Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 359: Loạn tự phong mê vực

Thời gian trôi qua, tảng đá vỡ này dường như cũng mất đi năng lực vốn có của nó.
Lý Phàm chỉ ngừng lại một lúc, sau đó ngừng hô hấp từ từ tiến gần. Cho đến khi đứng trước tảng đá vỡ vẫn không hề cảm thấy cơ thể mình có biến hóa nào khác lạ.
Dù vậy Lý Phàm không hề bỏ xuống sự cảnh giác trong lòng. mê vực này luôn chứa những hiện tượng lạ kỳ, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Không chạm vào khối đá vỡ đó, chỉ đứng cách xa một khoảng cách để quan sát kỹ càng hơn.
Một nửa tảng đá vỡ bị chôn vùi dưới mặt đất, toàn thể khá giống hình lập phương, dài khoảng một cánh tay. Cạnh của nó xuất hiện những vết rạn nứt rõ rệt. Trông cứ như bị cắt ra từ một khối đá hoàn thiện vậy.
Phía trước và phía sau chữ “Loạn” có lẽ còn khắc những chữ khác. Tiếc là vừa vặn cắt ra chữ này, tử phù phía trước và sau đều không có chút dấu vết gì sót lại để có thể đoán ra được.
Tảng đá này trông có vẻ như không phải tự nhiên nứt vỡ mà do ai đó đã cố ý cắt ra vậy.
“Loạn.”
Hố tròn này là trung tâm của khu vực, phương hướng rối loạn, hiện tượng cơ thể con người bị biến dị, tất cả những điều này phải chăng có liên quan đến từ “Loạn” này.
“Nếu quả thật tất cả những hiện tượng kỳ dị này đều do một cái chữ gây nên…”
“Thì có quan hệ gì với Thiên Y?”
Lý Phàm sau một lúc suy nghĩ đã quyết định không quản việc này nữa, hắn quay qua tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết gì của “cửa ra “hay không.
Đáng tiếc là bên dưới đáy của cái hố to lớn này, trừ những thứ vật chất nhớp nháp không rõ là gì kia thì chỉ còn mỗi tảng đá khắc chữ này thôi.
“Quái vật bẻ ngược chỉ hành động theo bản năng, chắc là sẽ không gạt mình mới đúng.”
Nghĩ như thế lý Phàm quay lại bên cạnh tảng đá vỡ kia, vận động linh lực kéo nó ra từ bên dưới mặt đất.
Không giống như thiên tài địa bảo, sức nặng giống hệt một tảng đá bình thường.
Vả lại, sau khi đã nhấc ra khỏi mặt đất, bên dưới tảng đá cũng không hề xuất hiện cửa ra như mong đợi của Lý Phàm.
Không phát sinh một tình huống dị thường nào khác.
“Kỳ quái…”
Lý Phàm đặt tảng đá xuống, sờ sờ cằm.
Thời gian không còn thừa bao nhiêu, Lý Phàm cũng không thể tìm lối ra khác được nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào tảng đá suy đoán xem lối thoát ở nơi nào. Một lúc sau Lý Phàm mới giơ tay phát một luồng ánh sáng đen công kích vào tảng đá.
Vừa lập tức lui về sau lại vừa quan sát xem biến hóa của tảng đá khi bị Tịch Diệt Kiếm công kích.
Ánh sáng đen vừa đến gần tảng đá, ngay khi sắp đụng vào nó thì bỗng dưng lại trở nên ngoằn ngoèo gấp khúc.
Dưới sự quan sát của Lý Phàm, có ba nguồn năng lượng quen thuộc từ trong tảng đá đánh ngược ra.
Điên cuồng, u ám, vòng xoáy xoay tròn.
Chính là ba loại lực lượng cấu thành Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm: Thiên Sát, Mặc Sát, lực lượng Ngũ Hành.
Dưới sự ảnh hưởng này của Loạn Tự Thạch, ánh sáng đen dần dần tan rã.
Số năng lượng này vốn bị Lý Phàm khống chế, nay lại đối địch, chiến đấu với nhau.
Ngay lúc đó, rung động kì lạ bất ngờ phát ra từ Loạn Tự Thạch, hướng nhanh ra ngoài theo hình sóng nước.
Lý Phàm không kịp phản ứng, chưa kịp né tránh đã bị rung động đó quét qua người. Hắn biến sắc vì nghĩ rằng mình bị ám toán rồi.
Thế nhưng việc ngoài dự đoán đã xảy ra, rung động trông có vẻ cường hãn nhưng lại không gây tác hại gì. Lý Phàm chỉ cảm thấy toàn thân bị tê ngứa như kiến bò, vận chuyển một vòng linh lực là đã không còn cảm giác gì nữa.
Lý Phàm khá bất ngờ nhìn vào Loạn Tự Thạch.
“Chữ Loạn bị tiêu tán, chỉ có dáng chứ không còn thần nữa.”
“Mặc dù như vậy nhưng vẫn có thể ảnh hưởng đến Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm.”
Lý Phàm quay qua nhìn nơi ba nguồn lực lượng chiến đấu với nhau lúc nãy. Sóng dao động quét qua đã khiến bọn chúng hoàn toàn bị tiêu diệt.
Hắc Tử phù đeo trên người trở nên cực kỳ yếu ớt, gần như chỉ giây sau thôi sẽ lập tức mất tác dụng.
Nếu là người khác gặp phải tình cảnh này, trong lòng nhất định đã rối như tơ vò, không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ nữa.
Nhưng Lý Phàm có khả năng Hoàn Chân lại không hề có chút gì gọi là hoảng loạn. Không cần phải lo lắng về an nguy của bản thân, hắn vẫn trấn định mà tiếp tục suy nghĩ.
Lại thử nhiều cách khác nhau, khi Hắc Tử phù thật sự bị hủy, sương trắng xung quanh không còn bị hạn chế, đang nhanh chóng cắn nuốt tuổi thọ của Lý Phàm.
Sinh mạng bị tiêu hao với tốc độ mắt thường có thể thấy được cũng không thể làm Lý Phàm lo lắng, ngược lại đầu óc càng trở nên sáng suốt hơn.
Khi tuổi thọ chỉ còn lại 100 năm nữa thôi, như bất ngờ được khai sáng, ánh mắt Lý Phàm trở nên sáng rực.
Hắn bay đến trước Loạn Tự Thạch, lấy tay thay bút, vẽ theo dấu vết còn sót lại của chữ loạn trên tảng đá.
Một bì một hoạch phác họa lại đầy đủ chữ Loạn.
Nét bút rồng rắn uốn lượn ngay khi hoàn thành thì có ánh vàng kim mờ nhạt thoắt hiện, chữ loạn trên tảng đá dường như khôi phục được một chút hào quang.
Điều làm Lý Phàm ngạc nhiên là ngay khi chữ loạn xuất hiện trở lại, linh lực trong người hắn lập tức bị rút cạn.
Nếu không phải Cửu Pháp Kim Đan phát giác được nguy cơ liền xoay tròn để cung cấp linh lực hỗ trợ cho cơ thể vốn đã già nua cần cỗi này, sợ là lý Phàm đã bị hút khô rồi.
Cho dù như vậy, Lý Phàm vẫn cảm thấy trước mắt bất ngờ tối sầm, suýt chút nữa ngã nằm ra đất.
May mắn là Loạn Tự Thạch sau khi rút đi linh lực của Lý Phàm đã phát sinh biến hóa.
Tự phù dường như đã sống trở lại, lan tỏa uy thế khiến người kinh hãi. Cả tảng đá bắt đầu trở nên hư ảo, phát ra luồng hào quang huyền hoặc bí ẩn. Chúng đẩy lui đám sương trắng giúp Lý Phàm tránh khỏi cảnh bị nuốt hết tuổi thọ.
Có lẽ Loạn Tự Thạch được phát động bởi linh lực của Lý Phàm nên không hề bị nó ảnh hưởng.
Nhưng xung quanh liên tục phát ra âm thanh cách két cách két vì những thứ vật chất nhớp nháp kỳ lạ xung quanh đang uốn éo cử động.
Lý Phàm còn phát hiện được những thi thể đã biến dị bên trong cái hố này cũng đang run rẩy, cứ như sẽ lập tức hồi sinh.
Điều này làm cho lông tơ Lý Phàm cũng phải dựng ngược.
“Nơi này không thể ở lâu.”
Lý Phàm quan sát luồng ánh sáng chớp nhoáng hư thực của Loạn Tự Thạch, trong lòng sinh ra cảm giác sinh cơ nằm ở bên trong nó.
Lý Phàm không chần chừ, vọt ngay về phía Loạn Tự Thạch. Đúng như dự liệu của Lý Phàm, tảng đá cứ như không hề tồn tại, bị hắn xuyên qua.
Tầm mắt trở nên nhạt nhòa vì bị che chắn bởi đám sương mù.
Lý Phàm cuối cùng cũng thoát khỏi mê vực ẩn chứa trùng trùng nguy cơ, trở lại trong vách ngăn sương mù an toàn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận