩa.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Phi Bằng cũng tìm thấy đối tượng thích hợp để đi săn.
Một tia sáng xanh ảm đạm rõ rết đang chầm chậm rơi xuống, không biết sẽ bay đến hải vực nào.
Dưới sự yểm hộ của vòng sáng xanh, Diệp Phi Bằng lặng lẽ đi theo.
Khi đi đến không trung trên một hải vực nằm ở vùng cực nào đó trong Tùng Vân Hải.
Tia sáng xanh chậm rãi lột xác, có thể nghe thấy tiếng gió rít gào truyền đến.
Từng áng mây từ bốn bốn phương tám hướng hội tụ lại, âm thần tích tụ nên một năng lượng khổng lồ.
Diệp Phi Bằng thu hết tất cả sự kiện nào vào mắt, cuối cùng không giấu được sự tham lam của mình.
Dưới sự lôi kéo của hào quang xanh lam, đột nhiên y có cảm giác may mắn đang đến với mình.
Y há cái miệng rộng ra thật to, nuốt chửng tia sáng xanh đang lột xác vào trong bụng.
Sau khi nuốt tia sáng, cái bụng của mập mạp bắt đầu phồng to lên như quả bong bóng.
Dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng mập mạp lại không hề quan tâm, thậm chí còn tỏ ra lười biếng sau khi ăn no.
Y híp hai mắt lại, mơ mơ màng màng, cố chống lại cơn buồn ngủ.
Trong Thiên Huyền kính, Lý Phàm vốn đang khổ tu thì khựng lại một nhịp.
Hắn phân ra một phần lực chú ý, nghiêm túc quan sát Diệp Phi Bằng dưới góc nhìn của thiên địa.
Chỉ thấy, sau khi Diệp Phi Bằng nuốt chửng tia sáng xanh, tu vi Luyện Khí hậu kỳ của y cũng đang tăng lên nhanh chóng.
Luồng khí vận trắng tinh thuở ban đầu của y cũng đã được nhiễm lên một tia thần thánh và đang chuyển sang màu xanh lá thuần tuý.
Hơn nữa, khi Diệp Phi Bằng không ngừng tiêu hóa lực lượng của tia sáng xanh, màu xanh lá cũng càng ngày càng đậm, dần dần lay sang màu trắng xung quanh.
“Đứng ở đầu ngọn gió, heo cũng có thể bay lên.”
“Tiểu mập mạp này không chỉ đứng ở đầu ngọn gió mà còn nuốt cả gió luôn mới ác.”
“Không biết nó có thể bay cao bao nhiêu đây.”
“Mệnh theo vận mà chuyển, một khi đã biến thì sẽ luôn luôn biến.”
Lý Phàm lặng lẽ nhìn chăm chú vào Diệp Phi Bằng từ khi mặt trời lên cho đến lúc mặt trăng lặn.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phi Bằng mở to hai mắt, một tia sáng xanh loé lên trong mắt y.
Sau khi dò xét qua một loạt thay đổi trong thân thể, y không thể giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt.
Y thử nghiệm độn pháp lướt sóng của mình trước.
Thân hình lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Sau mấy lần hô hấp, y đã độn đến phía chân trời đằng xa.
“Tốc độ nhanh hơn tốc độ ban đầu của mình gấp đôi!”
“Trúc Cơ kỳ tầm thường cũng không thể đuổi kịp mình.”
“Nhờ vậy mình có thể hành động càng thêm an toàn!”
“Hơn nữa, mình cảm thấy sau này, khi tu vi tăng thêm, tốc độ của mình sẽ còn có thể tiến thêm một bước nữa.”
“Thật không dám tưởng tượng, đến lúc đó, tốc độ của mình sẽ đạt đến trình độ kinh người như thế nào đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận