Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 774: Ngàn dặm bước đầu tiên

“Có lẽ đạt tới cảnh giới vô dục vô cầu trong truyền thuyết thì có thể xem nhẹ ô nhiễm của Bạch tiên sinh.”
“Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu như thật sự không mong cầu mọi thứ...”
“Vậy cũng sẽ không mong cầu ‘Hoàn Chân’ nữa.”
Lý Phàm lắc đầu, ném ý niệm không thiết thực này ra sau ót.
Ngón trỏ điểm nhẹ, treo cố định Giải Ly điệp giữa không trung, sau đó Lý Phàm lấy ra tám viên tinh thể thiểm quang màu trắng từ trong nhẫn trữ vật.
“Đến thời khắc nguy cơ, muốn thông qua việc quán thâu trận pháp vào Giải Ly điệp để dẫn tới chú ý của Thiên Huyền Kính, chắc chắn không có nhiều thời gian như vậy để ta từ từ hành động. Cần sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
Nghĩ như vậy, Lý Phàm híp mắt, bắt đầu phân biệt rót thông tin ‘đại trận Nghịch Chuyển Tử Sinh’ vào trong tám tinh thể thiểm quang.
Tinh thể này là tồn tại tương tự trận miện, tên là trận tinh. Có thể ghi chép, bảo tồn trận pháp, chỉ là trận miện có thể lặp lại sử dụng nhiều lần, mà trận tinh chỉ dùng một lần.
Mỗi viên trận tinh đều được khắc một phần trận pháp. Sau đó bị Lý Phàm khống chế vây quanh Giải Ly điệp lơ lửng.
“Chỉ cần một ý niệm của ta, những viên trận tinh này sẽ cùng nhau nổ tung, quán thâu thông tin trận pháp vào trong Giải Ly điệp.”
Lý Phàm nhìn tám viên tinh thể màu trắng sáng tối chập chờn, lại bố trí một trận pháp ràng buộc nó, để phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tiếp sau đó là ‘Thiên Huyền Tỏa Linh trận’.
Sau khi hoàn thành những động tác lặp lại này, Giải Ly điệp bị mười sáu viên tinh thể thiểm quang bao bọc đã không thấy rõ diện mạo vốn có.
Lý Phàm cẩn thận từng li từng tí đơn độc thu nạp nó vào trong một chiếc nhẫn trữ vật trống.
“Vẫn không thể xác định Thiên Huyền tái sinh thể thật sự có còn liên quan với Thiên Huyền Kính nữa hay không. Đây cũng là một loại thủ đoạn dự phòng mà thôi.”
“Còn cần làm tốt chuẩn bị vạn toàn, ra sức liều mình.”
Ra khỏi mật thất, Lý Phàm đầu tiên đi tới Thiên Lý đường thành Thiên Quyền.
Nơi này vắng tanh, ngay cả bảng hiệu đều treo lệch, Tiêu Tu Viễn cũng không đi ra xử lý.
“Trước đó nghe nói chuyện làm ăn của Thiên Lý đường trượt dốc không phanh, quả đúng như thế.” Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng, nhanh chân bước vào bên trong.
Bởi vì Thiên Huyền Bảo Giám dần dần thông dụng, làm cho giữa các tu sĩ dù ngăn cách mấy chục châu vực vẫn có thể giao dịch không chướng ngại.
Tùy thời tùy chỗ, giao dịch gần như không có bất kỳ hạn chế nào.
Hơn nữa bởi vì sự công khai hóa của rất nhiều tin tức, giá cả của tất cả hàng hoá cũng gần như rõ ràng.
Việc này đối với thương nhân như Tiêu Tu Viễn có thể nói là hàng duy đả kích. Gần như chỉ trong vòng một đêm đã có vô số cửa hàng biến mất.
Cũng may mà việc kinh doanh của Tiêu Tu Viễn đều chỉ là vì tu hành. Chỉ cần không lỗ thì vấn đề không lớn. Đối với lợi nhuận thực sự, ngược lại không đến mức là nhu cầu sống còn.
Nhưng rất hiển nhiên, đột ngột mất đi căn nguyên tu hành, Tiêu Tu Viễn không dễ chịu là bao.
“Rốt cuộc nên làm gì bây giờ...”
Tiêu Tu Viễn mặt ủ mày chau nằm bẹp sau quầy gỗ phủ một lớp bụi, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm.
Suy nghĩ vô cùng nhập thần, thậm chí ngay cả có người đến cũng không phát hiện.
Lý Phàm gõ nhẹ.
Tiêu Tu Viễn tức khắc giật mình, nhảy dựng: “Có khách đến rồi?”
Hắn có phần ngờ vực nhìn chằm chằm Lý Phàm, trên mặt còn có chút khó tin.
Lý Phàm thì chậm rãi quan sát thân thể khôi lỗi này của Tiêu Tu Viễn, nhìn chăm chăm đối phương đến mức thoáng sởn gai ốc.
“Ngươi...” Tiêu Tu Viễn có phần kinh nghi bất định nói.
“Tiêu đạo hữu, không biết ngươi có bán thân thể khôi lỗi này không. Giá cả có thể thương lượng!” Lý Phàm khẽ cười nói.
Tiêu Tu Viễn thình lình biến sắc, bỗng nhiên đập bàn, đang muốn lời lẽ kịch liệt lại chợt ngừng lại.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đồ vật lặng lẽ lấy ra trong tay Lý Phàm.
“Đây là...” Hắn kiến thức rộng rãi, gần như liếc mắt là nhìn ra khí tức tương tự Thiên Huyền Kính trên đó.
“Thiên Huyền tái sinh thể?” Tiêu Tu Viễn kinh ngạc.
Thiên Huyền tái sinh thể, số lượng cả Huyền Hoàng giới cộng lại cũng tuyệt đối không cao hơn năm mươi.
Mỗi cái đều có tác dụng đặc biệt, cơ bản đều là có tiền mà không mua được. Căn bản không có tu sĩ nào lại lấy nó ra mua bán.
Tư liệu Thiên Huyền tái sinh thể khác nhau nhanh chóng lóe qua trong đầu Tiêu Tu Viễn, nhưng không có một cái nào đúng với đồ vật trước mắt.
Tim Tiêu Tu Viễn đập liên hồi, phất tay đóng cửa tiệm lại, vô cùng nhiệt tình chiêu đãi Lý Phàm.
“Dễ nói, dễ nói! Không phải chỉ là là thân thể khôi lỗi à, không thành vấn đề.”
“Không biết thứ trên tay đạo hữu rốt cuộc là...” Tiêu Tu Viễn hạ giọng, dò hỏi.
Lý Phàm cũng vô cùng sảng khoái trả lời: “Thiên Huyền tái sinh thể, Mâm tròn tận cùng.”
“Có thể che chắn cảm giác của Thiên Huyền Kính, Thiên Huyền Bảo Giám.”
Lúc nghe câu nói đầu tiên của Lý Phàm, Tiêu Tu Viễn còn hai mắt tỏa sáng.
Nhưng sau khi Lý Phàm nói ra câu thứ hai, hắn lại bỗng nhiên sợ run cả người.
Vô thức nhìn trái nhìn phải, lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Lời này thật chứ?”
Song rất nhanh, hắn đã lộ ra nguyên hình.
Trong mắt lóe lên một tia tham lam, Tiêu Tu Viễn muốn đưa tay chạm vào.
Ngoài dự liệu của hắn là, bảo vật bậc này, Lý Phàm thế mà căn bản không ngăn cản hắn chạm vào.
Mà là tùy ý hắn lấy Mâm tròn tận cùng đến trên tay.
“Hửm?” Tiêu Tu Viễn hơi nghi hoặc quan sát tỉ mỉ mâm tròn như bạch ngọc này.
Lật qua lật lại.
Một lúc sau, mặt lộ vẻ kinh sợ.
Gắt gao nắm lấy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Phàm vẻ mặt khó lường.
“Đạo hữu...”
Lý Phàm đưa tay cắt ngang: “Tiêu đạo hữu cho rằng vật này trị giá bao nhiêu?”
“Không thể đo lường! Thiên Huyền Kính càng mạnh, nhu cầu của tu sĩ đối với vật này cũng càng bức thiết, giá trị cũng càng cao!” Tiêu Tu Viễn buộc miệng nói ra.
“Đạo hữu muốn bán giá nào?” Tiêu Tu Viễn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương lấy ra bảo vật trân quý như thế cũng chỉ vì một thân thể khôi lỗi của hắn. Lập tức vội vàng hỏi.
Hắn đã nháy mắt nghĩ ra con đường sinh tồn sau này.
Đó chính là đi con đường thương phẩm hàng tinh phẩm, hàng độc quyền.
Không phải ngươi công khai tin tức thương phẩm à?
Nếu khắp thiên hạ chỉ có trên tay ta có thứ này, giá cả còn không phải mặc cho ta định ư?
Cộng thêm cửa hàng trải rộng thiên hạ, năng lực tuyên truyền vô song của mình.
Nếu như mỗi một món tinh phẩm đều dùng phương thức bán đấu giá...
Quy mô mua bán tuy hơi nhỏ nhưng lợi nhuận có thể không những không bị ảnh hưởng, ngược lại sẽ còn tiến thêm một bước.
Trong đầu Tiêu Tu Viễn đều là tương lai.
Mà một câu của Lý Phàm lại bất thình lình hắn kéo về thực tế.
“Không phải ta đã nói rất rõ ràng à, một thân thể khôi lỗi của đạo hữu.”
Lời nói hờ hững vô cùng của Lý Phàm lại làm cho Tiêu Tu Viễn có phần ngây người.
Nếu lòng sinh lo nghĩ.
“Chẳng lẽ là ta nhìn nhầm. Thứ này thực ra là hàng giả?”
Tiêu Tu Viễn lại lặng lẽ quan sát Mâm tròn tận cùng trong tay.
“Tiêu đạo hữu không cần lo lắng, hiệu quả của vật này tuyệt đối không có vấn đề.”
“Cho nên yêu cầu của ta có thể hơi đặc biệt.” Lý Phàm ngữ khí sâu xa nói.
Vẻ mặt Tiêu Tu Viễn âm tình biến hóa.
Nhưng theo truyền âm không ngừng của Lý Phàm lại trở nên có phần kinh ngạc.
Sau đó gật đầu lia lịa.
Trong Thiên Lý đường, hai người nói chuyện với nhau rất lâu.
Sau đó Lý Phàm cũng không thu hồi Mâm tròn tận cùng, lặng lẽ rời đi.
Cũng không mang đi thân thể khôi lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận