Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1255: Kiếm chỉ Vạn Tiên Minh

Tôn Nhị Lang không đáp lại lời của Xảo Công, bởi vì cực hạn của hắn kém xa.
Một trăm, hai trăm, năm trăm...
Thẳng đến khi số lượng con rối màu đen trong trạm thí nghiệm xuất hiện vượt qua một ngàn, trong ánh mắt của cư sĩ Xảo Công cảm thấy kinh ngạc, Tôn Nhị Lang mới ngừng tiếp tục trưng binh.
Hơn một ngàn con rối màu đen chiến đấu với nhau, phương thức đối chiến khác nhau, căn bản không nhìn ra là do một người ở sau lưng điều khiển.
Làm lấy được mức như thế, Tôn Nhị Lang còn có dư lực nói chuyện phiếm với Xảo Công.
“Tiền bối nói đùa rồi, ta là đệ tử đầu tiên của thánh hoàng, tương lai chinh phạt Vạn Tiên Minh, làm soái không làm tướng. Huống hồ những con rối này tuy rất mạnh...”
“Nhưng ta cũng không yếu.”
Trong giọng nói Tôn Nhị Lang tràn đầy tự tin: “Điều khiển những con rối này, giao cho thuộc hạ của ta là được. Ta cũng không tin con rối thánh quân mà tiền bối tạo ra còn có thể nhiều hơn tướng sĩ Thánh triều chúng ta?”
Xảo Công xua tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không không không, tiểu tử ngươi hiểu lầm rồi. Ta nói không phải con rối thánh quân bình thường này. Mà là kiểu...”
Khi nói chuyện, theo từng luồng hắc quang lấp lóe, một ngàn con rối được Tôn Nhị Lang triệu hồi ra trước sau biến mất trong trạm thí nghiệm.
Thay vào đó một khe nứt không gian con rối khổng lồ kim quang rực rỡ như Thánh triều giáng xuống không trung thần điện anh linh.
Khí tức thần bí mà uy nghiêm thổi quét cả sân thí luyện.
Phong ấn quanh thân bởi vì xung kích thật lớn rắc rắc rung động, giống như sẽ vỡ vụn bất kỳ lúc nào.
Ánh mắt của con rối màu vàng nhìn chăm chú vào Tôn Nhị Lang, giống như thần linh nhìn chăm chú thế gian, lạnh lùng, vô tình.
Bị đối phương tập trung, Tôn Nhị Lang lại sinh ra ảo giác giống như đối mặt với sư tôn.
“Đây là...”
Tôn Nhị Lang có chút giật mình nhìn về phía cư sĩ Xảo Công.
Xảo Công hài lòng với bản thân nói: “Đây mới là con rối lớn mạnh tài nghệ nhất có thể đại biểu Xảo Công ta. Con rối thánh quân màu đen vừa nãy chẳng qua hàng thông thường, vật liệu tiêu hao trong chiến tranh thôi.”
“Ngươi cũng không nghĩ thử, thứ đồ cao cấp chân chính, sao ta có thể cứ như vậy yên tâm để ngươi đi thí nghiệm dưới tình huống không có bất kỳ chuẩn bị gì.”
Tôn Nhị Lang nghe vậy có chút xấu hổ, nhưng mà rất nhanh lực chú ý đã về tới trên người con rối màu vàng đứng sừng sững lẳng lặng trước mắt.
“Tiền bối, thực lực của con rối này như thế nào?”
Xảo Công ngạo nghễ nói: “Không phải ta đả kích ngươi, nhóc Tôn. Tuy ngươi là đại đệ tử của thánh hoàng nhưng nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ cũng chưa chắc là đối thủ của con rối này.”
Tôn Nhị Lang nhất thời nheo mắt lại nhưng chưa lên tiếng phản bác.
Xảo Công tiếp tục nói: “Con rối này có thể không giống với loại sản xuất hàng loạt, mỗi một con đều do ta tự mình tạo ra, hơn nữa do thánh hoàng...”
Xảo Công dừng một chút: “He he, dù sao ngươi chỉ cần hiểu, con rối màu vàng này cực kỳ trân quý là được. Cho dù sức mạnh Thánh triều tạo ra cũng không vượt qua mười con.”
“Tương tự, yêu cầu điều khiển nó cũng rất cao. Trước đó ta còn có chút buồn rầu, đi đâu tìm kiếm người điều khiển thích hợp. Không ngờ tiểu tử ngươi còn che giấu một chiêu...”
“Ngươi có thể đồng thời điều khiển hơn ngàn con rối sản xuất hàng loạt, vậy thì điều khiển năm con rối màu vàng, hẳn là không thành vấn đề.”
“Chênh lệch lớn như vậy?” Tôn Nhị Lang nhíu mày nói.
“He he, ngươi thử một lần là biết.” Xảo Công nhét một quả cầu màu vàng vào trong thức hải của Tôn Nhị Lang.
Ầm!
Hình ảnh trước mắt ầm ầm vỡ vụn, tựa hồ trong nháy mắt từ trạm thí nghiệm đi tới trong tinh hải hắc ám vô tận.
Phía trước hai quả cầu khổng lồ màu vàng ròng tản ra nóng rực và ánh sáng.
Tôn Nhị Lang bất tri bất giác bị nó hấp dẫn, đến gần mới rõ ràng phát hiện đây là hai mắt của con rối màu vàng!
Ý niệm thoáng chốc bị thu hút, đợi đến lúc Tôn Nhị Lang phục hồi tinh thần lại, hắn có chút kinh ngạc nhìn hai tay mình.
Thể xác ban đầu không cảm ứng được.
Thân xác hiện tại của mình lại biến thành con rối màu vàng đó.
Hơn nữa...
Tôn Nhị Lang có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, trong cơ thể chảy xuôi sức mạnh không biết cuồn cuộn vận chuyển.
“Đây là...”
Ngay thời khắc hắn ngây người, giọng nói của Xảo Công truyền đến từ bên tai: “Ta sẽ truyền tống ngươi đến hư không ngoài tiểu thế giới Đại Khải, trong trường săn bắn đặc biệt. Ngươi có thể ở đó, thỏa sức thí nghiệm thân thể con rối này.”
Không gian quanh mình vặn vẹo một trận, Tôn Nhị Lang nháy mắt đi tới một chỗ hư không hắc ám.
Mang máng có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa Thánh triều bị rất nhiều tiểu thế giới vây quanh.
“Gào!”
Một cự mãng ngân lân dài đến vạn trượng không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, mở ra cái miệng khổng lồ như bồn máu.
Ngay sau đó trực tiếp nuốt con rối màu vàng mà Tôn Nhị Lang điều khiển vào.
Nhưng mà Tôn Nhị Lang vẫn chưa làm bất kỳ phòng ngự nào, chỉ là tùy ý mặt ngoài con rối tản mát ra một trận ánh sáng.
Cự mãng ngân lân bị ngọn lửa thiêu đốt, trong kêu rên biến thành tro tàn đau khổ chết đi.
Cái chết của cự mãng giống như ném cục đá vào hồ nước, nổi lên từng trận sóng gợn.
Trên trăm hung thú không biết tên, từ trong bóng đêm chợt xuất hiện, hoàn toàn giống như không có bất kỳ lý trí gì tấn công tới Tôn Nhị Lang.
Tôn Nhị Lang có thể cảm nhận được rõ ràng, những hung thú mà Thánh triều bồi dưỡng đặc biệt trước mắt, mỗi một con đều không thua thực lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nhưng đối mặt với vây công của chúng nó...
Tôn Nhị Lang vươn tay trái, kích thích dây đàn, vuốt nhẹ.
Không gian tạo nên một tầng sóng gợn.
Những hung thú vốn sát khí ngập trời vẫn duy trì vẻ mặt khi còn sống. Chỉ là trong khoảnh khắc thân hình đã bị tách rời thành vô số mảnh vụn, như mưa rơi xuống.
“Lực pháp tắc.”
“Pháp tắc không gian.”
Tôn Nhị Lang lẳng lặng nhìn về phía tay trái của mình, một đợt hiểu ra nảy lên trong lòng.
Sinh ra ngộ đạo như thế đồng thời hắn giống như nhìn thấy có một bóng người ẩn nấp trong cơ thể mình.
“Thiên địa chi phách?”
Tuy Tôn Nhị Lang sử dụng một sát chiêu, điều khiển con rối màu vàng cũng không cảm thấy bất kỳ mỏi mệt nào.
Năng lượng mà con rối chứa đừng, dường như vô cùng vô tận.
“Con rối còn mạnh hơn Hợp Đạo?”
Tôn Nhị Lang rất tin tưởng, vừa nãy một chiêu nhìn như thoải mái tự do, đủ để bị thương nặng Hợp Đạo của Huyền Hoàng giới.
Mà cái này còn xa mới tới cực hạn chức năng của con rối màu vàng.
“Khó trách Xảo Công tiền bối nói ta không phải đối thủ của nó.”
Trong lòng rung động khôn kể đồng thời trong lòng Tôn Nhị Lang càng sinh ra một chút mất mát.
Bản thân là đệ tử đầu tiên của thánh hoàng, hưởng thụ vô số tài nguyên. Cũng có kỳ ngộ Thái Diễn tông thêm vào...
Kết quả lại không bằng con rối tùy tiện tạo ra?
Vậy bản thân tu hành đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, thân thể của con rối màu vàng chợt lóe lại nhớ tới trong trạm thí nghiệm.
Tôn Nhị Lang cũng thoát khỏi thân xác con rối, trở về bản thể.
Gầy yếu.
Cảm giác tương phản cực hạn nhất thời hiện lên trong lòng Tôn Nhị Lang.
“Hắc hắc, tiểu tử ngươi bị đả kích rồi chứ gì? Thật ra không cần như vậy.”
“Tài nguyên bọn ta tiêu tốn trên người con rối màu vàng, dồn lại cũng có thể xếp thành tu sĩ Hợp Đạo bình thường.”
Xảo Công vỗ vai Tôn Nhị Lang: “Tin rằng ngươi cũng cảm nhận được nhỉ, trong cơ thể mỗi một con rối, đều ẩn chứa sức mạnh của một thiên địa chi phách. Có thiên địa chi phách như thế làm nội hạch, khi những con rối này tác chiến trong hoàn cảnh Huyền Hoàng giới như cá gặp nước, gần như có thể tăng lên một phần ba chiến lực.”
“Hơn nữa, nếu cùng một người điều khiển nhiều con rối...”
Giọng điệu của Xảo Công đột nhiên trở nên có chút hưng phấn: “Giữa những con rối còn có thể mượn lực pháp tắc của thiên địa chi phách lẫn nhau!”
“Trong thời gian ngắn bùng nổ chiến lực có thể gấp mấy lần!”
Tôn Nhị Lang nhìn trở lại không gian thí nghiệm, con rối uy nghiêm màu vàng như thần linh đứng sừng sững, lặng im không nói gì.
“Tương lai Thánh triều và Vạn Tiên Minh tất có một trận chiến. Chân chính quyết định xu thế chiến tranh vẫn là chiến lực cao cấp. Vạn Tiên Minh có bao nhiêu Hợp Đạo? Tối thiểu gần một ngàn. Thánh hoàng lại có mấy đệ tử?”
“Vả lại, dù sao các ngươi vẫn còn quá trẻ. So sánh với những lão già Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh, chưa chắc chỗ tốt có thể xin được. Cũng không thể đối phó những Hợp Đạo này, thánh hoàng sẽ tự mình kết thúc chứ?” Giọng điệu của cư sĩ Xảo Công sâu kín.
“Tới cảnh giới cao nhất, ai lộ diện trước, ý nghĩa là người đó lộ ra sơ hở trước. Nhóc con, ngươi phải làm tốt chuẩn bị tâm lý. Trận chiến tương lai, có lẽ thánh hoàng sẽ không dễ dàng ra tay.”
Tôn Nhị Lang gật đầu: “Tất nhiên ta hiểu được đạo lý này.”
“Có những con rối màu vàng này, chúng ta có thể xoay chuyển chênh lệch sức mạnh trên diện rộng. Nhóc Tôn, ngươi muốn thử một lần hay không?” Xảo Công hỏi.
“Chỉ cần ngươi có thể đồng thời điều khiển ba con sẽ dễ dàng vây giết Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh.” Xảo Công cam đoan nói.
Tôn Nhị Lang chậm rãi gật đầu.
Trong Thánh Hoàng tọa.
Đối thoại giữa đại đệ tử và Xảo Công đương nhiên không tránh được tai mắt của thánh hoàng.
Con rối màu vàng, dùng tinh túy nguyên lực thêm thiên địa chi phách Huyền Hoàng làm trung tâm, hóa mục rữa thành thần kỳ. Dùng tài nguyên thuần túy miễn cưỡng sáng tạo ra con rối có thể nghiền áp chiến lực Hợp Đạo.
Gợi ý này đương nhiên đến từ Thiên Dương.
Trên thực tế, bản thân Thiên Dương dưới sự cải tạo của nguyên lực màu vàng và Xảo Công, thực lực đã vượt xa Hợp Đạo, đạt tới cảnh giới Trường Sinh. Hơn nữa...
Cách đạt kỳ hạn cũng không xa.
Nhưng đáng tiếc là dường như trong mơ hồ tồn tại gông cùm xiềng xích nào đó. kinh nghiệm tiến cảnh của bản thân Thiên Dương lại không thích hợp dùng trên những con rối trên.
Cho dù là phương án tạo ra hoàn toàn nhất trí, con rối sau càng yếu hơn Thiên Dương một đại cảnh giới.
Trừ bản thân Thiên Dương hóa con rối, nhân tố đặc biệt từ bản thân ra, Lý Bình đoán còn có đạo lý càng sâu sắc hơn ám chỉ trong đó.
“Người đạp trước, nói hết đạo của hắn. Giống như Vô Danh Chân Tiên chứng đạo, con đường không dễ dàng cho người khác nhúng chàm. Con rối này cũng như thế.”
“Chẳng qua hạn chế dường như càng thêm hà khắc.”
Nhưng mà, có Thiên Dương và những con rối màu vàng tương trợ trước mắt, Lý Bình đã rất vừa lòng.
Chiến tranh, nói trắng ra chính là so con bài chưa lật giữa song phương ai nhiều hơn.
Vạn Tiên Minh đương nhiên sâu không lường được, nhưng hắn có thể sử dụng cũng sẽ không ít.
Hơn nữa có một điểm Xảo Công đã đoán sai.
“Cường giả chân chính không phải không có nhược điểm.”
“Mà là nhược điểm cũng không sợ người khác nhằm vào mình.”
Trận chiến tranh với Vạn Tiên Minh này hắn cũng sẽ không núp mãi ở phía sau.
Nếu không làm sao xứng đáng với tên của thánh hoàng?
“Truyền Pháp.”
Lý Bình tĩnh tọa, tầm mắt lại xuyên thấu trời cao, đi tới ngoài Huyền Hoàng giới.
Trên tay hắn chơi đùa tinh thể bảy màu rực rỡ.
Lưu tinh Không Minh.
Thông qua bản ghi chép cảm ứng của thiên đạo Huyền Hoàng, Lý Bình đã bước đầu nắm giữ hồng quang độn pháp của Vạn Tiên Minh.
Hắn quyết định trước khi khai chiến, mượn thân thể con rối đi chỗ sâu trong tinh hải một chuyến trước.
Không phải vì sớm khai chiến với Truyền Pháp, mà là vì ở ngộ đạo trong tinh hải.
“Trận chiến này ta ắt phải thắng.”
Tín niệm trong lòng Thánh hoàng cho tới bây giờ chưa từng dao động.
Vạn Tiên Minh.
Trong không gian Diễn Pháp Giác.
Cảm thụ được tín niệm mà phân thân lờ mờ truyền đến, Lý Phàm không khỏi khẽ gật đầu.
Tuy bởi vì thực lực của thánh hoàng ngày càng cao thâm, cảm ứng của mình đối với nó cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nhưng phương hướng làm việc của thánh hoàng vẫn vững vàng hướng tới phía trước.
Thêm một vài đường lui để lại, Lý Phàm cũng không sợ bản thân sẽ lật xe.
Vả lại, chỉ cần ép ra mục tiêu mà Truyền Pháp đạt tới là được.
Về phần những chuyện khác...
Một niệm Hoàn Chân đều là vô căn cứ.
Trong không gian Diễn Pháp Giác tọa thời gian dài như vậy, cảm ngộ không ngừng từ thánh hoàng và thánh thai, bản thân Lý Phàm cũng được lợi không hề ít.
Nhất là bên phía tinh hải chạm đến pháp tắc thượng vị vượt xa cực hạn Huyền Hoàng, Lý Phàm càng có suy nghĩ đối với con đường tương lai.
“Tuy dưới gông cùm xiềng xích của tân pháp nhưng lại mở một con đường khác.”
“Hệ thống Truyền Pháp dựa vào bản thân Huyền Hoàng giới. Nếu ở trong tinh không, bắt đầu từ số không cũng không chịu giới hạn này.”
“Chẳng qua làm như vậy lại không cách nào lấy được trợ lực của Huyền Hoàng. Có lợi có hại. Hơn nữa tài nguyên trong tinh không thiếu thốn, muốn thật sự có thành tựu, có lẽ cần nhờ bên phía Huyền Tiên chu.”
“Còn có tường cao vô hình đó.”
“Dường như rõ ràng khác với sức mạnh của hệ thống chí ám tinh hải. Nhưng mà có thể khống chế Chân Tiên chi lực, sự lớn mạnh này có thể nghĩ mà biết. Nếu có thể tham khảo một phần, tương lai trong chiến đấu với Truyền Pháp có thể xuất chiêu bất ngờ.”
“Băn khoăn duy nhất chính là...”
Lý Phàm khẽ nhíu mày: “Truyền Pháp, Thiên Y rời khỏi Huyền Hoàng giới còn sớm hơn ta. Thiên phú của bọn họ cũng vượt xa ta.”
“Trước mắt tất cả những cảm ngộ mà ta phát hiện, tất nhiên bọn họ cũng đã sớm phát hiện.”
“Cho nên cái gọi là ưu thế... Cũng không phải là ưu thế.”
“Xem ra chỉ có thật sự đánh một trận mới có thể biết được chi tiết.”
Không thể không nói, theo số lần luân hồi tăng nhiều, khăn che mặt thần bí trên người Truyền Pháp, Thiên Y cũng dần dần bị vạch trần. Lý Phàm từ tránh không kịp ngay từ đầu đến bây giờ càng lúc càng muốn thử.
Đến thật sự đánh bại, có lẽ cách ngày này cũng không xa nữa.
Lý Phàm nhớ tới Miêu Bảo mà phân thân thánh hoàng tìm được.
Nếu nói, thế giới này có cái gì hắn đặc biệt để ý, chính là bảo vật ngoài tường cao mà trước đó hắn cũng không săn được.
“Người câu cũng bị câu...”
Trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
Toàn thể Độ Ách tông biểu hiện đặc biệt đối với Miêu Bảo làm cho Lý Phàm nghĩ tới rất nhiều.
Nhưng mà trước mắt vẫn chỉ là suy đoán.
Phân thân thành hoàng cũng đã nhận ra sự khác thường này.
Đi Nhất Thủy tông thu hồi ma diệt phong tai và di cốt của đại pháp sư cũng chính là nguyên nhân có lo lắng này.
Ngay lúc Lý Phàm cân nhắc, trong không gian Diễn Pháp Giác yên tĩnh rất lâu bị bỗng nhiên phá vỡ.
Thì ra là có người tới thăm hỏi.
Chính là Tôn Lộ Viễn của Tôn gia.
“Lộc Nhi, chuyện vui, chuyện vui!”
Sau khi Tôn Lộ Viễn và hai vị Hợp Đạo trấn thủ khác chào hỏi, nói với Lý Phàm.
“Ta biết.”
Biểu hiện của Lý Phàm cũng làm cho Tôn Lộ Viễn hơi giật mình.
“Huyết mạch cảm ứng, sao ta lại không biết.”
“Ngưng Thứu nàng thế nào rồi?” Lý Phàm dường như nén ý cười trên khóe miệng, hỏi.
Tôn Lộ Viễn hơi thở phào: “Ngưng Thứu đã không may qua đời. Nhưng mà cũng may thai nhi không sao. Đây cũng là nguyên nhân ta chậm như vậy mới đến tìm ngươi, chỉ sợ ngươi có chút không chấp nhận được.”
Tôn Lộ Viễn chuyển đề tài: “Ngươi cũng biết, đứa trẻ này bất phàm cỡ nào. Sinh ra đã là Hợp Đạo...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận