Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 441: Tầm quan trọng của sống sót

Lúc trước ở trong Vẫn Tiên cảnh, vị thú đế thông minh Tam Mô đã từng nói với Lục Nhai: “Cho dù tận mắt nhìn thấy nhưng nhiều lúc chưa chắc đã là chân tướng của sự việc.”
Cùng một đạo lý, kết luận Lý Phàm đưa ra lúc này cũng chưa chắc hoàn toàn chính xác.
Cũng giống như thầy bói xem voi, những thứ cảm nhận được có lẽ không phải là toàn bộ sự việc.
Nhưng cũng là một phần của sự thật.
Tinh thể Hóa Đạo Thạch phát ra ánh sáng xanh thẳm, trong phút chốc ghi nhớ lại tất cả những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu.
Tiếp theo Lý Phàm phải nghĩ cách ứng phó với nữ tử thanh y như thế nào.
Sau khi nàng nói xong, Lý Phàm lắc đầu đáp: “Uy phong của ‘Tiên Khư’ không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.”
“Một tồn tại có thể bóp méo cả thời gian, ảnh hưởng mà nó mang lại khó có thể lường trước được.”
“Ngươi nói sau khi chặt đứt thông đạo Tiên Tuyệt, các ngươi có thể thoát khỏi ràng buộc, hoàn toàn có được tự do.”
“Nhưng đó chỉ là lý thuyết mà thôi. Ai dám đảm bảo thực thế như thế nào chứ?”
Lý Phàm vừa chậm rãi nói vừa bình tĩnh quan sát nét mặt của nữ tử thanh y.
“Dù sao những người thoát khỏi Huyền Hoàng giới trước đây đều mai danh ẩn tích không thể liên lạc được nữa.”
“Có ai biết được thật sự tiêu dao tự tại hay đã bị tiêu diệt trong Tiên Khư rồi chứ.”
“Nếu không thì ‘Liên minh Vạn Giới’ của bọn ta dựa vào gì mà lôi kéo được nhiều thành viên như thế chứ?”
“Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thất bại cũng là rủi ro cực kỳ lớn của cả văn minh rồi.”
Giọng nói của Lý Phàm hơi châm biếm.
Nụ cười của nữ tử thanh y dần biến mất, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Phàm dường như muốn tìm kiếm điều gì đó từ trên gương mặt của hắn.
Nhưng Lý Phàm rất bình tĩnh không có một chút sơ hở nào.
Lúc này nữ tử thanh y mới nói: “Ngươi nói không sai, đây cũng là nguyên nhân lần này ta quay lại Huyền Hoàng giới.”
“Trước đây tồn tại của Tiên Khư trong đế quốc là tuyệt mật rất ít người biết. Nhưng mà trong thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, một khi những phái bảo thủ biết được chuyện này, muốn tiến hành kế hoạch thoát khỏi Huyền Hoàng giới phải đối mặt với sự cản trở càng lớn hơn nữa.”
“Đến lúc đó, e rằng dù uy danh tích lũy ngàn năm của hoàng thất đế quốc cũng không để thực hiện kế hoạch này trong hòa bình.”
Lý Phàm tiếp lời: “Cho nên ngươi đến tìm sự giúp đỡ?”
Nữ tử thanh y gật đầu nói: “Quyết tâm thực hiện kế hoạch rời khỏi Huyền Hoàng giới của đế nữ không hề thay đổi, cho dù thật sự tồn tại rủi ro nhưng bọn ta cho rằng điều đó xứng đáng.”
“Nhưng mà những quý tộc mặt mày đáng ghét trong đế quốc có lẽ không nghĩ như vậy.”
“Để phòng ngừa nội đấu, đế quốc bắt buộc phải đẩy nhanh tốc độ tiến hành kế hoạch.”
Nàng ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Cùng lúc đó nhanh chóng đổi công pháp Hợp Đạo và phải tăng tốc nuôi dưỡng tài nguyên của Liệt Giới Kình...”
Nói rồi nàng đưa tới một chiếc ngọc giản.
Thần thức vừa lướt qua đã phát hiện bên trong là một danh sách vật tư thật dài.
Lục lọi trong ký ức một lúc, Lý Phàm nhận ra tuy giá trị của những đồ vật không quá đắt nhưng số lượng thiếu hụt đáng bất ngờ.
E rằng độ cống hiến hơn năm trăm vạn trong tay hắn cũng không gánh nổi tổng tiêu hao này.
Hắn khẽ nhướng mày nói: “Nếu gia nhập vào ‘Liên minh Vạn Giới’ tổ chức đương nhiên sẽ xem xét giúp đỡ với những gì người nói.”
“Nhưng mà các ngươi đã quyết tâm muốn chạy, liên minh bọn ta cũng không phải làm từ thiện.”
Nữ tử thanh y nói: “Giống như sứ giả nói, rời khỏi Huyền Hoàng giới có khả năng sẽ phải chịu số phận bị tiêu diệt.”
“Tuy quyết tâm của đế quốc không thay đổi nhưng cũng không ngăn cản được việc bọn ta đánh cược riêng lẻ.”
Hai mắt Lý Phàm sáng lên: “Ý ngươi là...”
“Không sai, đế quốc sẽ điều động một phần lực lượng gia nhập vào Liên minh Vạn Giới.”
“Là ngòi lửa của văn minh khác, bọn ta vẫn sẽ ở lại Huyền Hoàng giới. Nếu như sau này đế quốc thật sự gặp phải cảnh ngộ bất trắc, bọn họ cũng có thể là một nhánh tiếp tục kế thừa đế quốc.” Ánh mắt nữ tử thanh y sáng rực, nói đầy thản nhiên.
Lý Phàm nghe vậy không khỏi cười nhạo: “Các ngươi có phải đánh giá bản thân hơi cao rồi không? Để không khiến các thành viên nội bộ đế quốc trở nên cảnh giác, lực lượng mà các ngươi điều động nhất định không quá nhiều. Chỉ dựa vào những thứ này mà muốn đổi lấy các đồ vật trong danh sách e rằng vĩnh viễn cũng không đủ.”
Nữ tử thanh y thản nhiên nói: “Sử giả các hạ e là hiểu lầm rồi. Nếu đã là ngòi lửa văn minh đế quốc duy trì, vậy tất cả những kỹ thuật hiện tại đế quốc đang nắm giữ đương nhiên cũng sẽ tồn tại. Sau khi gia nhập vào liên minh, những kỹ thuật này tất nhiên có thể chia sẻ với tổ chức.”
“Không nói những thứ khác chỉ dựa vào giá trị của ‘giáp Thần Thú’ cũng đã gánh được hơn phân nửa vật tư trong danh sách rồi.”
Không ngờ rằng đối phương lại dứt khoát như thế, dám đem toàn bộ kỹ thuật trong tay làm vật trao đổi.
Cho dù ‘tất cả các kỹ thuật’ mà bọn họ nói có thể sẽ giảm giá nhưng chỉ dựa vào đủ loại đế quốc nhìn thấy trong đầu của Lý Thần Phong cũng đủ khiến Lý Phàm động lòng.
Quả thật những thứ này có lẽ không có tác dụng gì với cảnh giới tu hành của Lý Phàm.
Nhưng hệ thống lực lượng khác biệt với Huyền Hoàng giới của đế quốc lại có thể nâng cao bối cảnh của Lý Phàm rất nhiều.
Có câu nhiều nghề lo chi đói, nói không chừng sau này trong luân hồi nào đó sức mạnh có thể điều khiển dị thú này sẽ có đất dụng võ.
Không băn khoăn quá lâu, chỉ trong chốc lát Lý Phàm đã quyết định.
Phải lừa hết tất cả kỹ thuật của đế quốc về tay.
Lý Phàm giả vờ không hề động lòng, do dự một lúc rồi nói: “Chuyện này vốn quan trọng, ta không thể quyết định được.”
“Ta quay về báo cáo rồi trả lời.”
Lý do của Lý Phàm cũng nằm trong dự đoán của nữ tử thanh y.
“Đêm dài lắm mộng, vẫn mong sứ giả mau chóng có câu trả lời.”
Lý Phàm chắp tay, vội vàng rời đi.
Trong mật thất chỉ còn lại đám người của đế quốc.
“Thánh sư, thật sự phải đem kỹ thuật nòng cốt mà đế quốc đã phải phát triển nhiều năm như vậy làm vật trao đổi hay sao?” Lý Thần Phong có chút không cam tâm hỏi.
Nhưng nữ tử thanh y không trả lời mà chỉ nhíu mày ngẩng đầu nhìn trời.
Sau khi bố trí một loạt cấm chế nàng mới khiển trách Lý Thần Phong: “Quên rằng ta đã dạy ngươi như thế nào rồi sao?”
“Sống sót mới là nhiệm vụ chính của văn minh phát triển.”
“Chỉ khi sống sót, kỹ thuật, văn hóa mới có ý nghĩa.”
“Nếu bản thân văn minh bị tiêu diệt thì dù những thứ này rực rỡ như thế nào cũng có tác dụng gì chứ?”
Lý Thần Phong vẫn không cam lòng: “Nhưng mà....”
Nữ tử thanh y giơ tay cắt ngang: “Chuyện này ta và đế quốc đã thương lượng đưa ra quyết định cuối cùng, không cần nhiều lời!”
Lý Thần Phong thấy vậy chỉ đành cúi đầu.
“Ta không nhìn thấu người vừa nãy, hắn chẳng qua chỉ là một sứ giả mà thôi, xem ra ‘Liên minh Vạn Giới’ thật sự có lề lối.”
Nữ tử thanh y nhìn theo hướng đi của Lý Phàm từ xa, một lúc sau khẽ lên tiếng.
Lý Thần Phong ngạc nhiên: “Dựa vào tu vi của thánh sư cũng không thể nhìn thấu căn nguyên của hắn sao? Người đó rốt cuộc có tu vi thế nào vậy?”
Nữ tử thanh y cũng thắc mắc: “Bề ngoài có vẻ cảnh giới không cao lắm, nhưng từ đầu đến cuối ta đều có thể cảm nhận được một ít khí tức nguy hiểm toát ra từ người hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận