Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 891: Cao tường tỏa chí ám

“Thật là đáng buồn…”
Từ trong đầu của thanh niên Truyền pháp giả, hắn biết được trong lúc hắn ngủ say, Huyền Hoàng giới đã phát sinh đủ loại chuyện. Điều này khiến vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo không khỏi sinh ra ảo giác đang đọc một chuyện xưa hoang đường hạng ba.
“Rõ ràng đại họa sắp ập xuống đầu mà vẫn tranh đấu không ngừng…”
“Có lẽ nhân tính vốn là như thế. Năm đó phán đoán của Huyền Thiên Vương không hề sai.”
Pháp Vương Huyền Thiên giáo khẽ lắc đầu.
Dĩ nhiên, hắn không có ý đồ lập lại trật tự gì cả.
Hiện tại, việc hắn muốn làm chính là tìm được Huyền Thiên Vương, sau đó rời khỏi nơi đây trước khi Huyền Hoàng giới hoàn toàn chìm vào Tiên Khư.
Nếu như Huyền Thiên Vương vẫn không có tung tích gì…
Như vậy hắn chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Ở trong đầu thanh niên Truyền pháp giả tồn tại không ít kế hoạch thoát khỏi đây.
Nhưng đối với Pháp Vương Huyền Thiên giáo, những phương án này đều không có tính khả thi cao.
Cái gì gọi là ‘Chí ám tinh không’?
Tại sao Huyền Thiên Vương thề phải đạt tới cảnh giới chân tiên thì mới có đủ sức mạnh để thoát khỏi vùng chết chóc này?
Nhiều phương án chạy trốn mà Vạn Tiên Minh thôi diễn ra, đúng là có thể khiến cho một nhóm người thoát khỏi Huyền Hoàng giới, tạm thời thoát khỏi lực hút của Tiên Khư.
Nhưng ảnh hưởng của Tiên Khư chính là một vùng hư không bao la bát ngát khó có thể tưởng tượng.
Trong hư không, vốn dĩ rất nhiều Tu Tiên giới tràn đầy sức sống giống như những vì sao, đều đã bị Tiên Khư cắn nuốt trong những năm qua.
Hư không đầy sao sáng cũng vì thế mà trở nên hắc ám, tĩnh mịch.
Thoát khỏi Huyền Hoàng giới, rất nhiều người có thể làm được.
Nhưng thoát khỏi nhà giam tối tăm này…
Không phải chỉ vì vùng hư không tối tăm này quá rộng lớn. Cho dù một cường giả cảnh giới Trường Sinh tùy tiện bay vào đó mà không có bất kỳ vật chỉ dẫn hay đạo tiêu chỉ dẫn nào thì cuối cùng cũng chỉ bị lạc và bị mắc kẹt cho đến chết.
Điều quan trọng hơn là bên ngoài Chí ám tinh không đã bị ai đó xây một bức ‘tường cao’.
Biên giới Chí ám tinh không, tất cả những sinh linh muốn đột phá đều phải thở dài.
Huyền Thiên Vương đoán, bức ‘tường cao’ này có lẽ được tu sĩ bên ngoài Chí ám tinh không kiến tạo nên để phòng tránh tai nạn Tiên Khư tiếp tục lan tràn ra ngoài.
Nếu muốn vượt qua bức tường cao này, nhất định phải ngay lập tức bộc phát lực lượng vượt xa người phàm.
Nếu không, cái gọi là thoát đi, chẳng qua chỉ là từ trong lồng giam này đổi sang lồng giam khác.
“Nếu như Phù Độ Tinh Không đại trận vẫn còn nguyên vẹn, lấy quy mô hiện tại của Huyền Hoàng giới, toàn bộ công suất trận pháp khai hỏa, có lẽ bộc phát đỉnh điểm có thể đủ để vượt qua bức tường cao.”
Thanh niên nghĩ ngợi, nhìn xung quanh di tích Tử Tiêu tông một chút.
Sau đó vung tay lên, thu lại Cửu Thiên Thập Đại pháp trận đang bao trùm chỗ này.
Sau đó, hình bóng mờ dần và biến mất.
Di tích Tử Tiêu tông lần nữa chìm vào trạng thái yên tĩnh lâu dài.
Trọn vẹn bảy ngày trôi qua.
Trong không khí vặn vẹo, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Pháp Vương Huyền Thiên giáo vốn đã rời đi nhưng lại lần nữa quay trở lại nơi này.
Nói cách khác, hắn chưa bao giờ rời đi.
Việc “rời đi” vừa rồi chẳng qua chỉ là một loại thủ thuật che mắt mà thôi.
“Ta còn đang nghĩ là có thể gặp được vị huynh đệ trong giáo hay không, thật đáng tiếc.”
Nếu đã vô duyên, vậy thì vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo này cũng không cưỡng cầu.
Ánh sáng lóe lên, thân hình hoàn toàn biến mất.
Lần này hắn không phải giả bộ rời đi nữa mà là thật sự rời đi.
Lại hơn mười ngày trôi qua, một bóng dáng lén lút ở bên ngoài di tích Tử Tiêu tông.
Không thấy rõ dung mạo, linh khí bị che giấu.
Chính là Lý Phàm.
Sau khi quan sát từ xa một lúc, hắn chắc chắn rằng không có nguy hiểm, trong lòng cũng không có cảnh báo gì.
Lúc này, hắn mới bước tới một cách cảnh giác.
Trong khoảng thời gian này, sau khi chuyển hướng tai họa lên người Truyền pháp giả Vạn Tiên Minh, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi xung quanh.
Sau khi cảm nhận khí tức ở nơi này đã hoàn toàn biến mất, hắn đợi rất lâu rồi mới trở lại.
Vốn cho rằng lưỡng cường tương đấu, tất có một bên bị thương.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của hắn chính là Vạn Tiên Minh không hề có phản ứng gì với chuyện này.
Ngay cả những thành viên trong Hội hỗ trợ của biển Tùng Vân đã bị bại lộ cũng không hề bị Vạn Tiên Minh truy đuổi.
Như thể mọi chuyện căn bản chưa hề phát sinh.
Lý Phàm muốn biết, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Trong mắt hắn nổi lên một luồng ánh sáng bạc, một trận pháp được giấu trong không trung được kích hoạt.
Đây chính là trận pháp do Lý Phàm dùng Giải Ly điệp cuối cùng thôi diễn ra, thuộc cấp độ vượt xa thời đại này và khó bị những tu sĩ khác phát hiện.
Nó chỉ có một chức năng duy nhất chính là ghi chép lại hết thảy cảnh tượng trong phạm vi trận pháp bao trùm.
Trong khi Lý Phàm không ngừng thi pháp, trong không khí hiện lên cảnh tượng đã xảy ra hơn mười ngày trước.
Trông vô cùng sống động.
Sau khi thấy thần thông vô cùng quỷ dị của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo kia, trong lòng Lý Phàm hiện lên một tia hoảng sợ.
Đặc biệt là khi hắn gần như không cần tốn nhiều sức, đã cắn nuốt thanh niên Truyền pháp giả được cho là đỉnh phong Hợp Đạo, Lý Phàm càng chấn động hơn.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén chấn động trong lòng.
“Đây chính là thực lực của Pháp Vương Huyền Thiên giáo ư?”
“Quả nhiên là biến hóa vô cùng kỳ lạ, khiến người khác khó lòng phòng bị.”
Lý Phàm đặt mình trong hoàn cảnh người khác và trao đổi với thanh niên Truyền pháp giả. Thế nhưng nhất thời hắn cũng không nghĩ ra phương pháp đối phó thích hợp.
Tuy hắn có sức mạnh to lớn của Ngũ Hành động thiên, cùng với Thần quang bảy màu hộ thể.
Nhưng khi đối mặt với thủ đoạn tiến công vô cùng quỷ dị này của Huyền Thiên giáo thì chúng cũng không phát huy uy thế gì đặc biệt lớn.
Lý Phàm không khỏi nhớ tới mấy môn thần công của Huyền Thiên giáo đã chứng kiến trong ảo cảnh của Triệu sư tỷ.
“Thiên Địa Giao Chinh Phú”, “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết”, “Đoạn Hồn Chiếu Thần Công”, “Thiên Ai Địa Đỗng Kinh”.
Triệu sư tỷ dùng một môn “Vạn Cổ Duy Ngã Quyết” liền có thể trở thành Nhất Tâm thiên tôn.
Đủ để chứng tỏ nội tình Huyền Thiên giáo cường đại đến mức nào.
“Cũng may ta thận trọng, không ỷ vào thực lực tiến bộ nhanh của mình để tới khiêu khích vị này. Nếu không sợ sẽ phải bị ép vội vã Hoàn Chân rồi.” Lý Phàm thầm cảm thán.
Điều tiếp theo mà Lý Phàm nhìn thấy là vẻ mặt ngây ngẩn của vị Pháp Vương Huyền Thiên giáo sau khi hắn cắn nuốt thanh niên Truyền pháp giả.
Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm.
Sau khi nghe được đối phương bị trời xui đất khiến lầm tưởng Lý Phàm là thành viên của Huyền Thiên giáo, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
Sau đó, vị Pháp Vương này như rơi vào hồi ức.
Lý Phàm chỉ có thể loáng thoáng phân biệt được hai chữ “Huyền Thiên Vương” và “trốn” mà hắn thỉnh thoảng nói ra.
Nhưng không có cách nào biết được đối phương thật sự đang nghĩ gì trong đầu.
Lý Phàm tiếp tục chiếu phát hình ảnh.
Khi thấy đối phương giở trò, muốn ôm cây đợi thỏ để chờ hắn, Lý Phàm không khỏi cười lạnh.
Nếu hắn không đảm bảo an toàn trăm phần trăm thì sao hắn có thể hiện thân.
Lý Phàm kiên nhẫn xem xong hình ảnh được ghi lại, lúc này hắn mới xóa trận pháp đi.
Sau đó, hắn vội vã trở về Linh Mộc giới.
Khi hắn đi vào bên trong đại điện hình tròn, nơi đặt tượng thần Huyền Thiên vô diện kia.
Lý Phàm nhìn chằm chằm pho tượng đá này.
“Vốn nghĩ rằng có thể dùng thứ này làm mồi nhử để dụ dư nghiệt Huyền Thiên giáo tới đây.”
“Sau đó đóng cửa đánh chó và bắt sống. Từ đó thu hoạch chút ít bí văn Huyền Thiên giáo thượng cổ.”
“Bây giờ nhìn lại, là ta đã quá tự mãn rồi.”
“Nếu thật sự thu hút được nhân vật cấp bậc Pháp Vương Huyền Thiên giáo, chỉ e rằng ta sẽ trở thành con chó bị bắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận