Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 664: Tia chém Xích Cửu Đầu

Có được sự tham gia quản lý của chư vị đệ tử Dược Vương tông, Lý Phàm đương nhiên không cần bận tâm quá nhiều.
Mất thời gian một tháng, sau khi hấp thu toàn bộ thiên vận tự do của Thú Chủng giới, cuối cùng hắn đã đạt đến trình độ biến chất.
Trong lông vũ Huyền Điểu, mơ hồ có thể thấy được bóng ảnh mờ ảo của một con chim non vừa sinh ra không lâu, lông còn chưa mọc.
Đúng là có vài phần trông giống với Tiểu Hắc lúc nhỏ. Nhưng cũng có vài phần không giống.
Lý Phàm nhắm mắt, giây sau, cả Thú Chủng giới hệt như một vệt sáng trong sương mù, xuất hiện trước mắt hắn.
Cảnh tượng trong đó, dù lớn hay nhỏ, đều có thể nhìn rõ trong chớp mắt.
Nhưng Lý Phàm cũng phát hiện, khu vực bên cạnh hai vị cường giả Hợp Đạo Phương Tái Tế, Liễu Tam, xuất hiện nhiễu sóng ánh sáng trong một phạm vi nhất định. Trông không rõ ràng lắm. Đây lại còn là trong tình huống hai người bọn họ cảm giác được ánh nhìn của Lý Phàm, không hề làm gì che đậy.
“Phạm vi ảnh hưởng năng lực của cường giả Hợp Đạo Huyền Hoàng giới gần như là khu vực một châu. Mà trong thế giới nhỏ này, tu sĩ cảnh giới Hợp đạo đã có thể đối chọi tương đương với thế giới rồi. Đây chính là khác biệt cấp bậc của thiên nhiên.” Lý Phàm chiêm nghiệm được.
Suy nghĩ hơi dao động, hắn sải bước, trong chớp mắt vượt qua vạn dặm, xuất hiện bên cạnh một đầm nước treong trên đỉnh núi.
Lúc trước hắn cùng Phương Tái Tế càn quét Thú Chủng giới, đã từng đi qua đỉnh núi này. Nhưng vậy mà lại không phát hiện ra đầm nước trên đỉnh núi.
Cho đến khi hắn hoàn toàn nắm giữ thiên vận thế giới, mới phát hiện dị thường ở đây.
Bên cạnh đầm nước có một căn nhà gỗ. Lý Phàm đẩy cửa, đi vào trong.
Trong nhà, một con huyền điểu lông vũ toàn thân đã mất đi sự sáng bóng đang ngửa đầu đứng thẳng.
Tuy trông vẫn uy vũ như cũ, nhưng lại mất đi hơi thở của sự sống.
“Tiểu Hắc…” Lý Phàm vừa nhìn đã nhận ra thân phận của huyền điểu.
“Đây là… Tuổi già mà chết sao.”
Sau khi quan sát một lúc, Lý Phàm không nhịn được ngỡ ngàng nói.
Dù cho tuổi thọ có dài hơn tu sĩ rất nhiều, nhưng đã sống từ thời cổ đại đến bây giờ, con thiên mệnh huyền điểu này cũng phải nghênh đón sự kết thúc của sinh mệnh.
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm đã cảm giác được có chỗ không đúng.
Theo lý mà nói, Tiểu Thanh cũng là dị thú cùng thời đại với Tiểu Hắc, mà dựa vào năng lực của chim loan xanh, phải kém xa Thiên Mệnh Huyền Điểu.
Càng không phải nói, Tiểu Hắc đã dung hợp với thiên mệnh của thế giới nơi này.
Không lý nào Tiểu Thanh còn đang sống khoẻ, mà Tiểu Hắc đã rơi xuống trước.
“Chẳng lẽ là, Tiểu Hắc là vì nguyên nhân nào đó, mà hao tổn lượng lớn tuổi thọ của bản thân?”
Lý Phàm híp mắt lại.
Vận chuyển thần thông ‘Thiên Mệnh Tại Ngã’, lĩnh vực thiên mệnh bảo vệ quanh cơ thể, Lý Phàm khẽ chạm vào thi thể huyền điểu.
“Phù!”
Như có luồng gió nhẹ thổi qua, trong chớp mắt thi thể Tiểu Hắc biến thành từng hạt nhỏ mịn, phiêu tán không còn tung tích.
Đồng thời cùng lúc đó, vô số hình ảnh mơ hồ vụt qua trong đầu Lý Phàm.
Đầu tiên nhất, cơ bản giống với chuyện Lý Phàm đã trải qua ở Vẫn Tiên cảnh.
Cùng nhau vui vẻ trưởng thành với Hứa Khắc trong Ngự Thú tông, gặp được Bạch tiên sinh xông vào sơn môn, sau đó bị phái tiến đến núi Thánh Thú Nam Minh…
Cuối cùng không thể thông qua thử thách “Đồng Tâm Hoàn”, bị Đế Tam Mô lưu đày đến nay.
Khác biệt chính là, trong lịch sử hiện thực thì Tiểu Hắc không nắm bắt được cơ duyên gặp được Bạch tiên sinh.
Không có Tạo Hóa Chân Huyền Công, đến nơi thế giới nhỏ này, chỉ có thể dựa vào ký ức thần thông trong huyết mạch của bản thân mà tu hành.
Tuy trải qua năm tháng dài dằng dặc, miễn cưỡng đạt đến thần thông “Thiên Mệnh Tại Ngã”, nhưng cũng đã bị vận mệnh của thế giới nơi này trói buộc lại với nhau.
Muốn rời khỏi thế giới này, tuy không phải không được, nhưng cái giá phải trả lại cực kỳ không nhỏ.
Nhưng chỉ cần không phải nhiều lần cố tình rời khỏi thế giới ban đầu của mình, hoặc có khi sau khi quay lại lại có thể tiếp tục dùng thiên vận bồi bổ cơ thể, cũng không dễ gì chịu tổn thương chí mạng.
Nhưng Tiểu Hắc lại cứ phải làm như vậy.
Đây là vì…
Lý Phàm sắp xếp, tra xem ký ức của Tiểu Hắc sau khi đến Thú Chủng giới.
Lúc mới ban đầu nhất, vì để tránh cho Tiểu Hắc cô đơn, Hứa Khắc còn thường truyền tin đến, kể lại chuyện mắt thấy tai nghe của mình.
“Tiểu Hắc, ngươi có biết không, cả một đường đi này thật là quá mạo hiểm kích thích rồi! Không những gặp được rất nhiều thế giới nhỏ đặc sắc, còn gặp phải chuyện bị bọn yêu thú truy sát!”
“Ầy, lúc ban đầu bọn ta còn cho rằng có ai đó tiết lộ tin tức. Sau đó mới phát hiện, đơn giản là vận khí của bọn ta không tốt, đụng phải một đoàn yêu thú không biết vì sao lại đồng thời xuất hiện trong thế giới nhỏ. Bọn ta ra tay trước, nhưng cuối cùng lại để một con yêu thú trốn thoát được, dẫn đến việc tin tức bọn ta rút lui cũng theo đó mà lộ ra ngoài.
“Cũng may là bọn ta đã gần đến điểm đến rồi!”
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc! Ngươi còn nhớ Bạch tiên sinh không? Trước giờ ta nghĩ rằng, hắn đã lợi hại lắm rồi. Vậy mà không ngờ, hắn còn mạnh hơn những gì ta tưởng tượng! Ta với một nhóm huynh đệ, nhận lệnh đến thám thính một thế giới nhỏ trước. Không ngờ vậy mà lại gặp phải một quái vật cực kỳ đáng sợ!”
“Có chín cái đầu, thân hình to lớn cực độ nằm sấp trên không trung! Mỗi một cái miệng, dường như đều có thể xé toạc nuốt mất một phần của thế giới.”
“Vốn dĩ ta nghĩ rằng bản thân mình chết chắc rồi! Không thể gặp được Tiểu Hắc ngươi nữa!”
“Nhưng lúc trước lúc ta rời khỏi Huyền Hoàng giới, Lục Nhai sư huynh có cho một sợi dây đỏ của Bạch tiên sinh. Ngay vào lúc ánh mắt quái điểu chín đầu đó hướng vào ta, từ trong sợi dây đỏ kia bay ra một luồng tơ mảnh!”
“Ta vẫn chưa phản ứng lại kịp, tơ mảnh màu đỏ cứ như một thanh kiếm sắc bén, xé không gian mà bay ra. Trong chớp mắt chém xuống sáu cái đầu của quái điểu đó!”
“Hơn nữa dây đỏ vẫn không rời ra, lại kéo thân hình còn sống sờ sờ của nó xuống đất!”
“Lúc ấy ta xem mà ngây ngốc! Bạch tiên sinh thật là quá mạnh rồi!”
“Tiểu Hắc, ta nhận được một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, có thể sẽ không truyền tin cho ngươi trong một khoảng thời gian dài.”
“Thật xin lỗi nha. Nhưng cũng không sao, đợi ta quay về là được!”
“Tiểu Hắc, ngươi nói xem, vì sao tu sĩ rõ ràng trước đây là con người. Nhưng một khi bước lên con đường tu tiên, lại có thể tàn nhẫn với đồng loại mình như thế kia chứ?”
Từng cảnh tượng nhanh chóng lướt qua trước mắt Lý Phàm.
Thế là Lý Phàm biết được, Hứa Khắc đã từng đến Thú Chủng giới này, gặp qua Tiểu Hắc một lần.
Lúc đó Hứa Khắc đã trở thành một thiếu niên thanh lịch, anh võ bất phàm.
Một chủ một tớ gặp nhau, ở bên đầm nước trong trên đỉnh núi này nói chuyện rất lâu.
Sau đó cuối cùng Hứa Khắc vội vã mà đến rồi vội vã mà đi.
Tiểu Hắc vốn đòi đi cùng với Hứa Khắc, lại ngại thứ nhất là lúc đó cấm chế mà Đế Tam Mô tạo ra vẫn còn, thứ hai là Hứa Khắc nói bên ngoài xảy ra biến cố lớn, nó mà theo ra ngoài ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Để Tiểu Hắc ở đây, đợi thời cơ chín muồi, hắn sẽ đến đón Tiểu Hắc rời khỏi.
Sau khi ly biệt, hai người lại truyền tin nhiều lần.
Chỉ là thời gian cách nhau mỗi lần một lâu hơn, từ giọng điệu trong hình ảnh truyền tin, cũng có thể thấy được sự trưởng thành của Hứa Khắc.
Cho đến một ngày kia…
Tiểu Hắc đột nhiên mất đi cảm ứng của Hứa Khắc.
Thân là linh thú bên đời của Hứa Khắc, tuy không còn quan hệ chủ tớ nữa, nhưng giữa bọn họ vẫn có một mối liên hệ huyền diệu nào đó.
Dù cho có cách xa ngàn vạn dặm, dù cho có cách nhau bao nhiêu thế giới.
Tiểu Hắc vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Hứa Khắc.
Mà bây giờ lại xuất hiện tình huống mất đi cảm ứng này, chỉ có một khả năng.
Đó chính là Hứa Khắc chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận