Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 176: Bị vây công ở Ninh Viễn

"Lý sư huynh, dường như Chương sư huynh đã rơi vào vòng vây lớp lớp của đối phương rồi. Sao huynh không đi giúp huynh ấy?” Tống Hòa Tụng tỏ vẻ lo lắng, hỏi.
Lý Phàm hồi tưởng lại thực lực của Chương sư huynh trong trí nhớ của Lý Trần rồi lắc đầu:
"Đừng nói bốn tên tu sĩ Trúc Cơ tầm thường này, cho dù tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đến đây cũng chưa chắc đã có thể làm gì được sư huynh."
Tống Hòa Tụng nghe thấy thế, tỏ vẻ kỳ lạ.
Tựa như xác thực lời nói của Lý Phàm, Sở Lương gầm thét một tiếng, bốn luồng sáng đồng thời kích phát, chuẩn bị đánh thẳng vào người Chương Thiên Mạch.
Ngay vào thời khắc mấu chốt, có một tấm gương màu tím đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Chương Thiên Mạch, tạo thành một vòng phòng hộ ở xung quanh người y.
Bốn luồng sáng bèn bị phản xạ ngược trở lại ngay tức khắc.
Đám người Sở Lương đang vây công cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, bất ngờ không kịp đề phòng, bị công kích của chính mình đánh trúng.
“Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương!” Ấn ký tia chớp màu tím giữa hai hàng lông mày của Chương Thiên Mạch phát ra ánh sáng khiến người khác phải sợ hãi.
Toàn thân y toả ra từng tia từng tia lôi điện màu tím vờn quanh, uy thế bức người.
Một thanh trường kích tràn ngập sát khí chậm rãi hiện ra trong tay Chương sư huynh.
Chương Thiên Mạch cầm lấy cây kích chỉ vào bốn người Sở Lương, bễ nghễ nói: "Hôm nay, ta sẽ giúp các ngươi mở mang kiến thức về sự chênh lệch giữa chân truyền và bàng môn tán tu!"
Còn chưa dứt lời, Chương Thiên Mạch đã lắc người phóng đến kẻ địch gần nhất cạnh bên.
Vung ra một kích, ngay lập tức, lôi điện màu tím giống như một con rồng thôn phệ gã ta không chút lưu tình.
"Á!"
Người kia chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi lập tức biến mất trong ánh tím hung bạo.
Chỉ trong chớp mắt, bốn người đã mất đi một.
Mấy người còn lại không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Sở Lương thậm chí còn hét lên: "Tống đạo hữu, lúc này còn chưa động thủ thì còn chờ đến khi nào!"
Nghe vậy, Lý Phàm biến sắc.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác có tám sợi xiềng xích màu máu đột nhiên xuất hiện bên cạnh rồi cuốn lấy mình.
Sau đó, có một luồng lực lượng khổng lổ hoàn toàn áp đảo Trúc Cơ kỳ bỗng nhiên đánh vào lưng hắn.
Cũng có một tấm gương màu tím xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, hình thành một vòng phòng hộ, giảm bớt lực lượng kia đi mấy phần.
Nhưng luồng lực lượng này quá lớn, màn sáng bảo vệ từ tấm gương màu tím chỉ chống đỡ được một lát rồi vỡ tan thành từng mảnh, hóa thành những đốm sáng.
Chịu một kích đột ngột như thế, Lý Phàm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhanh chóng suy giảm.
Trong khi đó, đối phương lại dây dưa không dứt.
Lý Phàm ngoảnh đầu nhìn lại, bắt gặp khuôn mặt vô cảm của Tống Hòa Tụng, gã ta đang khua một cây chùy lớn màu máu.
Từng nhát chuỳ mang theo lực cực lớn liên tục đập xuống, muốn đánh chết Lý Phàm ngay tại chỗ.
Vào thời điểm cận kề cái chết, chiếc ngọc bội Lý Phàm đeo trước ngực bỗng vỡ vụn ầm ầm.
Những mảnh vỡ của ngọc bội hình thành nên một bàn tay khổng lồ được tạo thành từ những tia sét tím.
Bàn tay này kết ấn, khoá chặt Tống Hòa Tụng.
Ngay sau đó, mây đen dày đặc bỗng xuất hiện trên đỉnh đầu của gã.
Một tia sét to như thùng nước bổ thẳng xuống đỉnh đầu Tống Hòa Tụng.
Tống Hòa Tụng lộ vẻ mặt hung hãn, không tránh không né mà vẫn giữ vững thế công.
Gã thà chống chịu trực tiếp một đòn này cũng phải đánh chết Lý Phàm trước.
Trong chớp mắt, một thành trường kích từ đằng xa bay tới, ngăn chặn cây chùy lớn màu máu.
Ngay sau đó, Chương Thiên Mạch cũng lao đến theo, đến bên cạnh Lý Phàm rồi đỡ lấy hắn.
"Sư đệ, đệ có sao không?"
Dứt lời, y lập tức truyền vào một luồng linh khí vào cơ thể Lý Phàm, giúp hắn khôi phục thương thế.
Sau đó, y tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn thẳng về phía Tống Hòa Tụng.
Lúc này, Lý Phàm cũng vừa mới chậm rãi khôi phục lại linh khí chấn động trong cơ thể, hắn lau đi vết máu tươi trên khóe miệng, híp đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Tống Hòa Tụng.
Người này đột nhiên phản bội, đồng thời bùng nổ ra thực lực vượt xa tu vi Luyện Khí hậu kỳ mặt ngoài của gã.
Việc này quả thực nằm ngoài dự liệu của Lý Phàm.
Cộng thêm việc hắn đang chiếm cứ thân thể của người khác, còn chưa quen thuộc với công pháp và chiêu thức của bản thân.
Dưới tình huống bất ngờ, suýt chút nữa là hắn đã bị đánh lén chết rồi.
Cũng may, thân phận của Lý Trần này dầu gì cũng là đệ tử nội môn Tử Tiêu tông, có rất nhiều thủ đoạn phòng thân nên hắn mới thoát được một kiếp.
Lúc nhìn về phía Tống Hòa Tụng một lần nữa, hắn thấy có vẻ người này đã bị thương nặng sau khi bị Tử Tiêu Thần Lôi bổ trúng.
Nhưng ngay sau đó, bỗng có rất nhiều năng lượng sự sống xanh lá truyền đến từ phía Ninh Viễn thành, nhanh chóng giúp gã khôi phục thương thế.
Chỉ một lát sau, gã ta đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nét mặt của Tống Hòa Tụng trở nên âm trầm, cây chùy màu máu trong tay gã đã hóa thành một thanh trường kiếm tự lúc nào.
Ba người Sở Lương cũng từ phía xa bay đến, vây hai người của Tử Tiêu tông vào giữa.
Chương Thiên Mạch không thèm nhìn ba tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Sở Lương, mà nhìn về phía Tống Hòa Tụng, nhíu mày:
"Kim Đan trung kỳ? Tống quản sự, ngươi cũng tu hành cái thứ tân pháp kia rồi hả?"
Tống Hòa Tụng lộ vẻ trào phúng: "Sao lại không? Ta làm việc vất vả khổ cực hơn nửa đời người cho Tử Tiêu tông các ngươi, vậy mà cũng chỉ có thể lăn lộn đến cái chức vị quản sự ngoại môn quèn này.”
"Ngoại trừ một môn công pháp ‘Tử Tiêu Hoán Lôi Quyết’ thô thiển ra, ta cũng chỉ nhận được vài viên linh thạch ít ỏi hàng năm mà thôi."
“Có lẽ tới khi chết già, ta cũng chỉ mới dừng bước ở cảnh giới Trúc Cơ."
Tống Hòa Tụng nói bằng giọng căm hận: "Gì mà tư chất của ta không đủ! Sau khi chuyển sang tu tân pháp, chỉ năm năm là ta đã Trúc Cơ, mười năm đã Kết Đan!”
"Tống sư huynh thấy tư chất của ta thế nào?"
Chương Thiên Mạch nhìn những luồng sáng màu máu dày đặc còn sót lại quanh thân Tống Hòa Tụng, ánh mắt tràn ngập sát ý: “Tà ma ngoại đạo! Ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi!"
Dường như nghe được câu chuyện hài buồn cười nhất trên đời, Tống Hòa Tụng cười khặc khặc, tràn ngập ý trào phúng: "Tà ma ngoại đạo? Những kẻ tự xưng danh môn đại phái các ngươi nuôi phàm nhân như chăn nuôi gia súc, rút thọ nguyên ra để bồi dưỡng Thọ quả."
"Làm loại thủ đoạn tà ác đến tột cùng này mà các ngươi còn dám gọi người khác là tà ma ngoại đạo?"
"Theo ta thấy, các ngươi mới là tà ma đứng đầu nhất!”
Khí tức màu máu trên người Tống Hòa Tụng cũng sôi trào lên theo sự tức giận của gã.
Chương Thiên Mạch không hề thay đổi sắc mặt: “Phàm nhân được chúng ta phù hộ nên phải trả giá cao. Ngoài vùng hoang dã, yêu ma dị thú ở khắp mọi nơi, phàm nhân cũng chỉ là lương thực cho chúng.”
"Nếu không được Tiên Tông chúng ta che chở thì sao bọn họ có thể sống yên ổn lâu như vậy?"
"Ngươi chỉ nói bừa mấy câu mà cũng muốn làm nhiễu loạn đạo tâm của ta?"
Sắc tím trong đôi mắt của Chương Thiên Mạch càng lúc càng đậm hơn.
Y giơ trường kích lên, chỉ vào Tống Hòa Tụng ở phía xa : "Mặc dù ngươi là Kim Đan, hôm nay ta cũng tất giết ngươi!”
Bị trường kích của Chương Thiên Mạch chỉ vào, Tống Hòa Tụng dường như bị khí thế của y chấn nhiếp, khí tức của gã lập tức trì trệ.
Nhưng rất nhanh, gã có vẻ thẹn quá hoá giận:
"Đã sớm nghe nói chư vị nội môn bất phàm ra sao. Hôm nay, ta cũng muốn được lĩnh giáo một phen!”
Lời vừa dứt, trường kiếm màu máu trong tay gã đã lập tức tách ra thành sáu chuôi, đón đỡ trường kích của Chương Thiên Mạch.
Trong khi đó, Lý Phàm bên này cũng bị ba người Sở Lương bao vây.
Đối mặt với sự vây công của ba vị tu sĩ cùng đẳng cấp, Lý Phàm không hề hoang mang một chút nào.
Hắn vận chuyển ‘Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết’, lấy ra pháp khí của bản thân ra, là một thanh trường thương.
Thân thương rung lên, dường như phát ra một hồi long ngâm.
Hắn bắt đầu quần đấu với ba người Sở Lương.
Mới đầu, Lý Phàm vẫn còn chưa quá quen thuộc chiêu thức mà bản thân có thể sử dụng.
Khi tấn công, hắn luôn cảm thấy vướng víu, mỗi lần múa thương thì đều bị ba người Sở Lương né tránh dễ dàng.
Tương tự, dù ba người Sở Lương cũng có cảnh giới giống như Lý Phàm, đều là Trúc Cơ hậu kỳ.
Nhưng dẫu sao, bọn chúng cũng đều là tay ngang mới vào nghề, thủ đoạn tấn công cũng yếu hơn tu sĩ bình thường một bậc.
Vì thế, Lý Phàm dư sức đối phó bọn hắn.
Chiến đấu càng kéo dài, Lý Phàm càng trở nên quen thuộc với thuật pháp của bản thân.
Công kích của hắn cũng dần trở nên sắc bén và trí mạng hơn.
Vậy mà cả ba người Sở Lương lại dần dần rơi vào thế hạ phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận