Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 250: Nỗi kinh hoàng thật sự

Hà Hân Hân đương nhiên biết hàng, dịu dàng nói “cảm tạ thúc thúc” rồi mỉm cười cất trận kỳ vào.
Nhìn hai người, Hà Chính Hạo lúc này vô cùng “lo lắng”, nhịn không được mà lên tiếng: “Ha ha, tuy lễ vật đạo hữu tặng rất quý giá nhưng e rằng không có nhiều tác dụng với tiểu nữ lắm.”
“Nếu luận về dự đoán nguy cơ và năng lực bảo toàn tính mạng thì tiểu nữ còn mạnh hơn người làm phụ thân như ta nhiều.”
Nghe thế, Lý Phàm cũng sáng mắt:
“Ồ, sao lại nói thế.”
Khuôn mặt của Hà Chính Hạo hiện lên vẻ kiêu ngạo: “Không giấu gì đạo hữu, ngay từ nhỏ, tiểu nữ đã bộc lộ ra thiên phú kinh người về thôi diễn tính toán.”
“Những năm này, tiểu nữ lại còn đi theo bên người Nhược Thuỷ… đi theo mẫu thân của nàng học tập công pháp liên quan, hôm nay sớm đã đạt đến tiểu thành, không những có thể che chắn thiên cơ đề phòng kẻ khác suy tính mưu hại, mà còn có thể mơ hồ thôi diễn tính toán được tương lai, từ đó có thể gặp dữ hoá lành.”
Nghe vậy, Lý Phàm lại quan sát Hà Hân Hân yếu đuối đoan trang này một lần nữa, đồng thời suy nghĩ về vấn đề gì đó.
“Che chắn thiên cơ? Chẳng lẽ khả năng giám sát của Vô Tướng Sát Cơ bị mất tác dụng là bởi vì nàng?”
“Xem ra Hà Chính Hạo không nói khoác, thủ đoạn như thế quả thật bất phàm. Không biết nàng tu hành loại công pháp gì.”
Bất quá, trong tu tiên giới này, công pháp tu hành của tu sĩ là vấn đề rất riêng tư, Lý Phàm sẽ không tuỳ tiện hỏi.
Chẳng qua, hắn cũng phối hợp với lời của Hà Chính Hạo, tỏ vẻ kinh ngạc và khó tin, hỏi: “Ta chỉ nghe nói thiên ý khó đoán, thật không ngờ Hân Hân vậy mà có thể che chắn thiên cơ? Thật sự huyền diệu đến thế?”
“Còn có thể giả sao, tỉ lệ chuẩn xác cũng khá là cao…”
Hà Chính Hạo khựng lại, nói: “Tuy nhiên, cũng có lúc dự đoán sai.”
Y bỗng ngoái đầu nhìn Hà Hân Hân, vừa cười vừa nói: “Mới đây, nha đầu này đang tu luyện bỗng sinh ra dự cảm trong lòng, nói ta không lâu sau sẽ mất mạng.”
“Thế là nàng vô cùng lo lắng trong lòng, mới không ngại vạn dặm đường xa mà đến Tùng Vân Hải này, cảnh báo ta phải cẩn trọng nhiều hơn, tiện đường thăm hỏi ta luôn.”
“Ha ha, ta suốt ngày ở trong Sơn Xuyên Tinh Đấu Đại Trận chuyên tâm tu luyện, sao có thể có nguy cơ mất mạng cơ chứ.”
Hà Chính Hạo cười cười, không cho là đúng.
Hân Hân ở bên cạnh nghe thế, chau mày nói khẽ: “Chuyện này nhắc tới cũng kỳ, cảm ứng lúc trước nhất quyết không sai đâu.”
“Nhưng sau khi đến đây, cháu dự đoán cho phụ thân lần nữa thì nguy cơ trí mạng này không hiểu sao lại biến mất.”
Ánh mắt của nàng chứa đầy nghi hoặc và tiếc nuối: “Không biết tại sao lại như vậy. Nếu không phải mẫu thân cứ ngăn cản thì cháu đã đến đây sớm hơn rồi, nói không chừng còn có thể làm rõ đến cùng thiên cơ biến hoá ở chỗ nào.”
Hà Chính Hạo xoa xoa đầu nữ nhi, an ủi: “Thiên cơ biến hóa khó lường, tu sĩ làm sao tường cho tận được, nhất định là Hân Hân nhầm lẫn rồi.”
Lúc này, Lý Phàm cũng ra lời khen ngợi: “Dù cho đôi lúc có nhầm lẫn thì pháp môn này cũng thật là không tầm thường.”
“Dự đoán tương lai, thấy sớm biết sớm thì sẽ có thể nắm bắt biết bao nhiêu tiên cơ?”
“Không biết Hân Hân cháu có thể đoán giúp thúc một quẻ, xem tương lai của thúc thế nào chăng?”
Lý Phàm mỉm cười hỏi.
Sở dĩ làm như vậy là do Lý Phàm muốn xem thử, thuật thôi diễn tính toán của thế giới này đã đạt đến trình độ nào, liệu có thể tính ra bản thân hắn đến từ tiểu thế giới, thực ra là người vượt giới mà đến, hay thậm chí có thể tính ra sự tồn tại của “Hoàn Chân” hay không.
Nếu một tu sĩ Trúc Cơ như tiểu cô nương này mà đã có thể cảm ứng được vài manh mối thì sau này, Lý Phàm phải cẩn thận hành sự mới được. Bằng không, không may mà lọt vào tầm ngắm của đại năng thì rất có khả năng hắn sẽ bị đối phương trực tiếp tính ra lai lịch.
Đến lúc đó, mình tự cho là trốn tránh rất nhanh nhưng lại bị bắt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy thì chẳng phải cực kỳ không ổn hay sao.
Hà Chính Hạo cũng có ý để nhi nữ biểu diễn cho Lý Phàm xem nên không ngăn cản. Thay vào đó, y còn dùng ánh mắt khuyến khích ra dấu cho Hà Hân Hân.
“Nếu vậy, Hân Hân xin mạo muội rồi.” Hà Hân Hân khẽ nói, ngay sau đó, nàng móc ra một chiếc la bàn có hai màu vàng tím đan xen từ đâu đó.
Kim la bàn một đầu hướng thẳng vào Lý Phàm, một đầu chỉ về phía Hà Hân Hân.
Miệng nàng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, ngay sau đó, cây kim bèn lập tức xoay vòng vòng, một hình ảnh thu nhỏ của Lý Phàm xuất hiện ở mặt trên của la bàn.
Cùng lúc này, có hàng loạt ký tự không ngừng tuôn ra từ trong la bàn, vây quanh thân ảnh thu nhỏ kia.
Kim la bàn quay càng ngày càng nhanh hơn, những ký tự cũng không ngừng lượn vòng và dần trở nên tách biệt, một số ký tự thì dần mờ nhạt rồi biến mất, một số khác thì ngược lại, càng lúc càng sáng tỏ và phát ra hào quang màu tử kim.
Không như văn tự, mỗi một ký tự này dường như bao gồm nhiều hàm ý tổ hợp mà thành.
Có vẻ như quá trình thôi diễn tính toán của Hà Hân Hân về Lý Phàm đang diễn ra trong cách sắp xếp tổ hợp của những ký tự này.
Lý Phàm dùng mắt ước đoán, số lượng của ký tự vàng tím này ít nhất cũng trên hàng vạn.
Hà Hân Hân có vẻ gắng sức, từng giọt mồ hôi liên tục lăn xuống từ trên trán của nàng.
Một lúc sau, những ký tự vàng tím kia tan rã rồi trở về la bàn, còn hư ảnh của Lý Phàm thì trở nên rõ ràng hơn.
Hơi thở của Hà Hân Hân có chút gấp gáp. Vừa bình phục được một chút, nàng lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào hư ảnh Lý Phàm, tiến hành thôi diễn tính toán lần cuối.
“Ừm?”
“Phải chăng thúc thúc từng đi đến Nguyên Đạo châu?”
Chờ khá lâu, nàng ta lại bất ngờ hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như thế.
Lý Phàm ngớ người, chưa kịp trả lời thì Hà Chính Hạo đã giành nói trước: “Ha ha, Lý Phàm đạo hữu trước kia vốn là tán tu ở Nguyên Đạo châu, vì tìm kiếm cơ duyên đột phá nên hắn mới đến Tùng Vân Hải này.”
“Thế nào, Hân Hân, có vấn đề gì không?”
Hà Chính Hạo nhìn ra thần sắc khác lạ của nữ nhi, vội hỏi.
Tán tu ở Nguyên Đạo châu là lai lịch mà Lý Phàm thuận miệng bịa ra để lừa Hà Chính Hạo.
Thế nhưng…
Chuyện của mình thì mình tự biết.
Lý Phàm cực kỳ rõ, kiếp này, bản thân mình chưa từng đi đến Nguyên Đạo châu lần nào. Thế nên, vì cớ gì mà tiểu cô nương này lại nhắc đến Nguyên Đạo châu?
Ánh mắt của Lý Phàm chợt lóe sáng, chăm chú nhìn Hà Hân Hân, chờ nàng ta giải đáp.
Hà Hân Hân há miệng muốn nói, nhưng lại ngập ngừng.
“Ha ha, Hân Hân, cháu cứ nói đi.” Lý Phàm cười bảo.
Khuôn mặt Hà Hân Hân lộ vẻ áy náy: “Xin thúc thúc thứ lỗi, không phải cháu không muốn nói, mà là thật không rõ nên giải thích “Đạo Triện Thực Văn” này như thế nào…”
Lý Phàm nhướng mày: “Là sao?”
Sau khi do dự một hồi, Hà Hân Hân dùng tay thay bút, vẽ một bức họa trên không trung, nhân vật trong tranh tất nhiên là Lý Phàm, sau lưng hắn hình như có thứ gì đó tồn tại.
Tiếp theo, bức họa không ngừng biến động, cái thứ tồn tại không biết đó chợt hung hãn mà ngoạm lấy Lý Phàm một cái.
Lý Phàm dường như chẳng hề cảm nhận được chuyện này nên rời đi, mặt không đổi sắc,
Thứ sau lưng đó cũng lập tức biến mất.
Bức hoạ tan biến.
Hà Hân Hân chau mày, nói: “Theo giải thích của đạo văn, ở Nguyên Đạo châu, dường như thúc thúc đã bị một thứ gì đó tấn công.”
“Thúc thúc đã không bị thương, cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hết lần này đến lần khác, tổng thể của “Đạo Triện Thực Văn” lại biểu hiện ra quẻ tượng cực nguy.”
“Thật mâu thuẫn.”
“Đây chính là lý do vì sao ta không thể giải quẻ.”
Hà Chính Hạo nghe thế thì cười khan: “Nữ nhi, có lẽ con tính sai rồi. Quẻ cực nguy, lúc trước chẳng phải con cũng tính cho ta ra quẻ cực nguy, có nguy cơ mất mạng đó thôi, mà giờ Lý Phàm đạo hữu cũng còn sống sờ sờ đây nè…”
Nhưng phía đối diện, Lý Phàm lại cảm thấy nội tâm nặng nề.
“Nguyên Đạo châu …”
Tinh thể xanh lam trong thức hải của hắn trở nên lấp lánh.
Trong nháy mắt, toàn bộ kinh lịch tại Nguyên Đạo châu bắt đầu được tái hiện lại.
Một lần, không phát hiện có gì bất thường.
Hai lần, vẫn không có.
Nhờ vào bí pháp Hoá Đạo Thần Nhất, Lý Phàm có thể không ngừng tái hiện lại trải nghiệm này rồi cứ vậy mà quan sát.
Cuối cùng, hắn đã phát hiện ra điểm bất thường.
Ngay sau đó, một cơn ớn lạnh trỗi dậy từ sau từ sau gáy khiến hắn cảm thấy như đang trong ngày đông lạnh buốt.
Thậm chí, lúc trước thoát chết trong gang tấc từ tay của Thiên Y, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi đến mức này.
Đây là nỗi kinh hoàng thực sự mà Lý Phàm cảm nhận được kể từ lúc bắt đầu xuyên không cho đến nay.
Ở kiếp thứ mười hai, năm 29 sau Lưu Điểm, hắn sáng lập Minh Nguyệt cung để độ pháp.
Sau đó hắn chuyên tâm bế quan học tập truyền thừa Vô Hạn Pháp của Trương Trí Lương.
Sở Tinh Dương cướp hôn, ngay sau là đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung lần lượt được triển khai đâu vào đấy.
Những sự việc này đáng lý ra chỉ phát sinh trong cùng một năm.
Sau khi dùng tinh thể xanh lam tái diễn lại quá khứ, kết quả nhận được cũng là như vậy.
Nhưng thật ra…
Sở Tinh Dương cướp hôn, đại nghiệp độ pháp của Minh Nguyệt cung bước đầu khởi sắc… tất cả lại phát sinh vào năm 39 sau Lưu Điểm.
Mười năm ở giữa đó.
Đã đi đâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận