Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1157: Một Huyền Hoàng giới mới

Bảo vật câu được trong hồ câu cá có xác suất xuất hiện phẩm chất cao không liên quan đến tu vi cao thấp.
Quan trọng hơn là sự chân thành và sự hiểu biết về ‘Điếu’.
Thậm chí càng muốn câu được cái gì, xác suất câu được thứ đó ngược lại càng nhỏ.
Tóm lại bí ẩn vẫn là bí ẩn, tương tự với câu cá bình thường.
Người thắng giải thi đấu thả câu Thánh triều sẽ được sắp xếp đi vào hồ câu cá thả câu.
Những người này phần lớn chỉ có tu vi Luyện Khí, cao nhất cũng không quá cảnh giới Nguyên Anh.
Với kiến thức của bọn họ, chỉ sợ có thế nào cũng không thể ngờ được trong cái vũng nước nho nhỏ không đáng chú ý này lại tồn tại bảo vật cấp bậc Tiên Khí, thậm chí còn có thể lên đến cấp Thế Giới.
Tất cả bọn họ nếu thu hoạch được gì đều sẽ tự nhiên xem nó như Thánh Hoàng vĩ đại ban thưởng.
Hơn nữa còn không cần lo lắng, có người trong đó sẽ giống tiền bối phiến đá một trăm mười chín thế, tìm đường chết mượn hồ câu cá để lĩnh ngộ điếu chi nhất đạo. Từ đó gây ra phản ứng Vô Danh Chân Tiên phía sau, bị câu đi.
Bảo vật được câu từ hồ câu cá, ngoại trừ những thứ cực kì đặc biệt, Lý Bình mới động tâm. Những món còn lại hắn đều giao cho những người thả câu bản xứ sử dụng. Thậm chí có khả năng còn bồi dưỡng trọng điểm bọn họ.
“Một kiếp này, để ta xem xem, bảo vật trong hồ câu cá này có thật sự vô cùng vô tận hay không. Và...”
“Chư thiên tạo hóa, phải chăng có thể lực áp Huyền Hoàng!”
Ánh mắt nhìn về phía thành Thánh Kinh, hơn vạn danh thủ cầm các loại cần câu khác nhau, trên người những người câu cá đang nóng lòng muốn thử, Lý Bình giống như thấy được vô số chí bảo tinh không, nhao nhao bay vào tình hình Thánh triều.
Trong khi giải thi đấu thả câu Thánh triều đang được tổ chức.
Biên giới phía tây bắc Châu Ung Vận, một ngọn núi nhỏ hoang vu.
Trong tòa miếu đổ nát trên đỉnh núi, Chung Thần Thông quơ tay nhưng lại chẳng có gì chợt cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Đang định gọi đạo đồng Lưu Ly thì phát hiện nàng cũng đang nằm ngủ say như chết.
Chung Thần Thông cười cười, kiểm tra một lượt trận pháp phòng hộ trong miếu nhỏ, sau khi bảo đảm không xảy ra vấn đề gì mới lười biếng, nằm nghỉ ngơi trên ghế.
Không biết đã trôi qua bao lâu...
Khi hắn không hiểu sao bị đánh thức, đã thấy mình đang ở trong một không gian u ám nào đó!
Hắn theo bản năng muốn lấy pháp bảo hộ thân áp đáy hòm của mình từ trong nhẫn trữ vật, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà mình đã bị lột sạch sành sanh từ đầu đến chân, trần trùng trục!
Chung Thần Thông mặt kéo ra, biết mình lần này là triệt để cắm. Đối phương quá ác, một cơ hội nhỏ nhoi đều không có cho.
“Nhưng bây giờ mình vẫn còn sống, cho thấy đối phương không có suy nghĩ muốn lấy tính mạng của mình. Bề ngoài mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nghèo rớt mùng tơi, đại nạn sắp tới, muốn đối phó mình căn bản không cần tốn công tốn sức. Cho nên là vì hồ câu cá?”
Chung Thần Thông nhanh chóng suy đoán, trong nháy mắt đã hiểu ra. Nhưng hắn có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra tin tức về chí bảo bị lộ ra bằng cách nào.
Hoàn toàn không có dấu hiệu!
“Đúng rồi, Lưu Ly đâu?”
Đối với đứa nhỏ mình tự tay câu từ trong hồ câu cá lên, chăm sóc đến hóa hình, Chung Thần Thông gần như đã xem nàng như người thân duy nhất của mình mà đối đãi. Bây giờ mình bị giam trong nhà tù, có lẽ nàng cũng lành ít dữ nhiều...
Đang lúc Chung Thần Thông tâm loạn như ma, trong không gian đen nhánh đột ngột vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Trong vòng bảy ngày, đột phá đến kỳ Trúc Cơ.”
“Nếu không, chết!”
Không có ý muốn giao lưu cùng Chung Thần Thông, chỉ nói hai câu này rồi không có động tĩnh nào khác.
Nhưng sát ý lạnh lùng vờn quanh bốn phía, giống như thực thể lại khiến Chung Thần Thông biết, đó không phải sự dò xét nào cả.
Nếu không thể đột phá thành công, thật sự sẽ bị giết!
“Mình ngưng lại ở Luyện Khí hậu kỳ đã hơn năm mươi năm. Bề ngoài thì dần dần già đi, căn bản không có hy vọng đột phá. Chỉ cần là người bình thường sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy cho mình. Trừ phi...”
“Hắn đoán được mình tu hành ‘Sinh Tử Huyền Công’!”
Càng nghĩ, Chung Thần Thông lại càng thấy kẻ đứng sau lần này sâu không lường được. Rõ ràng trước đây chưa bao giờ gặp qua, nhưng đối phương cứ như hiểu mình rõ như lòng bàn tay.
Trong lúc Chung Thần Thông đang chìm trong sự sợ hãi vô tận.
Trong một không gian đen nhánh khác, đạo đồng Lưu Ly hình như vẫn không nhận ra nguy hiểm đang đến, vẫn còn nằm ngáy o o.
Lý Bình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, im lặng đánh giá.
Thật lâu sau, Lý Bình lạnh nhạt nói: “Bách Hoa đạo hữu, xin hãy hiện thân đi.”
Một mảnh im lặng, không có ai trả lời.
Lý Bình híp mắt lại: “Còn muốn ta nói đến lần thứ ba à, Vạn Thịnh giới, tông chủ Thiên Liên tông?”
Ngữ khí rất nhẹ, nhưng rơi vào trong tai một số người thì lại giống như sét đánh ngang tai.
Rốt cục không tiếp tục ẩn nấp được nữa, từng đợt kim quang lấp lánh, một thân ảnh hiện ra từ trên người đạo đồng Lưu Ly.
Bách Hoa đạo nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lý Bình: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Về người trước mắt này, Bách Hoa chắc chắn là từ trước tới nay chưa từng gặp mặt. Nhưng hắn lại có thể nói ra chính xác thân phận của nàng...
Trong chốc lát, trong đầu Bách Hoa hiện ra hình ảnh của từng người, nhưng lại không có ai tương tự.
“Chỉ là kẻ lưu lạc cũng mất đi cố thổ tinh không mà thôi. Qua cũng qua rồi, đạo hữu cần gì phải theo đuổi đến cùng?”
Một câu đã khiến cho Bách Hoa đạo nhân càng thêm miên man bất định. Dường như lại trở về thời khắc tai họa diệt thế kinh khủng liên tục bộc phát trong quá khứ.
“Thứ càng quan trọng hơn, là tương lai.” Mà câu tiếp theo của đối phương lại hoàn toàn hấp dẫn được suy nghĩ của Bách Hoa.
“Tương lai?”
“Bây giờ trầm luân bên trong Tinh Hải, chỉ còn lại nơi này là được xem như Tịnh Thổ duy nhất. Nhưng Huyền Hoàng giới bây giờ cũng không phải Huyền Hoàng giới trước đây. Nhiều năm như vậy, trải qua mảnh vụn chư giới không ngừng chắp vá, dung hợp. Huyền Hoàng giới mới đã sớm thoát khỏi phạm trù khái niệm Tu Tiên Giới.” Lý Bình giọng điệu yếu ớt.
“Nếu đạo hữu cẩn thận tìm kiếm, nói không chừng còn có thể tìm được mảnh vụn Vạn Thịnh giới ngày xưa.”
Bách Hoa biến sắc: “Đạo hữu đến tột cùng muốn nói điều gì?”
“Nếu Huyền Hoàng giới đã hấp thu mảnh vụn chư giới... Như vậy Huyền Hoàng giới mới, lẽ ra cũng nên có một chỗ cắm dùi của chúng ta. Nếu bọn họ không cho phép, thì phải do chính chúng ta đi tranh đoạt.” Lý Bình ngạo nghễ nói.
“Huyền Hoàng giới thế lực bản địa quá mức khổng lồ, chúng ta chỉ có liên hợp lại thì mới có thể thu hồi đồ vật của mình.”
“Ngoại trừ Vạn Thịnh giới ra, ta còn tìm được đạo hữu ở Thiên Cơ giới...”
Lý Bình chậm rãi nói.
Bách Hoa đạo nhân rõ ràng đã có chút động tâm.
“Nếu Huyền Hoàng giới thật sự hấp thu mảnh vụn thế giới chúng ta để chống cự lại Tiên Khư. Như vậy nơi này cũng hoàn toàn được xem là nhà mới của ta.”
Trong lòng Bách Hoa chợt dâng lên một tia rung động, đó là tình cảm khó mà kìm nén khi phiêu bạt không nơi để về nhiều năm, bỗng nhiên tìm được một chỗ dung thân mới.
“Có lẽ... tu sĩ Huyền Hoàng giới không dễ nói chuyện như vậy.” Sau khi suy nghĩ, Bách Hoa đạo nhân vẫn có chút chần chừ như cũ. Nàng còn nhớ lờ mờ, vị tán tiên năm đó chỉ có một thân một mình đã có thể ngăn cản những người sống sót của chư giới như các nàng ở bên ngoài.
Bây giờ, tuy nói đã vật đổi sao dời, vị tán tiên kia cũng không biết tung tích. Nhưng Huyền Hoàng giới này lại mới có một vị Truyền Pháp thiên tôn...
Kẻ ngoại lai như bọn họ, thật sự có thể lấy được chỗ tốt từ trong tay hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận