Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 984: Mơ hồ lòng bất an

“Thần thức giao lưu không tiện, vẫn nên đến đây gặp mặt.”
“Tiện thể ta giao món dị bảo kia cho ngươi luôn.”
“Ha ha, gần đây luôn cảm giác có người đang theo dõi ta, vẫn phải cẩn thận hơn một chút.”
Sau khi Mặc Nho Bân truyền đến tin tức vị trí thì lại đột nhiên tan biến không còn tung tích.
Lý Phàm cảm ứng được quang điểm bản đồ hiện lên trong thức hải, trầm mặc không nói.
“Đây là thăm dò? Hay là bẫy rập?”
Từ sau khi quyết định “tạm thời xem hình thức, trước tiên không hoàn chân”, trong lòng Lý Phàm trước sau có chút lo sợ bất an.
Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, phân rõ bản thân nhưng lại từ đầu đến cuối vẫn tìm không thấy ngọn nguồn bất an ở nơi nào.
“Tạm thời không hoàn chân hẳn là không có vấn đề, rốt cuộc...”
Lý Phàm khẽ cau mày.
Linh giác của hắn luôn rất linh nghiệm. Hiện tại cảm giác giống như đang đi trong rừng rậm, hướng đi thì đúng, tạm thời cũng không có nguy hiểm dã thú xâm nhập.
Nhưng cảm ứng nguy cơ trong mơ hồ nói cho Lý Phàm, nhất định chỗ hắn bỏ sót.
Lý Phàm biết ngọn nguồn không thích hợp hẳn bắt nguồn từ tượng đá Chân Tiên không mặt này.
“Tượng thần Huyền Thiên, pháp vương Huyền Thiên...”
Trong đầu Lý Phàm chợt lóe qua bóng dáng Mặc Nho Bân, tức khắc có quyết định.
“Tuy hiện tại hắn hẳn đã coi ta như người mình đối đãi, nhưng ta không thể không đề phòng.”
Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng Mặc Nho Bân cắn nuốt truyền pháp giả Phùng.
Trong khoảng thời gian này, Lý Phàm cũng tiến hành phân tích, suy đoán sơ bộ năng lực của Mặc Nho Bân.
So sánh với ‘Vạn chúng một lòng’ của Triệu sư tỷ, Mặc Nho Bân càng giống như “ảnh phản chiếu, đồng hóa”.
“Chỉ cần có thể duy trì bản tâm, không bị đường mặt kính hư vô mê hoặc, hẳn có thể trì hoãn thời gian đồng hóa. Ta có Thần quang bảy màu, cộng thêm Tiên Tâm Chú hộ thể, nếu thực sự không địch lại, chạy cũng không phải vấn đề lớn.”
“Nếu thật sự không được thì còn có thể thả Bách Hoa đạo nhân ra, hấp dẫn hỏa lực. Dù gì cũng là Trường Sinh kỳ, chắc hẳn có thể ngăn cản một lát.”
Cảm giác bất an lâu không tiêu tan, không cách nào phát hiện được nguyên do khiến cho suy nghĩ của Lý Phàm cũng trở nên phức tạp hơn lúc trước rất nhiều. Bởi vậy tỏ vẻ càng thêm cẩn thận.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ xong, Lý Phàm lặng yên đi tới địa điểm ước định.
Biên giới bốn châu trung tâm Tiên Minh, một đỉnh núi bình thường không có gì lạ tại châu Thiên Thần.
Núi đá cao ngất, thẳng vào mây xanh.
Ẩn giấu dưới biển mây, giữa sườn núi có một hang đá không hút mắt.
Ở đầu cực hẹp, chỉ chứa được một người. Đi mấy chục bước, rộng mở trong sáng.
Mặc Nho Bân đã ở bên trong chờ đã lâu.
Bên ngoài hang đá không có khí tức của trận pháp, cấm chế, nhưng từ bên ngoài căn bản không cảm ứng được khí tức bên trong có tu sĩ.
Cho đến khi bước vào trong hang đá, đi đến trước mặt Mặc Nho Bân mới rốt cuộc có phát hiện.
“Nơi này là một cứ điểm an toàn của truyền pháp giả Phùng, động thiên ẩn nấp thiên địa tự nhiên sinh thành. Cũng là nơi không phải người có duyên không thể gặp được trong truyền thuyết. Hai chúng ta gặp nhau ở đây không có nguy hiểm gì.” Mặc Nho Bân đã biến về hình dạng vốn có của mình, ngồi trước bàn đá, chậm rãi giải thích.
“Cứ điểm an toàn gì chứ, ta có gặp phải ngăn trở gì đâu, cứ như vậy nghênh ngang trực tiếp đi vào thôi.” Lý Phàm hừ một tiếng, vô cùng khinh thường nói.
Mặc Nho Bân bật cười: “Hưng Vượng huynh đệ, ngươi có điều không biết rồi. Sở dĩ dễ dàng như vậy là do trước đó ta đã nói cho ngươi biết trước vị trí động thiên ẩn nấp nơi này. Nếu như trong tình huống ngươi hoàn toàn không biết gì cả, đơn độc đến tìm kiếm...”
“Thần thức không cách nào phát giác, cho dù tận mắt thấy cũng sẽ theo bản năng xem nhẹ cửa vào nơi đây, tìm khắp không tìm được cửa vào! Thiên địa tạo hóa chi kỳ, cho dù thực lực cường đại như chúng ta cũng không cách nào biết rõ!”
Lý Phàm không để ý đến lời cảm thán của Mặc Nho Bân, lạnh giọng bực mình nói: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa. Món dị bảo có thể thôi diễn trận pháp đâu?”
Mặc Nho Bân lắc đầu, sau đó tiện tay ném tới một vật.
Lý Phàm nhận lấy nó, hơi ngẩn ra.
Kết quả có phần chênh lệch với trong dự đoán của hắn, không phải một trong số Giải Ly điệp. Mà là một khối lập phương màu xanh chưa từng nhìn thấy trước đây.
“Đây là thứ gì...”
Lý Phàm nhẹ nhàng chạm vào khối lập phương, trong chớp mắt khối lập phương lập tức phân giải thành hơn vạn khối lập phương càng nhỏ hơn.
Giống như vật sống, trên không trung tụ tán hợp tan, tạo thành nguyên một đám đồ án có quy luật.
Lý Phàm tiến hành quan sát tỉ mỉ một khối lập phương trong đó, phát hiện nó bất ngờ do hơn trăm loại trận pháp hợp lại mà thành.
“Trận miện?” Một cái tên không khỏi xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Nhưng hắn không để lộ sự thật tự mình biết vật này, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mặc Nho Bân, muốn đáp án.
“Đây là ‘trận miện Vô Sinh’, là Tiên Minh châu Lan Thương trước đây không lâu vừa mới phát hiện, nộp lên.”
“Cái gọi là trận miện, đơn giản mà nói chính là xếp chồng hàng trăm hàng ngàn trận pháp lại với nhau. Mà khối trận miện Vô Sinh này chính là do một trận miện bình thường không ngừng biến hóa, diễn sinh mà thành.”
“Nghe nói là do một vị trận pháp sư Hóa Thần vì sự kiện quỷ dị mà vẫn lạc để lại. Trải qua của nghiên cứu Tiên Minh, bước đầu phán định là kỳ vật thiên địa và quy tắc giới ngoại quỷ dị trong quá trình dung hợp xảy ra dị biến, từ đó làm cho bản thân trận miện biến hóa.” Mặc Nho Bân giải thích kỹ càng.
Lý Phàm tự nhiên lập tức hiểu được ý trong lời Mặc Nho Bân. Kỳ vật thiên địa là pháp tắc Huyền Hoàng giới hiển hiện, quỷ dị là những thế giới bị cắn nuốt pháp tắc vặn vẹo để lại.
Nhưng sau khi hai thứ dung hợp thì sẽ xảy ra một số biến hóa khó tin.
Lúc trước khi Lý Phàm biết rõ ngọn nguồn chân chính của quỷ dị đã từng tưởng tượng đến khả năng này. Đáng tiếc là lâu như vậy đến nay đều chưa từng nhìn thấy ví dụ thực tế. Không nghĩ tới Mặc Nho Bân tiện tay là lấy ra được.
Quả nhiên lấy ưu thế thể lượng tài nguyên truyền pháp giả có thể điều động, là thứ hắn nhiều lần luân hồi, tiên tri tiên giác đều không thể bù đắp trong thời gian ngắn.
Lý Phàm biết vật này, Tôn Hưng Vượng lại không thể biết.
Giả vờ như nghe mà nhức đầu, trực tiếp cắt ngang lời phát biểu của Mặc Nho Bân: “Được rồi được rồi, đừng niệm chú nữa. Nói cho ta biết thứ này dùng như thế nào là được.”
“Trận miện Vô Sinh, thời khắc ở trong diễn sinh. Lấy trận sinh trận, cho đến vô tận. Chỉ cần qua mỗi một thời gian khắc trận pháp ‘Huyền Thiên Tỏa U’ vào trong đó, để nó tự nhiên diễn hóa là được rồi. Giống như đấu thú chém giết, con cuối cùng sống sót nhất định là kẻ mạnh nhất.” Mặc Nho Bân cũng không giận, giảng thích cho Lý Phàm.
“Cái này dễ, nhưng nghe không đáng tin cậy lắm...” Lý Phàm nói thầm, đánh giá trận miện Vô Sinh màu xanh.
“Không có vấn đề gì đâu. Tuy có chút không thể khống chế, nhưng tuyệt đối có thể đạt tới mục đích của chúng ta. Ghi chép Huyền Thiên Tỏa U, phí thời gian phí sức. Hiện giờ ta ở tổng bộ Tiên Minh, trước mắt bao người, không tiện hành sự. Chỉ có thể giao cho ngươi.” Mặc Nho Bân trịnh trọng nói.
“Thực ra còn có dị bảo có năng lực thôi diễn trận pháp mạnh hơn ‘trận miện Vô Sinh’ này tên là Giải Ly điệp. Chỉ tiếc bị trời ghét, chia ra thành chín chiếc. Thời gian chín đĩa hợp nhất cần quá lâu, chúng ta thực sự chờ không nổi. Đành phải từ bỏ.” Mặc Nho Bân có phần tiếc nuối nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận