Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 572: Một lưới toàn đánh tan

“Đại nhân hắn... Thật sự đã nói như vậy?” Hà Chính Hạo có phần do dự.
Cao Viễn cũng không tin lắm: “Thế nhân đều biết, Bí sứ đại nhân thôi diễn pháp thuật huyền diệu vạn đoan. Muốn vơ vét của cải, phương pháp gì không làm được? Làm gì hành sự giống như chúng ta chứ? Ngược lại mất thân phận lắm!”
“Chu Thanh Ngang” thấy phản ứng hai người, hừ một tiếng: “Mưu đồ của đại nhân há là chuyện hai người các ngươi có thể biết?”
“Nhưng cũng được, để làm cho hai người các ngươi tâm phục khẩu phục, ta lại lộ ra một ít tin tức nội tình.”
Hắn hạ giọng, khe khẽ nói: “Đại nhân không chỉ dự đoán được đại chiến châu Thiên Linh sắp kết thúc, hắn còn nhìn thấy sau chiến tranh, Tiên Minh vì nghỉ ngơi lấy sức, mau chóng khôi phục còn hạ một mệnh lệnh.”
“Cái gì?” Hà Chính Hạo và Cao Viễn chấn động tinh thần, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ nghe “Chu Thanh Ngang” từ từ nói: “Phàm là tu sĩ Tiên Minh thì đều có thể dựa theo chiết khấu mua sắm công pháp trong Thiên Huyền Kính.”
“Tuy là thôi diễn liên lụy đến kỳ vật bậc này như Thiên Huyền Kính, kết quả có lẽ sẽ có sai sót. Nhưng dựa vào lời của Bí sứ đại nhân thì tám chín phần mười là chắc chắn.”
“Giảm giá mua công pháp?” Hai người nghe vậy đều hít ngược một hơi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải không có tiền lệ.
Chỉ là lần trước xảy ra loại chuyện này hình như vẫn ở mấy trăm năm trước, chỉ là ngẫu nhiên từng nghe tu sĩ lớn tuổi nhắc tới.
Phải biết rằng, độ cống hiến cần để mua công pháp tu hành tuyệt đối là chiếm cứ phần lớn độ cống hiến tiêu phí trong kiếp sống của tu sĩ độ cống hiến.
Động tí là hơn vạn thậm chí là mấy chục vạn độ cống hiến, đối với đám người Hà Chính Hạo có lẽ đã không đáng nhắc tới.
Nhưng đối với phần lớn tu sĩ, đó cũng là thứ phải táng gia bại sản mới có thể mua được.
Nếu như Vạn Tiên Minh thật sự mở ra giảm giá công pháp lần nữa, dù chỉ có giảm 20%, mua trong lúc này cũng đủ để tiết kiệm một khoản lớn độ cống hiến.
Có thể nghĩ, đến lúc đó các tu sĩ rốt cuộc sẽ điên cuồng cỡ nào.
E là cho dù đi vay mượn khắp nơi cũng phải gom đủ độ cống hiến mua công pháp.
Sau khi Hà Chính Hạo suy nghĩ kỹ càng một phen, không nhịn được hai mắt loé sáng. Trong lòng mơ hồ cảm thấy là một cơ hội.
Nhưng cụ thể nên làm sao nhân thời cơ ngàn năm một thuở này kiếm một món hời, kế hoạch trong đầu hắn lại có phần mơ hồ.
Vò đầu bứt tai, trong lòng ngứa ngáy.
Nóng vội không thôi, luôn miệng nói: “Chu đạo hữu đừng thừa nước đục thả câu nữa. Nhanh nói tỉ mỉ!”
Chu Thanh Ngang mỉm cười: “Rất đơn giản! Đầu tiên là thả ra tiếng gió đại chiến sắp kết thúc, mọi chuyện đều sắp trở về quỹ đạo.”
“Qua thôn này không còn tiệm này nữa. Còn muốn dùng độ cống hiến mưu cầu một quan nửa chức thì phải nắm chặt. Sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy!”
“Đương nhiên giá cả hơi tăng một xíu cũng cực kỳ hợp lý nhỉ?”
“Tiếp đó tuyên bố kế hoạch quyên tư lần nữa triển khai. Lần này, thanh thế phải làm lớn hơn.”
“Lấy kỳ hạn năm năm, lợi tức mục tiêu 200%! Đồng thời độ cống hiến chiêu mộ không có giới hạn tối đa!”
Làm người đại diện của kế hoạch quyên tư từ trước tới giờ, Hà Chính Hạo sau khi nghe xong thì mí mắt nhảy lên.
Năm năm 200%, hắn tin Bí sứ đại nhân tuyệt đối có thể làm được việc này. Đồng thời có thể tưởng tượng, có kết quả quyên tư mấy lần trước và chức vụ thân phận Bí tự sứ thành Tùng Vân của Lý Phàm làm cơ sở, kế hoạch quyên tư không có giới hạn tối đa lần này tuyệt đối có thể hút được độ cống hiến khó mà tưởng tượng.
Nhất là những tu sĩ ba phen mấy bận muốn tham gia vào kế hoạch phát tài của Lý Phàm nhưng từ đầu đến cuối bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không được như nguyện.
Sau khi nghe được tin tức này nhất định sẽ ngay lập tức không kịp chờ ngoan ngoãn dâng lên độ cống hiến.
Dù sao chỉ có năm năm mà thôi, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
Bế quan là rất nhanh qua thôi. Sau khi xuất quan, gia sản nháy mắt đã biến thành gấp ba lúc đầu.
Loại chuyện tốt này, đốt đèn lồng cũng khó tìm ra!
Hơn nữa Lý Phàm còn là người phụ trách hành chính tối cao khu vực biển Tùng Vân, cũng không sợ hắn chạy!
“Nhưng cứ như vậy...” Cao Viễn cũng đã nhận ra chỗ ngoan độc của kế hoạch này, trong ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ.
“Không sai, hai loại thủ đoạn cũng là để móc sạch túi các tu sĩ trong khoảng thời gian ngắn.”
Chu Thanh Ngang hơi có phần dương dương tự đắc nói: “Chờ bọn họ đưa hết gia sản những năm này không dễ gì mới tích góp được đến cho chúng ta. Lại bỗng dưng nghe nói Tiên Minh đã tuyên bố kế hoạch giảm giá công pháp.”
“Tuy biết đó là cơ hội không thể bỏ qua, nhưng trên người quả thực đã không bỏ ra nổi độ cống hiến dư thừa.”
“Cái gì? Muốn đổi ý thu hồi độ cống hiến? Được thì được nhưng cũng nên trả tiền bồi thường hợp đồng chứ?”
“Thực sự trên người không có đồng nào cũng không sao, có thể nợ trước, chỉ cần đồ vật như pháp khí hoặc là thiên tài địa bảo gì đó làm thế chấp là được.”
“Nếu như không muốn chuộc về mà vẫn muốn nhân lúc giảm giá mua công pháp, bọn ta cũng có thể cho ngươi vay một ít! Mọi chuyện dễ thương lượng! Lợi tức cũng không cần nhiều, khống chế ở một năm 20%, lương tâm cỡ nào!”
Chu Thanh Ngang cười âm hiểm, thao thao bất tuyệt.
Trực tiếp làm cho hai người Hà Chính Hạo và Cao Viễn nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Chờ hắn thao thao bất tuyệt, nói hết một lượt kế hoạch xong.
Cao Viễn cuối cùng cũng không kiềm nổi hỏi: “Kế hoạch của Bí sứ đại nhân quả nhiên tuyệt diệu, nhưng mà ta có một chuyện không hiểu, kính xin Chu đạo hữu giải thích nghi hoặc giúp ta.”
Chu Thanh Ngang nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc một hồi.
Mãi đến khi thấy Cao Viễn có chút chột dạ trong lòng, hắn mới lên tiếng: “Ha ha, chúng ta cũng coi như là đồng liêu nhiều năm. Cao huynh có lời gì cứ nói thẳng là gì!”
“Dựa vào tính tình Bí sứ đại nhân ta thấy, hắn không phải loại người đặc biệt coi trọng tài vật. Vì sao lần này bất chợt tỏ thái độ khác thường, động tác lớn liên tục?”
Lúc này Hà Chính Hạo cũng phụ họa nói: “Có phải đại nhân còn có mưu đồ sâu hơn trong này không? Ta cũng cho rằng đại nhân sẽ không chỉ vì độ cống hiến mà điều động binh lực như vậy.”
Chu Thanh Ngang trầm ngâm rất lâu cũng không trả lời.
Giống như đang tự hỏi cái gì.
Hà Chính Hạo và Cao Viễn thấy thế, nhất thời biết bản thân đã đoán trúng. Trái tim nhảy lên, có phần mong đợi.
Một lát sau, Chu Thanh Ngang cuối cùng quyết định, trực tiếp lấy thần thức truyền âm nói: “Bí sứ đại nhân không có nói rõ cho ta, đây cũng là suy đoán của bản thân ta.”
“Coi như là mua vui cho hai vị đạo hữu, nhất định đừng coi là thật!”
Hai người gật đầu lia lịa tỏ vẻ mình đã biết.
“Rất có thể hai vị tiên quân Hóa Thần Hồng Hi và Tử Vân sắp trở về biển Tùng Vân.”
Thân thể Hà Chính Hạo và Cao Viễn hơi run rẩy, trong nháy mắt như tự mình hiểu ra.
“Không chỉ có thế, những tu sĩ Nguyên Anh bị điều đi trong Thiên Cơ đường và Sách Trận đường đảo Vạn Tiên trước đó sợ là ít ngày nữa cũng sẽ trở về biển Tùng Vân.”
“Bí sứ đại nhân nói cho cùng cũng là nhận lệnh từ bên trên, căn cơ nông cạn. Mà bản thân hắn cũng chỉ là tu vi Kim Đan, ở trước mặt một đám tu sĩ Nguyên Anh già đời, sợ rằng không chiếm được lợi ích.”
“Thế nên Bí sứ đại nhân hắn muốn thông qua phương pháp này tạo thế vì chính mình. Nếu như suy đoán là thật, bọn họ thật sự trở về, Bí sứ đại nhân rất có thể sẽ tuyên bố miễn trừ nợ nần của các tu sĩ, lung lạc nhân tâm.”
“Nếu như suy đoán xảy ra sai lầm, như vậy Bí sứ đại nhân cũng kiếm lời đầy bồn đầy bát, không có tổn thất gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận