Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1285: Thánh Hoàng chợt tự ngộ

“Sư tôn, trong Vạn Tiên Minh thật sự có ‘Vĩnh Hằng Tiên Tường’ sao? Thứ này vừa nghe thấy đã rợn cả người.” Qua một hồi lâu, Tôn Thiên Tứ vẫn đang khó tin nổi.
“Chuyện tàn bạo Vạn Tiên Minh đã làm có thể không chỉ có chừng này.” Lý Phàm lạnh lùng cười.
Lần đầu Lý Phàm biết về Vĩnh Hằng Tiên Tường là vào kiếp 114, lúc Thiên Huyền Tỏa Linh, Huyền Võng bao phủ Huyền Hoàng.
Vốn tưởng rằng chỉ là kết quả đặc biệt của Tiên Minh trong kiếp đó.
Nhưng sau đó vào kiếp thứ 119, hắn giả mạo pháp vương Huyền Thiên giáo Tôn Hưng Vượng, dựa vào Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp, luyện chế vô số vị Ma Thần trong thể nội mấy vạn tu sĩ. Mà cách cuối cùng Vạn Tiên Minh xử lý những tu sĩ này cũng tương tự như thủ đoạn ‘Vĩnh Hằng Tiên Tường’. Theo tin tức lộ ra từ Truyền Pháp giả Mặc Nho Bân đoạt xá cho biết, Vạn Tiên Minh quả thật âm thầm niêm phong lưu trữ không ít tu sĩ, mục đích duy trì đảm bảo sự ổn định của Huyền Hoàng giới.
Hơn nữa, không chỉ có một chỗ.
Hắn truyền một đoạn hình ảnh mơ hồ cho Tôn Thiên Tứ, đứa trẻ phi thường Tôn gia này nháy mắt đã bị khiếp sợ bởi cảnh tượng tàn khốc này.
“Sư tôn, chúng ta nên làm như thế nào?”
Không lâu sau, hắn tỉnh lại từ trong chấn động, giọng điệu kiên quyết hỏi.
“Tốc độ thi triển ‘Huyền Minh Quyết’ của ngươi vẫn quá chậm, dù chúng ta thành công lẻn vào tiên tường cũng không có quá nhiều thời gian hành động.”
“Phải trở nên nhanh hơn trước!”
Huyền Minh Quyết tất nhiên là công pháp huyền diệu Lý Phàm truyền lại, tiêu tán tu vi tu sĩ, trả lại thiên địa Huyền Hoàng.
Chỉ thấy phân thần Lý Phàm bay ra từ trong thức hải Tôn Thiên Tứ, hiển hiện hình thể hư ảo.
Phân thân Lý Phàm ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói nhỏ: “Nghịch thiên địa chi lý…”
Trong lời ngâm tụng khẽ khàng của hắn, một màn khiến Tôn Thiên Tứ cảm thấy da đầu tê dại đã xảy ra.
Một lốc xoáy vô hình nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Phàm.
Khí tức vô cùng quen thuộc, đến từ thiên địa chi phách, dường như đang ấp ủ bên trong lốc xoáy.
Tôn Thiên Tứ nhìn thấy hình người mơ hồ đang duỗi tay, hắn càng khẳng định suy đoán của mình.
“Một lời hô trời gọi đất? Thân phận thật sự của sư tôn rốt cuộc là…”
Ngay lúc Tôn Thiên Tứ đang ngây người vì tình cảnh trước mắt, tiếng trách cứ của Lý Phàm vang lên bên tai: “Còn thất thần làm gì? Ngươi còn chờ thiên địa chi phách hàng thế hay sao?”
Tôn Thiên Tứ lập tức tỉnh lại, hắn lập tức đánh một đòn Huyền Minh Quyết vào chính bóng người mơ hồ tương sinh vi sinh trong lốc xoáy.
Quá trình giáng lâm dường như bị ngăn cản, một cơn gió thổi qua, thiên địa chi phách bị Lý Phàm lừa gạt triệu hồi, lại hồi phục vào thiên địa một lần nữa.
Trong quá trình này, Tôn Thiên Tứ không cảm nhận được liên hệ của mình và thiên địa Huyền Hoàng gắn chặt hơn. Hiển nhiên là vì thiên địa chi phách này vẫn thuộc về thiên địa Huyền Hoàng như cũ, chưa bị tu sĩ tế luyện, chiếm giữ.
Mà bởi vì “thiên địa chi phách buông xuống nhầm”, bị bỏ dở trong lúc sắp đạt thành, vậy nên sự cảnh giác đến từ thiên địa Huyền Hoàng cũng cực kỳ nhỏ bé.
Lý Phàm híp mắt cảm nhận, lại đánh ra một đòn nghịch thiên địa chi lý nữa.
Lần này Tôn Thiên Tứ phản ứng rất nhanh, bóng người mơ hồ vừa sắp thành hình đã bị hắn điều về lần thứ hai.
Cứ lặp lại như vậy hơn trăm lần, sắp khiến Huyền Hoàng thiên địa phát hiện, lúc này Lý Phàm mới từ bỏ.
Tôn Thiên Tứ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tái nhợt xoa mồ hôi trên trán.
Hiển nhiên, việc thi triển Huyền Minh Quyết trong thời gian dài, “phân giải” hơn trăm thiên địa chi phách, dù mới chỉ thành hình một nửa nhưng vẫn tạo gánh nặng không nhỏ cho hắn.
“Đổi chỗ khác, tiếp tục.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Từ ngày hắn chiến thắng Võ Si Nhi, thể hiện chiến lực chân chính của bản thân, Tôn Thiên Tứ không còn bị Tôn gia hạn chế tự do. Tuy tuổi thực tế hiện tại của hắn mới chỉ trên năm.
Thế nhưng Tôn Lộ Viễn không ngừng dặn dò hắn, mọi thứ phải đặt an toàn lên hàng đầu. Còn ban thưởng rất nhiều pháp bảo dùng để phòng thân cho hắn.
Đặc huấn mất tổng cộng thời gian mười lăm ngày, dấu chân trải rộng bốn phương Vạn Tiên Minh. Ngoại trừ di chuyển, thời gian còn lại gần như đều dùng để xóa bỏ thiên địa chi phách. Mà tiến bộ của Tôn Thiên Tứ cũng vô cùng kinh người.
Hắn có thể nhẹ nhàng qua loa liên tục không ngừng trả lại thiên địa chi phách đã giáng sinh một nửa về lại thiên địa.
“Ừm, sắp được rồi.” Lý Phàm nhìn biểu hiện của Tôn Thiên Tứ, khẽ gật đầu nói.
“Ngươi đang suy nghĩ gì?” Thấy Tôn Thiên Tứ dường như lại rơi vào trầm tư, Lý Phàm hỏi.
“À, sư tôn, mười ngày trước, chúng ta từng tới nơi này. Khi đó nồng độ linh khí dường như loãng hơn hiện tại một chút?” Tôn Thiên Tứ hơi không rõ lắm, hỏi.
Lý Phàm cười: “Linh lực thế gian giống như thủy triều luân chuyển, lúc dâng lên, khi hạ xuống há chẳng phải chuyện bình thường? Sao có thể giống động phủ ngươi ở lại từ nhỏ, vĩnh viễn cố định không thay đổi.”
Tôn Thiên Tứ nghe thấy lời giải thích của Lý Phàm, khẽ gật đầu. Nhưng sâu trong ánh mắt đánh giá xung quanh của hắn vẫn lóe lên một tia nghi ngờ như cũ.
“Năng lực quan sát của tên nhóc này thật sắc bén.”
Lý Phàm tất nhiên cũng phát hiện điều dị thường trong thiên địa này. Thậm chí hắn còn cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc từ linh khí tràn ngập này.
“Đạo Nhất Trùng. Xem ra là thủ đoạn phân thân của Thánh Hoàng, nguồn gốc từ đâu, hẳn là từ ‘Ngũ Hành đại động thiên’. Là trả lại động thiên cho Huyền Hoàng giới, lấy thứ này chế tạo hoàn cảnh tác chiến thích hợp cho tướng sĩ đại khải? Có lẽ còn có thể mượn dùng linh khí trùng hóa, phát động một đòn trí mạng...”
Sắp xếp phân thân Thánh Hoàng gần như bắt nguồn từ sự thăm dò của bản tôn suốt mấy kiếp. Tất nhiên chỉ suy nghĩ qua đã khám phá được huyền cơ trong đó.
Nhưng Lý Phàm vẫn chưa vạch trần, hắn làm bộ như không biết.
Một lần nữa trở lại thức hải Tôn Thiên Tứ, xuất pháp về một trong những khu ‘Vĩnh Hằng Tiên Tường’ của Vạn Tiên Minh.
Châu Thông Diễn, dãy núi uốn lượn, bên trong một hang động trên vách đá dựng đứng.
“Nơi này...”
Tôn Thiên Tứ nhìn từ xa, cảm giác được một tia không tầm thường: “Nếu không phải sư tôn nhắc nhở, dù trước đây ta có thấy hang động này tồn tại, cũng xem nhẹ theo bản năng. Căn bản không nảy sinh tâm tư muốn tiến vào thăm dò...”
“Hừ, đây là đất lành người không có duyên không thể đến trong truyền thuyết. tạo vật kỳ lạ của Huyền Hoàng, không cần trận pháp bao phủ nhưng gần như có thể ngăn chặn phần lớn người rình mò. Vạn Tiên Minh còn dấu không ít động thiên ẩn nặc như này. Gần như đều bị những Truyền Pháp giả này chia cắt, coi như động phủ bản thân.” Trước mắt Lý Phàm hiện lên kiếp thứ 119, động thiên ẩn nặc Mặc Nho Bân chạm mặt sau khi cùng lẻn vào tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Không khác gì nơi này.
“Bởi vì đặc tính tự nhiên của nơi này, tu sĩ đóng giữ tất nhiên không cảnh giác quá cao. Nhưng vẫn phải hành động cẩn thận...” Phân thần Lý Phàm liên tiếp bày trận pháp quanh người Tôn Thiên Tứ, rồi sau đó hai người cùng nhau bay vào khoảng không bên trong động.
Sau khi đi qua đoạn thông đạo chật hẹp nhất, hướng về sâu, hắn đi đến trước mặt một động sâu chỉ rộng bằng thắt lưng một người.
Một mảnh đen kịt, hướng sâu thẳng tắp, sâu không thấy đáy.
“Đừng sử dụng thần thức thăm dò, sẽ kích phát báo động.”
Lý Phàm liếc mắt đã thấy cơ quan trong địa động này.
Nhảy vào động sâu, nhanh chóng phi độn xuống dưới.
Ước chừng sau thời gian uống cạn chén trà nhỏ, dường như đã xuyên thấu đại địa Huyền Hoàng, đi tới lòng đất cửu u.
Động mạch chật chỗi mới dần dần trở nên sáng sủa hơn.
Lại đi qua một thông đạo nằm ngang, một hang động khổng lồ, như hình nón dựng ngược chôn sâu dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện trước mặt Tôn Thiên Tứ.
Trên vách đá của động, khe nứt rậm rạp che kín bốn phương.
Nhìn kỹ, bên trong những khe nứt này đều là tinh thể kết tinh màu hổ phách.
Mà bên trong mỗi một tinh thể này đều là một tên tu sĩ đang ngủ say, không có ngoại lệ.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đang tuần tra, đóng giữ Tiên Minh giữa không trung, Tôn Thiên Tứ không dám thả thần thức thăm dò, mới chỉ ước chừng qua loa, khu hầm ngầm này giam giữ, phong ấn ít nhất hơn mười vạn tên tu sĩ.
Sắc mặt bọn họ hồng nhuận, thậm chí trên mặt còn hiện lên ý cười. Không hề ý thức được bản thân đang rơi vào trạng thái ngủ say vĩnh thế.
“Theo như lời sư tôn, nơi này chỉ là một phần trong ‘Vĩnh Hằng Tiên Tường’ của Vạn Tiên Minh…” Trong lòng Tôn Thiên Tứ hơi rờn rợn, nắm chặt nắm tay theo bản năng.
“Đi thôi, chuyện tiếp theo phải xem ngươi.” Lý Phàm dường như nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ đè nén trong lòng Tôn Thiên Tứ, hắn thản nhiên nói.
Đồng thời truyền cho hắn cách phá giải trận pháp phong ấn tu sĩ nơi này.
“Sư tôn, ngươi nói xem, nếu chúng ta đánh thức tất cả tu sĩ ở nơi đây thì sẽ ra sao?” Tôn Thiên Tứ chợt hỏi.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất nên cắt đứt ý tưởng này. Nếu Vạn Tiên Minh dám làm trắng trợn như thế, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn biện pháp dự phòng. Tin tưởng ta, tốc độ ngươi đánh thức chắc chắn không so kịp tốc độ xử lý của Vạn Tiên Minh. Ngươi phải biết rằng, Vạn Tiên Minh đang nắm giữ thủ đoạn có thể kéo rút đạo cơ của tu sĩ, tiến hành bảo tồn…” Lý Phàm lạnh giọng nói.
Ánh mắt Tôn Thiên Tứ chớp động, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Né tránh tu sĩ tuần tra, nhanh chóng bay qua bên người những kẻ ngủ say đáng thương này. Cuốn theo một cơn gió nhẹ không dễ phát hiện, tiêu tán toàn bộ đạo cơ trong thể nội họ.
“Không có tu sĩ, bọn họ đang say giấc nồng thì cũng không sống thêm được bao lâu… Tương đương với việc ta tự tay giết bọn họ” Thân thể đang phi độn của Tôn Thiên Tứ hơi run rẩy.
“Giết? Hay là cứu? Ngươi nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ khác gì sống không bằng chết? Nếu bọn họ có thể thanh tỉnh, cảm giác được xung quanh, tất nhiên sẽ khẩn cầu ngươi ra tay, giúp bọn họ giải thoát.” Lý Phàm lên tiếng trấn an.
Lại qua một hồi khuyên giải, động tác hơi chần chừ của Tôn Thiên Tứ mới trở nên kiên định một lần nữa.
Thời gian hơn năm năm, Lý Phàm bồi dưỡng Tôn Thiên Tứ dựa theo dáng vẻ Huyền Hoàng đại thiên tôn trong lý tưởng của mình.
Để hắn dù nhân từ nhưng lại không bảo thủ. Thậm chí một khi đã quyết định còn có thể trở nên vô cùng quyết đoán.
Lực lượng thiên địa Huyền Hoàng từ ngàn vạn tu sĩ bị tiêu tán được Lý Phàm tụ lại, ngưng tụ thành một viên ngọc sáng ngời.
Lúc hành động ban ơn giải thoát hoàn thành được một phần năm, Lý Phàm lên tiếng: “Cũng được rồi. Nếu tiếp tục, vi sư cũng không che giấu được luồng dao động năng lượng mãnh liệt này.”
Tôn Thiên Tứ nhìn thấy những chỗ còn lại, mơ hồ hơi tiếc nuối.
Nhưng hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh sư tôn, lặng lẽ bay về phía lối ra.
“Sư tôn, còn chỗ nào không ổn sao?” Lúc vượt lên địa động to lớn bên trên, Tôn Thiên Tứ phát hiện sư tôn dường như vẫn đang ngắm nhìn một nơi nào đó bên dưới, hắn không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
“Không sao, cứ rời đi là được.”
Sau một hồi im lặng, Lý Phàm đáp lại.
Tôn Thiên Tứ không tiếp tục truy hỏi, hắn bay nhanh về phía trước. Sau khi rời khỏi địa lao khiến người khác kinh sợ, Tôn Thiên Tứ tiếp nhận viên ngọc sáng chứa đạo cơ của rất nhiều tu tiên giả, nhẹ nhàng bóp nát.
Vô số ánh sáng nháy mắt bắn ra. Trong lúc hốt hoảng, Tôn Thiên Tứ dường như thấy được cảnh tượng kì vật thế gian, động thiên Huyền Hoàng, núi sống dịch chuyển.
Trên bầu trời, gió mây đổi màu. Tiếng vang kẽo kẹt như bị cối xay lớn nghiền nát quanh quẩn trên tầng mây.
Mà cả Huyền Hoàng giới nháy mắt truyền đến một tia chấn động.
Tuy biên độ cực kỳ bé nhỏ, những nó vẫn bị Tôn Thiên Tứ cảm nhận thấy.
“Hẳn là người của Vạn Tiên Minh tới dò xét, đi!” Lý Phàm lên tiếng.
Không cần nhắc nhở, Tôn Thiên Tứ vừa nắn quả cầu sáng đã phi độn, rời xa khỏi vị trí ban đầu.
Hiện tại hắn đang đắm chìm trong cảm giác gia tăng thân thích với Huyền Hoàng.
Mà sau khi Lý Phàm đảm bảo không còn ai truy tung, hắn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa mới thấy trong mặt đất ở động.
Trước mắt lóe qua vài khuôn mặt, dù không biết tên bọn họ, nhưng Lý Phàm dám khẳng định bản thân đã từng nhìn thấy bọn họ.
Chẳng qua không phải ở Vạn Tiên Minh, mà là ở...
Trên lãnh địa Ngũ Lão hội.
Trong không gian Diễn Pháp Giác, ánh sáng nhạt của Hóa Đạo Thạch trong thức hải bản tôn lưu chuyển, điều động hình ảnh từng gặp.
Đó là vào kiếp thứ 119, Vạn Tiên Minh lợi dụng Tiên tuyển giả, phát động lực lượng cất chứa trong tượng đá Truyền Pháp, sau khi kiềm chế năm vị Trường Sinh thiên tôn, phát động tiến công mãnh liệt tới Ngũ Lão hội.
Sau khi Ngũ Lão hội ra vẻ bị ép vào đường cùng, thủ đoạn che giấu rốt cục lộ rõ.
Tông môn Thượng Cổ đã bị diệt sạch, tái hiện thế gian. Cũng có tu sĩ đến từ ‘Vô Ưu Nhạc Thổ’, hung hãn không sợ chết, cầm trong tay các loại pháp khí kỳ quái, phản kích trong tuyệt cảnh.
Lý Phàm đối chiếu mấy khuôn mặt đã từng xuất hiện bên trong trận chiến này với tu sĩ ngủ say hắn vừa mới gặp ở hang động.
Hoàn toàn khớp.
“Thú vị.” Lý Phàm nhìn về hướng Vô Ưu Nhạc Thổ của Ngũ Lão hội.
“Xem ra, trong Nhạc Thổ này không chỉ có tu sĩ của Ngũ Lão hội. Nhưng mà không biết, tu sĩ ngủ say hiện thân trong Nhạc Thổ, là do Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội thành công hợp tác, hay là do Vô Ưu thiên tôn đơn phương bắt giữ?”
“Nếu là vế sau, vậy thì thực lực vị thiên tôn này có lẽ còn mạnh hơn với tưởng tượng của ta.”
Trong đầu Lý Phàm không khỏi xuất hiện hình tượng trẻ con của vị Vô Ưu thiên tôn kia.
Hắn lại nghĩ tới, vào kiếp thứ 119, lúc tiếp nhận hội nghị thẩm tra của Truyền Pháp giả, hắn gặp Truyền Pháp giả Chu.
Hắn biến hóa, chiếu lại y nguyên cảnh tượng đô thị lớn, hộp đêm hắn từng nói được chứng kiến trong lúc nghỉ ngơi ở Vô Ưu Nhạc Thổ.
“Khả năng hợp tác giữa Vạn Tiên Minh và Vô Ưu Nhạc Thổ cũng không phải là không có.”
“Vô Ưu Nhạc Thổ chưa hoàn đại diện cho Ngũ Lão hội. Chỉ khi Ngũ Lão hội rơi vào nguy cơ tuyệt đối, bọn họ mới ra tay.”
“Mộng cảnh Nhạc Thổ...”
Lý Phàm chợt xuất hiện một tia thắc mắc: “Cũng không biết những tu sĩ này chết trong này hiện còn có thể tồn tại trong Nhạc Thổ hay không. Nếu không ở trong Huyền Hoàng giới, Vô Ưu Nhạc Thổ này còn có thể tồn tại hay không?”
Trong lúc hắn suy nghĩ liên hồi, Tôn Thiên Tứ cũng hoàn toàn hấp thụ thu hoạch lần này.
Có người thầy tốt như Lý Phàm trù tính bày mưu, có thể nói hắn là người tích góp sự thân thích của Huyền Hoàng nhanh nhất.
Thậm chí còn hơn tiến độ lúc trước của phân thân Thánh Hoàng, nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng đáng tiếc, có lẽ là bởi vì đã có một vị Thiên Mệnh Thánh Hoàng có thể tùy thời câu thông với ý thức thiên đạo.
Tuy rõ ràng cảm nhận được sự thân cận của thiên địa Huyền Hoàng, nhưng Tôn Thiên Tứ vẫn không thể trực tiếp đối thoại cùng thiên đạo như cũ.
Nhưng mà, hắn vẫn cảm nhận được “tiện lợi” ở khắp mọi nơi.
Lúc Tôn Thiên Tứ thi triển pháp thuật, có thiên địa không ngừng trợ lực, uy lực quả thật tăng trên diện rộng.
Nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng uể oải.
“Không sao, đến bước này đã đủ rồi.”
Giọng nói của Lý Phàm vang lên bên tai Tôn Thiên Tứ.
Chỉ thấy vị sư tôn thần bí tột cùng, chưa bao giờ để lộ dung mạo bản thân trước mặt mình, lúc này lại tiết lộ dung nhan chân thật.
Tôn Thiên Tứ không khỏi hơi thất thần.
Bởi vì hắn thật sự không ngờ đến vị sư tôn này vậy mà nhìn đẹp như thế.
Một bộ áo trắng, dung nhan tuyệt đẹp giống như tụ tập tất cả linh khí trong thiên địa, và sự trách trời thương dân thỉnh thoảng lóe lên trong đôi mắt.
Trong lúc nhất thời vậy mà khiến Tôn Thiên Tứ xem đến ngây người.
“Đi theo ta.”
Thầy trò hai người đi vào sâu trong lòng đất.
Sau khi tạo ra một phòng mật thất, Lý Phàm để Tôn Thiên Tứ lấy bốn món đồ vật đã chuẩn bị từ rất lâu.
Một bộ áo đay bình thường.
Một bông lúa no đủ.
Một bộ mô hình phòng ở nhỏ nhưng tinh xảo.
Một chiếc xe lừa hơi nhỏ sinh động như thật.
Rồi sau đó, Lý Phàm đặt bốn món đồ lần lượt ở bốn góc, sau đó hắn nhìn về phía Tôn Thiên Tứ.
Sắc mặt hắn hiền lành, nói: “Có thể bắt đầu rồi. Chớ quên, chuyện xưa ta kể cho ngươi từ ngày ngươi sinh ra.”
Tôn Thiên Tứ hơi hiểu được, trầm giọng nói: “Ta đã hiểu, sư tôn. Ta sẽ không phụ lòng sự tin tưởng của ngươi.”
Lý Phàm tràn đầy vui mừng gật đầu, lại trở về dáng vẻ mơ hồ trước đó, rời khỏi ra ngoài trận pháp.
Mà Tôn Thiên Tứ hít sâu một hơi, bắt đầu động tác.
Bước đầu tiên bắt đầu, mặt hắn hướng về chiếc xe, nhỏ giọng nói:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Tiên Tôn.”
Bước thứ hai, hắn chuyển về hướng phòng ốc đại diện cho thế nhân an cư, thành khẩn mặc niệm:
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Quân.”
Bước thứ ba, hắn nhìn về phía bông lúa mo đủ, nín thở nói nhỏ.
“Phúc Sinh Huyền Hoàng Thượng Đế.”
Bước thứ tư, mắt hắn hướng về chiếc áo đay, cuối cùng mặc niệm: “Phúc Sinh Huyền Hoàng thiên tôn.”
Chính là nghi thức bước nghịch thế nhân tiến vào Vẫn Tiên cảnh, tiến vào bên trong ảo cảnh đặc thù để kế nhiệm Huyền Hoàng đại thiên tôn!
Khoảnh khắc nghi thức hoàn thành, ý thức đến từ trời cao bên trên nháy mắt giáng lâm, tập trung vào Tôn Thiên Tứ.
Tôn Thiên Tứ khép hờ hai mắt, ngồi ngay ngắn giữa trung tâm bốn món đồ vật, dường như đang rơi vào giấc ngủ say.
Bốn món vật đại biểu cho ăn, mặc, ở, đi lại, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, dường như rơi vào khe hở giữa hư ảo và thực tại.
“Chân Tiên vẫn niệm, dù có nhìn bao nhiêu lần thì vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi như cũ.”
Phân thần Lý Phàm yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn vừa mới biến hóa thành dáng vẻ Bạch tiên sinh, mê hoặc Tôn Thiên Tứ trong thời gian ngắn, tuy hắn ở dưới tầng tầng lớp lớp trận pháp che lấp vẫn nhận ra thiên địa Huyền Hoàng hình như có cảm ứng rục rịch như cũ.
Cũng may hắn đã không phải tên ngốc, trước khi thiên đạo Huyền Hoàng tìm được hắn, hắn đã thay đổi lại một lần nữa. Nếu không, nói không chừng lại phải trình diễn cảnh ‘Hoàn Chân cũng không muốn’.
“Liên hệ chặt chẽ như thế, phân thân Thánh Hoàng trong kiếp này còn không đạt được...”
“Xem ra, tất nhiên là hiệu dụng của ‘Huyền Hoàng đại thiên tôn’...”
“Nhìn thử tiểu tử này có phúc khí đó không.”
Lý Phàm nhìn chằm chằm Tôn Thiên Tứ đang nhắm mắt, thầm nghĩ như thế.
Thời gian trôi qua trong khảo nghiệm Vẫn Tiên cảnh của Huyền Hoàng đại thiên tôn dường như đồng nhất với hiện thực.
Lúc trước, dưới tình huống hắn biết toàn bộ đáp án, dùng cách tối ưu nhất nhanh chóng qua cửa, vậy mà cũng cần gần nửa năm.
Mà Tôn Thiên Tứ, Lý Phàm không trực tiếp nói giải pháp chính xác cho hắn.
Là để tránh trong khảo nghiệm có thể tồn tại cơ chế “chống gian lận”.
Chỉ là dùng cách ám chỉ chuyện xưa kể từ nhỏ, cắm giải pháp vào trong tiềm thức Tôn Thiên Tứ.
Với thiên phú của Tôn Thiên Tứ, nhiều nhất chỉ chịu chút trắc trở, muốn thành công phá giải ảo cảnh khảo nghiệm không khó.
“Cần phải vừa vặn bắt kịp lúc đại chiến Thánh triều Tiên Minh bắt đầu.”
Về phần có thể xuất hiện vấn đề Tôn Thiên Tứ không khống chế được hay không...
Lý Phàm nhìn tàn hồn mẹ đẻ Tôn Thiên Tứ bao vây trong hạch tâm của phân thân bản thân.
Trải qua một khoảng thời gian dạy dỗ, lệ khí bên ngoài tiêu hết. Hoàn toàn là dáng vẻ mẹ hiền.
“Trời sinh Hợp Đạo nhưng thực chất là cắn nuốt tính mạng mẹ đẻ. Đây là sơ hở lớn nhất của hắn!”
“Nhanh, để ta xem thử, Huyền Hoàng đại thiên tôn đương đại rốt cuộc có uy thế bậc nào.”
Dưới ánh sáng lập lòe không ngừng lóe ra từ nghi thức khảo nghiệm, phân thần Lý Phàm như ẩn như hiện, giống như quỷ mị.
...
Thánh triều Đại Khải.
Lăng Châu, huyện Đô Giang, thôn Tây Khê.
Bầu không khí xơ xác tiêu điều của đại chiến sắp mở màn đã lan đến thôn xóm yên bình này.
Phần lớn thanh niên trai tráng bên trong thôn đã gia nhập thánh quân, chuẩn bị xuất phát chính phạt bất cứ lúc nào.
Chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ em, vừa duy trì sinh kế, vừa mỗi ngày đi đến ‘Thánh Tâm Điện’. cầu nguyện cho người trong nhà cùng với Thánh Hoàng vĩ đại.
Một vị phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, vừa mới trở lại từ Thánh Tâm Điện đã thấy một người trẻ tuổi đứng trước cửa nhà.
Không hiểu sao có một luồng cảm giác thân cận, nàng vừa định mở miệng, rối lại thấy trong lòng rùng mình.
Ma xui quỷ khiến lại nuốt lại lời nói ở đầu miệng.
“Vị này...”
“Đại nương, xin hỏi, trước kia ngươi có từng gặp qua ta sao.”
Cuối cùng, vẫn là người trẻ tuổi kia mở miệng hỏi.
Lời nói lại khá kỳ quái.
Phụ nhân không rõ lắm.
Tuy nhiên vẻ mặt thân thiết của đối phương dần khiến nàng thả lỏng lại, chậm rãi bắt đầu chế độ máy nói.
“Chàng trai này, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi.”
“Ngươi đến đây tìm người thân đúng không?”
“Nhắc đến, ngươi và em chồng nhà ta nhìn khá giống nhau. Chẳng qua mấy năm trước hắn đột nhiên rời nhà trốn đi, từ đó về sau chưa từng thấy mắt.” Trong mắt phụ nhân lóe lên một tia lệ quang, chậm rãi nói.
Người trẻ tuổi gật đầu.
“Ngoại trừ hắn, trong nhà còn có người nào khác không?” Hắn lại hỏi.
“Trượng phu ta chết sớm, ta và hắn từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Gọi là thẩm thẩm, thực chất là mẹ ruột.” Phụ nhân hơi tự giễu nói.
“Nhưng vài năm nay, ta đã nghĩ thoáng. Câu kia nói như nào nhỉ? Mọi chuyện cũ đã qua. Ta lại thu dưỡng hai đứa trẻ mồ côi, một nam một nữ. Bọn họ đều rất ngoan, Lý gia xem như cũng có người kế nghiệp.”
“Chẳng qua, gần đây Thánh triều dường như sắp đánh trận, cả hai tên nhóc kia đều xung phong nhận việc gia nhập đội quân. Ai... Không biết bọn họ có thể sống sót trở về hay. Ngươi nói xem, đang yên đang lành đi đánh trận làm gì.” Phụ nhân cằn nhằn liên miên, hơi lo lắng nói.
Nhưng rất nhanh, nàng đã nhận ra lời nói bản thân phạm phải cấm kỵ, lập tức im miệng không nói tiếp.
Nhìn thấy vẻ mặt người trẻ tuổi đối diện, dường như không thay đổi gì, lúc này phụ nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm, bọn họ sẽ an toàn trở về nhà.” Người trẻ tuổi vô cùng hòa khí nói.
Phụ nhân cũng cười: “Vậy nhờ lời chúc lành của ngươi. Đúng rồi, ngươi ăn cơm chưa? Không bằng về nhà ta ăn?”
“Nhìn ngươi không có dấu hiệu phải nhập ngũ, hẳn không phải người tu hành, vẫn cần ăn cơm đúng không?”
“Ai, đều do ta, nhìn thấy ngươi là lại nhớ đến người em chồng trong nhà đã bị mất tích trước kia…”
Phụ nhân luôn miệng giải thích.
Người trẻ tuổi cũng gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Hắn im lặng ăn một bữa trong nhà phụ nhân một chút, rồi sau đó mới từ biệt rời đi.
Không biết vì sao, phụ nhân chỉ đứng một bên nhìn không ăn, nhưng nàng vẫn cảm giác như đã ăn no một bữa, toàn thân ấm áp, giống như có sức lực dùng mãi không hết.
Lại soi gương trong phòng, phụ nhân sợ hãi phát hiện nếp nhăn trên mặt mình đã biến mất không biết từ lúc nào.
Đến lúc này, sao phụ nhân còn chưa hiểu ra, bản thân gặp được quý nhân.
Dù nàng trầm tư suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được lai lịch vị quý nhân này.
Nếu không phải dung mạo không giống nhau, phụ nhân gần như nghĩ rằng người em chồng kia đã trở về.
“Phàm nhi, ngươi thật sự đã chết rồi sao.”
Phụ nhân ở trong phòng, suy nghĩ xuất thần.
Sau khi người trẻ tuổi rời khỏi Lăng Châu, hắn lại tới mấy nơi trên Đại Khải.
Bao gồm chân núi Giải Ly điệp.
Sau cùng hắn lên đỉnh núi Giải Ly, chậm rãi ngồi xuống trong một ngôi nhà lá.
Người trẻ tuổi này, tất nhiên chính là Thánh Hoàng Đại Khải.
Sau khi ngộ đạo trong tinh hải, có được dung mạo, trong lòng hắn vẫn luôn để ý.
Nhưng từ nguyên nhân nào đó, từ đầu đến cuối hắn chưa từng lựa chọn theo đuổi đến cùng.
Tận đến lúc quyết chiến sắp diễn ra.
Dung mạo dân chúng Đại Khải đều chỉ trong một ý niệm của hắn.
Dựa vào dáng vẻ hiện tại của hắn, muốn tìm được liên hệ huyết mạch không phải chuyện khó.
Chẳng qua, dường như nguồn gốc phức tạp, không phải từ cùng một nhà.
Đến nỗi khiến Thánh Hoàng cảm thấy có phải bản thân nghĩ sai hay không.
Tuy nhiên sau khi đối mặt với những chân chính có huyết mạch liên quan đến bản thân, trong lòng hắn mới có thể nổi gợn sóng theo bản năng, lúc đó Thánh triều mới cuối cùng xác nhận điều gì.
Đi vào đỉnh núi Giải Ly, một số phỏng đoán trong lòng hắn được xác định.
Thế nhưng chân tướng lại như ẩn sau làn sương mù, không thể khám phá.
“Là tổ tiên, hay là người mất tích không rõ nguyên nhân kia?”
“Thời điểm mất tích là đúng ngày ta sinh ra ý thức.”
“Đoạt xá? Ý thức thức tỉnh?”
Nỗi lòng Thánh Hoàng trở nên rối bời hiếm có.
Tận đến khi dị động trên đầu vai đánh thức Thánh Hoàng.
Chỉ thấy Miêu Bảo ngủ say đã tỉnh lại, thân thiết cọ hai má Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng ra khỏi nhà gỗ nhỏ, nhìn về biển mây xa xa.
Trên trời mây cuốn mây bay, gió mát từng cơn.
Đám mây biến hóa thành hình dáng khác biệt, rồi lại lướt qua trong giây lát.
Tâm tình Thánh Hoàng lại trở nên bình tĩnh lại lần nữa.
“Dù lai lịch thế nào, cuối cùng ta vẫn là ta.”
“Hóa thân thiên đạo, Thánh Hoàng Đại Khải.”
“Thật sự là giả thì…”
“Giả là thật.”
Đôi mắt Thánh Hoàng vô cùng bình tĩnh.
Khí tức trên người hắn bốc lên như mây biển.
Tương hợp với thiên đạo thế giới Đại Khải.
“Meo !”
Miêu Bảo vô cùng hài lòng kêu, lại an tâm ngủ tiếp.
“Sứ mệnh của trẫm không thay đổi vì thân phận.”
Quần áo trên người từ áo trắng giản dị biến thành thánh bào tinh quang.
Thân hình cũng từ người bình thường, khuếch đại cao ba trượng ba.
Lý Bình Thánh Hoàng bước chân ra khỏi đỉnh núi Giải Ly, giẫm lên vách núi bên ngoài hư không.
Ngay sau đó, thân hình hắn cũng biến mất không thấy gì nữa.
Lại về tới trên Thánh Hoàng tòa.
Một hồi mê man ngắn ngủi đã qua, sau này hắn hoàn toản triệt để là Thánh Hoàng Đại Khải.
Trên người hắn không chỉ gánh vác một mình hắn.
Còn có tính mạng vô số tướng sĩ Đại Khải và tương lai Huyền Hoàng giới.
Đúng lúc Thánh Hoàng suy nghĩ, trong lòng hắn chợt khẽ động.
Bởi vì, hắn cảm nhận được ý niệm thiên đạo Huyền Hoàng truyền tới.
Hơi vội vàng, lại hơi mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận