Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 694: Nghịch Chuyển Sinh Tử Trận

Hoàng Phủ Tùng chậm rãi hấp thu tác dụng của Trường Sinh đan, sắc mặt cũng chầm chậm khôi phục như lúc ban đầu.
Hắn nhìn quan tài băng dày đặc xung quanh, suy nghĩ một lát, trả lời: “Tuy rằng nhìn những bông tuyết này sắp xếp lộn xộn không có thứ tự, tưởng như không thể nhìn ra quy luật gì. Nhưng kinh nghiệm với trận pháp nhiều năm của ta, chỗ này có lẽ…”
Nói rồi, hắn lấy ra một ngọc bàn phá trận, phóng ra quầng sáng trước mặt, biểu diễn ngay trước mặt mọi người.
Trong quầng sáng, vô số quan tài băng nhìn thấy lúc trước đều hóa thành những điểm đen, xác định vị trí, ghi chép lại. Rồi sau đó góc nhìn không ngừng lên cao, tốc độ và số lượng điểm đen đều gia tăng nhanh chóng.
Có thể mơ hồ nhìn từ trong màn sáng, những băng quan này cũng không chen chúc một chỗ, mà chắc chắn đã bị sức mạnh nào đó khống chế, sắp xếp dựa theo quy luật nào đó.
“Hiện tại vẫn chưa nhìn thấy toàn cảnh, có lẽ phải thăm dò toàn bộ nơi này, mới có thể nhìn ra là trận pháp gì đang bao phủ mê vực này.” Hoàng Phủ Tùng ngắm nghía quầng sáng, hồi lâu sau tiếc nuối nói.
“Vậy thì đừng ngẩn ra đó nữa, tranh thủ thời gian lên đường. Ở đây lâu, không biết còn gặp chuyện quái quỷ gì nữa.” Đông Phương Diệu kêu gọi, ba người tiếp tục đi về phía khu vực chưa thăm dò.
Lại qua không biết bao lâu.
“Ngừng ngừng!” Đông Phương Diệu chợt giơ tay lên, ngăn mọi người đi tiếp con đường phía trước.
“Đông Phương huynh, phát hiện gì sao?” Lý Phàm quan sát xung quanh, không phát hiện có gì không đúng.
Đông Phương Diệu mặt nghi ngờ, dường như đang lắng nghe, cảm nhận thứ gì đó.
Sau một lát, tầm mắt hắn tập trung vào dưới đáy biển tĩnh mịch đen kịt.
“Biển này tựa như có loài sinh vật nào đó. Giống như là…”
“Chủng Yêu thú nào đó?” Đông Phương Diệu không chắc chắn lắm.
Hoàng Phủ Tùng nghe vậy, sợ hãi ngay: “Không thể nào, nước biển này toàn bộ cấu thành từ tử khí, đừng nói Yêu thú tầm thường, cho dù là tu sĩ như chúng ta sơ suất rơi vào trong đó, bị nhiễm tử khí, thì cũng không trụ được bao lâu.”
Còn Lý Phàm cũng nhìn mặt biển đen kịt, như có điều suy nghĩ: “Tận cùng cái chết, lại phục sinh...”
“Ta tin tưởng suy đoán của Đông Phương huỳnh.” Hắn mở miệng đề nghị: “Nếu thật tự có tử hải dị thú, sinh tồn lâu dài ở đây, không chừng hy vọng thoát ra khỏi đây phải gửi gắm vào trên người của nó. Đông Phương huynh, ngươi tinh thông ngôn ngữ yêu thú, không thì thử giao tiếp với nó xem sao?”
Đông Phương Diệu hơi chần chừ, tuy nhiên cuối cùng cũng gật đầu. Trong cổ họng phát ra tiếng vang kỳ quái, trầm bổng du dương. Giống như một yêu thú thượng cổ đang gào thét.
Không bao lâu sau, mặt biển giống như vạn năm không đổi chợt xuất hiện một làn sóng.
“Vậy mà thật sự có sinh vật sống?!” Hoàng Phủ Tùng lộ vẻ kinh sợ.
Đông Phương Diệu lại thầm mắng một tiếng: “Mẹ nó, thứ quỷ này không hiểu ta nói gì, ngược lại còn bị hù chạy!”
“Không sao, chúng ta theo nó là được. Đông Phương huynh dẫn đường!” Lý Phàm trầm giọng dặn dò.
Đông Phương Diệu kịp phản ứng ngay, vội vàng chú ý động tĩnh của dị thú trong biển đen, phóng theo.
Lý Phàm và Hoàng Phủ Tùng theo sát phía sau.
Tốc độ của dị thú cũng không nhanh, ba người không nhanh không chậm bám đuôi.
Trong quá trình truy đuổi, hầu như bằng mắt thường, Lý Phàm có thể cảm giác được số lượng quan tài băng xung quanh đang dần dần giảm bớt.
“Ngay chỗ này, bỗng nhiên không thấy nó!” Chợt, Đông Phương Diệu dừng lại, quay đầu về phía hai người Lý Phàm.
Sau khi bay lên trên một đoạn, Lý Phàm trông về phía xa xung quanh.
Vô số quan tài băng như những điểm nhỏ, tạo thành đường nét như một con rồng đen, trải dài từ chân trời xuống.
Bốn phương tám hướng, hội tụ ở đây.
Những đường cong này giống như địa mạch, lưu chuyển tử khí ở mê vực này đến tập trung ở đây.
Nồng đậm cùng cực, mơ hồ xảy ra biến chất.
Hoàng Phủ Tùng cũng phóng đến gần Lý Phàm, sau khi tỉ mỉ quan sát, phát hiện một chút manh mối.
“Chỗ này, hình như là mắt trận của đại trận bao phủ mê vực.” Trên mặt hắn tràn đầy chăm chú.
“Mắt trận, có nghĩ là chúng ta có thể ra khỏi đây từ chỗ này sao?” Đông Phương Diệu mừng rỡ nói.
Hoàng Phủ Tùng lại lắc đầu: “Còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh đại trận, chưa thể kết luận. Có khả năng thoát ra từ đó, cũng có khả năng…”
“Kích hoạt sự phản kích của đại trận.” Lý Phàm tiếp lời Hoàng Phủ Tùng: “Quy mô trận pháp ở đây, hiếm thấy trên đời. Nhất là còn mơ hồ liên quan đến Sinh Tử chi đạo, vô cùng quỷ dị. E rằng cho dù là cường giả Hợp Đạo, cũng chưa chắc sống sót trong công kích của đại trận.”
Hoàng Phủ Tùng đánh giá Lý Phàm, trong mắt xuất hiện kinh ngạc: “Thì ra Lý huynh cũng biết rõ về trận pháp?”
“Hiểu sơ mà thôi.” Lý Phàm gật đầu nhẹ, coi như thừa nhận.
“Vậy làm sao bây giờ, ở chỗ này tốn sức nha. Ta cảm giác ta cũng bị tử khí ảnh hưởng, sức sống đang không ngừng trôi đi. Thế mà lại cảm thấy đau lưng.” Đông Phương Diệu thì thầm, chần chừ một lát, thì vẫn lấy ra một viên Trường Sinh đan ăn vào.
“Mẹ nó, thế này tốt hơn nhiều.” Tốc độ hấp thu dược lực của hắn nhanh hơn nhiều so với Hoàng Phủ Tùng, nhanh chóng lần nữa sinh khí dồi dào.
“Vẫn là phải biết rõ ràng toàn cảnh trận pháp mới được.” Lý Phàm và Hoàng Phủ Tùng nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng nói.
“Phải tăng tốc hành động.” Hoàng Phủ Tùng đang nói, lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Sắc mặt âm u, đành lại ăn Trường Sinh đan, trì hoãn sức sống trôi đi.
Qua thời gian dài bên trong mê vực không phát hiện nguy hiểm nào khác ngoài việc sức sống bị chiếm đoạt, hơn nữa Trường Sinh đan không còn nhiều. Cho nên ba người tiếp theo buông tay buông chân, cố gắng phóng nhanh hết sức.
Sau khi Hoàng Phủ Tùng nuốt hạt đan dược cuối cùng, bọn họ rốt cuộc cũng hoàn thành bản đồ đại trận nơi này.
“Thần bút, thần bút.”
Hoàng Phủ Tùng nhìn chằm chằm quầng sáng trên ngọc bàn phá trận, không kìm lòng nổi, thì thào lẩm bẩm.
Ngay cả Lý Phàm cũng bị sự tinh diệu của đại trận hấp dẫn.
Dựa theo lẽ thường, với kinh nghiệm trận pháp của hắn và Hoàng Phủ Tùng, căn bản không cần nhìn đến hoàn cảnh cũng có thể phán đoán ra tác dụng cơ bản của trận pháp, thậm chí suy ra phần còn lại của trận pháp.
Nhưng mà…
Trước mặt kỳ trận có một không hai đóng băng trên trăm triệu tu sĩ để bày trận, những gì bọn họ học, kinh nghiệm, tất cả đều đã mất đi tác dụng.
Lúc không nhìn thấy trận đồ hoàn chỉnh, đại trận này tựa như là một thần long ẩn giấu nơi núi rừng sâu xa, bị mây mù lượn lờ che lấp. Chỉ lộ ra nửa vảy nửa móng, nếu trước đó không biết sự tồn tại của rồng, thì căn bản không thể phán đoán rốt cuộc đang chứng kiến thứ gì.
Mãi đến khi trận pháp hiện lên trước mắt bọn họ.
Trận pháp sắp xếp lúc cuối cùng trong nháy mắt liên kết những gì đã thấy trước đây. Như vẽ rồng thêm mắt, khiến đại trận có thần, hoàn chỉnh.
Tuyệt diệu của đại trận này, quả thật khó hình dung bằng ngôn ngữ.
Giống như bao gồm cả thiên địa chi kỳ, có thể nghịch chuyển sinh tử.
Lý Phàm và Hoàng Phủ Tùng thất thần trước sơ đồ phác thảo trận pháp, không nói nên lời.
Rốt cuộc có thể thoát ra từ mắt trận không?
Bọn họ cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận